Mỗi năm mỗi tháng đều có một ngày như thế này, Tiểu Tịch xuất hiện bắt giữ kẻ xấu, Tiểu Miêu nghe phong thanh, liền đeo túi lên vai chạy tới săn tin.
Tiểu Tịch(dặn dò): “Làm tốt lắm! Đưa bọn chúng ra ngoài ánh sáng! Quá xằng bậy! Quá mất mặt!”
Tiểu Miêu(vỗ ngực ): "Yên tâm! Tôi nói tiếng Nhật không hề xằng bậy, không hề mất mặt tí nào!”
Tiểu Tịch(giơ ngón cái): “Không tồi! Suy nghĩ rất sạch!”
...
Đường Kính(xoa trán): “Rốt cuộc là vì cái gì mà tôi lại đi dạy cô ấy nói tiếng Nhật chứ…”
Đường Thần Duệ(vuốt cằm): “Tôi rất tò mò, một nhà tư bản như tôi sao có thể nuôi dưỡng ra một con thỏ thiếu niên động chút là giận dữ như thế được nhỉ...”
SO, kỳ thực giới thiệu đơn giản của câu chuyện này hoàn toàn có thể viết như vậy:
Có một con thỏ, tên là Tiểu Tịch, bình thường nhu nhược ngốc nghếch, nhưng lúc xù lông lên thì hung mãnh dị thường, thức ăn sống nguội không kiêng kỵ, thích đánh đấm lung tung, am hiểu nhất chính là chiêu duỗi chân công kích bộ vị trọng yếu của giống đực[1], mọi người đều nói rằng: “Đấy là một con thỏ Võ Tòng”. Về sau nó bất hạnh bị kẻ xấu nhìn trúng, bị bắt cóc, tóm lên giường xào nấu rồi ăn sạch, thế là từ đó cuộc đời của bạn thỏ Võ Tòng lâm vào mờ mịt…
Mờ mịt rồi mê man, sau khi bị Đường Thần Duệ tóm về, Tiểu Tịch không còn cơ hội được trải nghiệm những niềm vui chưa từng có nữa, tỷ như quen biết với Tiểu Miêu chẳng hạn.
Một buổi xế chiều nào đó, Tiểu Miêu đến nhà trọ của Đường Thần Duệ tìm Tiểu Tịch chơi, thấy Tiểu Tịch đang chơi game, Tiểu Miêu ngáp một cái liền lăn lên giường của Tiểu Tịch ngủ trưa.
Tiểu Tịch chơi xong, thấy Tiểu Miêu đang lăn quay ra ngủ, muốn gọi bạn mình dậy.
Thế là ——
Tiểu Tịch vươn tay gãi gãi cằm Tiểu Miêu.
Tiểu Tịch thò tay đâm hai má Tiểu Miêu.
Tiểu Tịch cầm chân Tiểu Miêu kéo sang hai bên rồi lắc lắc.
Tiểu Tịch lặng lẽ đến gần, thổi khí bên tai Tiểu Miêu.
Cuối cùng Tiểu Tịch ôm thắt lưng Tiểu Miêu muốn xoay người cho bạn, Tiểu Miêu rốt cuộc cũng mở được mắt ra, mơ màng, lim dim buồn ngủ (chọc ghẹo lòng người): “Oáp…….”
Đường Kính(mặt không biểu tình): “Tôi có chút khó chịu.”
Đường Thần Duệ (âm u): "Tôi cực kỳ khó chịu."
Đường Kính (mặt không biểu tình +1): “Những hành vi không hợp với phép tắc giữa hai bé gái cần phải được ngăn cản kịp thời.”
Đường Thần Duệ (âm u +1): "Đồng ý."
Thế là từ đó về sau, Đường Kính và Đường Thần Duệ không còn để cho Tiểu Tịch và Tiểu Miêu có cơ hội được ở chung một phòng nữa.=____=
Một ngày khác, trong một buổi tiệc lớn linh đình, bỗng dưng vang lên một tràng tiếng hét chói tai thất thanh, những cô nàng danh môn thục nữ đều kinh hoàng biến sắc: chỗ góc tường vừa xuất hiện một con gián cực lớn với cái râu cực dài!!!
Tiểu Miêu (phấn chấn): "Tru nó cửu tộc!!!"
Tiểu Tịch (trấn định), tiến lên giẫm xuống một cước, khom lưng tóm lấy hai cái râu dài của nó, huơ huơ trong không trung, sau đó vươn tay quấy rối ở chỗ mông hai cái, bạn tiểu cường kinh hoàng né tránh, bại trận đầu hàng.
Tiểu Miêu (hiếu kỳ): "Thì ra là nó sợ bị người ta chọc vào mông à?”
Tiểu Tịch (vẻ mặt bình thường, bộ dáng như đang đi phổ cập tri thức giáo dục cho mọi người): “Cái này gọi là ‘tổng tiến công phần dưới háng sẽ rất ngứa.’[2]”
Tiểu Miêu (bừng tỉnh hiểu ra): “Thì ra là thế!”
...
Đường Kính (lau mồ hôi, xoa trán): “Hai người bọn họ sao càng ngày tính cách lại càng hoang dã thế chứ…”
Đường Thần Duệ (suy tư): “Thật ra thì cái tính tình hoang dã này nếu được dẫn dắt phù hợp một chút, phát huy ở trên giường thì sẽ không tồi đâu…”
====================
Không viết ra chính văn được liền viết viết thế này có được không mọi người…Chúc bà con đọc truyện vui vẻ nhé ~~~~>________
[1]: Ờm, nguyên văn là bộ phận nam tính, cơ mà đang kể chuyện nên mạn phép để tớ cải biến thành giống đực cho hợp với bạn thỏ nhé~~~~
[2]: Xin mọi người hãy nhớ lại phần giới thiệu phía trên, bạn thỏ Tiểu Tịch cái gì cũng không tinh thông, lúc đánh nhau chỉ biết đấm đá loạn xạ, song tuyệt chiêu am hiểu nhất chính là “tấn công bộ vị quan trọng của giống đực” =))))))))))))))))))
Xét về một phương diện nào đó, phần dưới háng của con gián chắc cũng được tính là ‘bộ vị quan trọng’ =))). Tiểu Cường ở đây chính là con gián nhé.