Tôi mệt nhoài buông mình xuống chiếc ghế ngồi ngay cạnh cửa sổ trên chuyến bay từ Hà Lan về thành phố Hồ Chí Minh. Chí ít thì tôi cũng thích những chuyến bay đêm yên tĩnh mà ngủ chẳng ai làm phiền, tính chất công việc cứ thường xuyên bắt tôi phải quăng mình trên bầu trời như thế này.
Tôi thắt dây an toàn và tiếp viên bắt đầu hướng dẫn cách thoát hiểm trên máy bay, tôi cam đoan rằng mình có thể đọc vanh vách không sai một chữ nào. Tôi nhắm hờ mắt và nghĩ thầm chắc có lẽ tôi sẽ chìm vào giấc ngủ khi cô tiếp viên khá xinh xắn trước mắt tôi đọc đến câu thứ 4.
Vâng, đến câu thứ 3 thôi thì mắt tôi dường như vô thức nhắm, bỗng lờ mờ tôi thấy một bó hoa tulip rất đẹp. Lại có người mang cả hoa tulip từ Hà Lan về Sài Gòn cơ đấy.
Tôi quay sang bắt chuyện một người đồng hương.
2. Điều xuyên xúc cảm
“Anh mang cả hoa về à?” – Tôi hỏi.
“Vâng.” – Người đàn ông kiệm lời đáp ngắn gọn rồi gật đầu lịch sự.
“Hoa đẹp quá, chắc là ai đó phải rất thích hoa tulip nhỉ?” – Tôi cố bắt chuyện.
“Cô ấy rất thích.” Lần này người đàn ông trả lời một câu dài hơn.
“Người yêu anh?”
“Người yêu cũ vì tôi đã có vợ và hai con.”
“Vậy mà anh còn mua hoa tặng người yêu cũ.”
“Cô ấy thích hoa tulip lắm.” – Người đàn ông cạnh tôi bỗng trầm ngâm nhìn xuống bó hoa.
“Nhưng như thế vợ anh buồn lắm khi anh lại đi với người phụ nữ khác.” – Tôi biết mình có hơi vô duyên khi bỗng dưng xen vào chuyện của người khác như thế nhưng tôi không ngăn được điều hoài nghi bất giác vọt ra khỏi miệng mình.
“Hôm nay là sinh nhật cô ấy, cô ấy mất rồi.” – Người đàn ông bắt đầu mân mê những cánh hoa, tôi thì như bị á khẩu chẳng thốt được lời nào.
“Năm nào vào ngày nào tôi cũng về lại đây, chỉ để đặt một bó hoa tulip lên mộ cô ấy, đã 7 năm rồi đấy kể từ cái ngày cô ấy bỏ tôi mà đi mãi.” – Người đàn ông tiếp lời.
3. Quá khứ có một quyền năng.
“Vậy anh yêu cô ấy hay yêu vợ anh?”
“Tôi yêu vợ và các con tôi, họ là cả thế giới đối với tôi nhưng anh biết không, quá-khứ-có-một-quyền-năng.”
Nói rồi người đàn ông cười nhẹ rồi nhắm hờ mắt ôm sát bó tulip vào lòng.