Người Vợ Xấu Xa Trong Truyện Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 40

Trước Sau

break

Nghe hai đứa con nói vậy, Hứa Đa Điền và Trần Tố Quyên chỉ biết nhíu mày không nói. Đám nhà họ Tôn là loại người thế nào, họ còn không rõ sao? Đây rõ ràng là muốn đè bẹp nhà họ Hứa. Nếu lần này họ chịu thua, Hứa Diễm Lệ quay về thì chắc chắn sẽ còn bị đối xử tệ hơn nữa.

Nhưng nếu không chịu nhún nhường, cả đội sản xuất sẽ bị ảnh hưởng. Lương thực là tính mạng người dân, mà lỡ mùa thì đội trưởng sẽ đổ hết tội lên nhà họ Hứa. Đến lúc đó, dù là người quen hay thân thiết đến mấy, chỉ cần vì họ mà bị đói thì cũng sẽ quay lưng.

Nhìn bố mẹ vì mình mà khó xử, khóe mắt Hứa Diễm Lệ đỏ hoe.

Tất cả cũng vì mình.

Nếu không có mình, nhà mẹ đẻ đã chẳng rơi vào thế khó thế này. Hứa Diễm Lệ biết thời gian qua nhà họ Hứa vì mình mà lo lắng đủ chuyện. Giờ lại gặp chuyện như thế này, chị không thể tiếp tục để họ vì mình mà bị liên lụy.

Vì vậy, chị chủ động nói: “Bố, mẹ, Tâm Nguyệt, cảm ơn mọi người thời gian qua đã chăm sóc con. Con thấy sức khỏe mình cũng gần hồi phục rồi, hay là... mọi người đưa con về đi.

Nếu đội sản xuất Thượng Dương cứ không cho mượn trâu, sau này nhà mình sẽ bị cả làng cô lập. Vì một mình con mà ảnh hưởng đến cả nhà, không đáng đâu ạ.”

Vừa nghe con gái nói vậy, nước mắt Trần Tố Quyên càng chảy nhiều hơn: “Con gái tội nghiệp của mẹ, là mẹ không có bản lĩnh bảo vệ con, là mẹ có lỗi với con!”

Hứa Diễm Lệ vội nắm lấy tay mẹ: “Mẹ, chuyện này sao trách mẹ được? Mọi người đã vì con mà làm quá nhiều rồi. Mẹ yên tâm, cùng lắm thì con làm nhiều việc hơn một chút, nhà họ Tôn sẽ không dám làm quá đâu. Mọi người đừng quá lo cho con.”

Không lo?

Làm sao có thể không lo cho được?

Nghĩ đến những ngày tháng Hứa Diễm Lệ sống ở nhà chồng, Trần Tố Quyên thế nào cũng không yên tâm để con gái quay về đó.

Đúng lúc cả nhà họ Hứa đang vì chuyện này mà rầu rĩ, Giang Tâm Nguyệt lên tiếng: “Bố, mẹ, nếu con có cách giúp giải quyết chuyện làm ruộng của đội sản xuất thì chị cả sẽ không cần quay lại nhà chồng nữa đúng không?”

Lời cô vừa dứt nhưng gương mặt đang ủ rũ của nhà họ Hứa bỗng chốc sáng rực như thấy được tia hy vọng, từng ánh mắt đầy mong đợi đổ dồn về phía cô.

“Tâm Nguyệt, con có cách gì giải quyết chuyện cày cấy sao?”

“Phải đó, chị dâu, chị thật sự có cách à?”

Đối diện với ánh mắt đầy kỳ vọng ấy, Giang Tâm Nguyệt không dám cho họ hy vọng quá lớn, chỉ nói: “Con sẽ thử mượn máy cày xem sao. Nếu mượn được hai chiếc cho đội mình thì việc cày cấy coi như xong rồi đúng không?”

Hứa Đa Điền gật đầu: “Nếu thật sự mượn được hai chiếc máy cày, chuyện đồng áng chắc chắn không còn là vấn đề. Nhưng Tâm Nguyệt, con có quen ai để mượn máy cày à?”

Giang Tâm Nguyệt không nhắc đến chuyện Tiền Phong là giám đốc xưởng cơ khí, chỉ nhẹ nhàng nói: “Cứ để con thử xem sao, có được hay không thì vẫn phải thử.”

Dù chưa chắc sẽ thành công nhưng hiện tại nhà họ Hứa cũng chẳng còn cách nào khác, lời cô nói ít ra vẫn thắp lên chút hy vọng. Nếu thật sự mượn được máy cày thì Hứa Diễm Lệ sẽ không phải quay về nhà chồng nữa.

Quan trọng hơn là, nhà họ Tôn sẽ hiểu rằng họ không dễ gì bắt nạt được nhà họ Hứa, sau này chị cả có quay về đó cũng không bị ức hiếp như trước. Còn nếu lần này chị cả cứ thế mà quay lại thì sau này nhà họ Tôn chắc chắn sẽ càng lộng hành hơn.

Trong ánh mắt trông chờ của cả nhà, Giang Tâm Nguyệt một mình lên đường đến huyện. Lúc này không có xe bò đi huyện, cô cũng không định nhờ ông Vương đánh xe đưa đi, mà trực tiếp đi bộ, coi như vận động giảm cân luôn.

Quãng đường không ngắn, với thể trạng hiện tại thì đúng là sẽ hơi vất vả nhưng Giang Tâm Nguyệt có thể uống nước suối linh tuyền trong không gian để hồi phục thể lực nếu mệt. Cô vừa đi khỏi, chuyện đội sản xuất Thượng Dương không chịu cho mượn trâu cày đã nhanh chóng lan truyền khắp đại đội.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc