Cô ước lượng mình đã giảm được khoảng 30 cân cả vòng eo nhỏ lại rõ rệt.Nhưng vì số cân ban đầu quá lớn, dù đã giảm 30 cân thì cô vẫn còn khoảng 180 cân. Con đường giảm cân vẫn còn dài.
Còn việc kiếm tiền, cô vẫn đều đặn lên núi tìm dược liệu, hái về phơi khô bán lấy tiền. Trước đó, cô có trồng một cây nhân sâm trong không gian giờ nhìn lại, không ngờ nhân sâm lớn vượt mong đợi, gấp ba lần bình thường.
Nhìn dáng vẻ và kích thước của nó, ít nhất cũng tương đương nhân sâm mấy chục năm tuổi, mang lên huyện chắc chắn bán được giá cao. Nghĩ vậy, cô quyết định lại đi một chuyến lên huyện: mang thuốc bán lấy tiền rồi mua thêm đồ đem về.
Lần trước cô đã mua vải may quần áo cho Ái Viên và Ái Minh. Lần này định mua thêm cho hai đứa mỗi đứa một đôi giày mới và ít đồ ăn vặt. Hy vọng cây nhân sâm này có thể bán được giá cao, như vậy cô mới có thể mua được nhiều đồ hơn.
Ở nhà họ Hứa, vì giải quyết được chuyện trâu cày nên ai cũng vui vẻ, nhẹ nhõm. Nhưng nhà họ Tôn thì ngược lại. Trước đó họ định mượn chuyện trâu để ép Hứa Yến Lệ về nhà chồng. Ai ngờ nhà họ Hứa lại mượn được tận bốn chiếc máy cày. Có máy rồi thì còn ai cần trâu nữa?
Kế hoạch của nhà họ Tôn đổ bể, chưa kể có thể còn bị nhà họ Hứa ghi thù. Về sau muốn đón Hứa Yến Lệ về lại càng khó.
Mất "bò vàng" rồi, nhà họ Tôn rối như tơ vò. Nhưng họ không biết rằng, chuỗi ngày xui xẻo của mình mới chỉ bắt đầu. Giang Tâm Nguyệt lần này lên huyện không chỉ để bán thuốc mà còn chuẩn bị ít đặc sản núi biếu nhà bà Tiền.
Tuy trước đó là cô giúp bà ấy, con trai bà Tiền Phong mới cho mượn máy cày nhưng đã nhận ân tình thì vẫn nên đáp lễ. Có đi có lại, quan hệ mới bền lâu. Bằng không, nếu cứ tự cho mình là người ban ơn, lâu dần người ta cũng chẳng còn nể mặt nữa.
Cô chuẩn bị cho bà Tiền một ít mộc nhĩ hái trên núi, phơi khô kỹ lưỡng, thêm chút hạt thông quý hiếm. Dạo này lên núi cũng săn được kha khá, nhà cô còn làm sẵn vài con gà và thỏ khô gió. Thế là cô chọn một con gà khô, một con thỏ khô, thêm một dây thịt lợn rừng hun khói.
Những món này, dù ở thành phố cũng thuộc loại hiếm có. Trước khi đi, cô chỉ nói với người nhà họ Hứa một tiếng. Tất nhiên, cô đi đâu không cần họ cho phép, chỉ báo cho họ biết thôi. Sáng hôm sau, Giang Tâm Nguyệt lại lên xe bò đi huyện.
Không ngờ lại gặp mấy tri thức trẻ cùng đi cũng giống lần trước. Lần trước họ đến bệnh viện huyện thăm Thẩm An Ninh, lần này là theo phân công của đội trưởng, lên đón cô ta xuất viện.
Thẩm An Ninh bị thương nặng, phải nằm viện suốt một thời gian dài, giờ mới đến lúc ra viện. Cô ta bị thương ở chân, chưa hồi phục hoàn toàn, đi lại vẫn khó, nên mới cần người lên đón.
Nếu không gặp lại mấy người này, Giang Tâm Nguyệt cũng sắp quên mất Thẩm An Ninh rồi. Mạng lớn không chết, cô chỉ mong lần này Thẩm An Ninh biết thân biết phận. Nếu cô ta còn dám gây chuyện, Giang Tâm Nguyệt chắc chắn sẽ không nương tay.
Chẳng bao lâu, xe bò đã đến huyện, Giang Tâm Nguyệt ghé tiệm thuốc trước. Cô lấy ra số dược liệu mang theo. Ngoài nhân sâm, lần này còn có vài loại thuốc quý, nên giá cả cũng cao hơn lần trước. Trừ nhân sâm ra, mớ thuốc kia bán được 20 tệ.
Còn cây nhân sâm, nhờ hình dáng và chất lượng tốt, tiệm thuốc ra giá 200 tệ. Dù cô thấy mức giá này không hẳn là cao nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, thế là ổn. Dù sao thì, một cây nhân sâm đã gần bằng cả năm lương công nhân.
Bán thuốc xong, cô lại đến khu tập thể nhà máy cơ khí thăm bà Tiền. Thấy cô đến, bà Tiền mừng rỡ ra mặt.
Mới vài ngày mà bà thấy sức khỏe mình khá hơn rõ rệt. Biết cô đến thăm, lại còn mang bao nhiêu thứ quý, bà Tiền chẳng biết nói sao. Cô bé này thật là khách sáo quá mức. Rõ ràng là cô đã cứu mạng bà, giờ chỉ giúp lại chút chuyện nhỏ, vậy mà còn mang bao nhiêu đồ tới biếu.
Bà Tiền vốn không muốn nhận nhưng Giang Tâm Nguyệt cứ nhất quyết đưa, bà cũng đành nhận lấy. Cô từ chối lời mời ở lại ăn cơm, lấy cớ phải về sớm đón xe bò.
Nếu ở lại ăn, e rằng sẽ lỡ chuyến xe về nhà.
Tạm biệt bà Tiền, cô ghé hợp tác xã.
Vừa đến nơi, cô đi tìm chị Ngô.
Có chị Ngô giúp, mua đồ gì cũng dễ, lại còn được giá tốt. Mới vài ngày không gặp, chị Ngô đã ngạc nhiên khi thấy cô.
“Em gái Tâm Nguyệt, sao em thay đổi nhanh thế? Lại gầy đi rồi, da thì trắng mịn như da em bé luôn ấy.”
Người ta vẫn bảo "nhất dáng nhì da", Giang Tâm Nguyệt tuy vẫn còn mũm mĩm nhưng làn da trắng trẻo, hồng hào khiến người ta nhìn vào thấy rất ưa mắt. Trước kia nhìn còn thua chị Ngô, giờ chị nhìn cô thay đổi thế này, nói không ghen tỵ thì là nói dối.