Người Vợ Xấu Xa Trong Truyện Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 36

Trước Sau

break

Nhưng giờ chính Giang Tâm Nguyệt là người lên tiếng bảo chị nghỉ ngơi, trong lòng Diễm Lệ mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Còn hai đứa con gái của chị Tôn Đại Ny và Tôn Nhị Ny thì lại siêng lắm. Con nhà nghèo sớm biết lo, từ nhỏ đã không được coi trọng ở bên nhà họ Tôn, nên dù tuổi còn nhỏ mà việc gì cũng rành rẽ.

Quần áo trong nhà tụi nhỏ giặt hết, sân quét sạch bong, còn cho gà ăn xong xuôi. Giang Tâm Nguyệt nhìn hai bé gái tất bật mà biết chắc ở nhà bên kia cũng thường xuyên bị sai vặt như vậy.

Chị gái thì cô không cho động tay vào nhưng với hai đứa nhỏ, cô để tụi nhỏ làm. Cô hiểu rõ, nếu để cả ba mẹ con không đụng tay đụng chân gì, ở lại nhà họ Hứa lâu ngày sẽ dễ có cảm giác áy náy như kiểu mình chỉ biết ăn mà không biết đỡ đần.

Khi Tôn Đại Ny và Tôn Nhị Ny làm việc xong, Giang Tâm Nguyệt khen ngợi:

“Đại Ny, Nhị Ny giỏi quá. Rất ngoan. Mợ thưởng cho mỗi đứa hai viên kẹo.”

Vừa nói, cô vừa đưa kẹo cho tụi nhỏ.

Hai bé gái lễ phép nhận lấy rồi cười híp mắt cảm ơn: “Cảm ơn mợ!”

Giang Tâm Nguyệt dịu dàng xoa đầu cả hai: “Không cần cảm ơn, các con chăm chỉ, làm việc thì nên được thưởng.”

Hai đứa bé không ngờ những việc vốn là nghĩa vụ hằng ngày lại được khen ngợi như vậy.

Mợ thật tốt!

Trước kia mỗi lần về thăm ông bà ngoại, tuy đã gặp Giang Tâm Nguyệt vài lần nhưng vì cô lúc đó luôn mặt lạnh nên tụi nhỏ không dám lại gần.

Giờ thì khác. Mợ biết cười, biết khen, còn cho kẹo nữa. Thế là trong mắt tụi nhỏ, mợ trở thành người thân thiết nhất!

Còn chuyện trước đây mợ từng hung dữ thế nào tụi nhỏ chẳng buồn nhớ. Ở tuổi này, trẻ con chẳng bao giờ để bụng lâu, ai tốt với tụi nó hiện tại thì tụi nó yêu quý ngay. Cầm kẹo xong, hai bé hí hửng chạy vào phòng khoe với mẹ.

Hứa Diễm Lệ nghe xong thì cười, môi còn cong lên một chút: “Đại Ny, Nhị Ny, mợ Tâm Nguyệt của các con là người tốt. Sau này lớn lên, nhất định phải biết hiếu thảo với mợ, hiểu chưa?”

“Dạ, mẹ yên tâm, tụi con nhớ mà!” cả hai bé đồng thanh đáp lời.

Bên này, sau khi phát kẹo cho bọn trẻ, Giang Tâm Nguyệt cũng chuẩn bị đeo gùi lên núi, định xem có thể hái thêm chút thuốc hay săn được gì mang về. Dù không tìm được thuốc, nếu bắt được ít thịt rừng cũng coi như có thêm món ngon.

Bây giờ nhà đông người ăn, lại thêm chị cả cần bồi bổ, có thêm thịt là tốt nhất. Thế nhưng vừa định bước ra khỏi cửa thì con trai bà Tiền Tiền Phong cưỡi chiếc xe đạp bon bon đến tổ sản xuất thôn Ngưu Sơn. Cả đội vốn chẳng mấy ai khá giả, xe đạp trong thôn chỉ có duy nhất một cái cũ mèm của đội.

Vậy mà giờ có người cưỡi xe đạp bóng loáng đến tận đây, còn mang theo đủ thứ đồ quý, lập tức khiến cả đám xôn xao. Tiền Phong mặc đồ rất chỉn chu, đeo kính gọng vàng nhìn qua đã thấy toát lên khí chất lãnh đạo. Phía sau xe còn treo túi thịt ba chỉ vừa nạc vừa mỡ, nhìn cân nặng chắc phải hơn hai cân.

Thịt ngon thế này, dân quê thấy mà không chảy nước miếng mới lạ.

Ngoài thịt ra còn có cả quà bánh khác.

Người này đến thăm họ hàng sao?

Nhưng thôn Ngưu Sơn ai mà có thân thích giàu đến vậy?

Trong lúc cả đám còn đang xôn xao bàn tán, Tiền Phong dừng xe, hỏi: “Chào các đồng chí, cho tôi hỏi nhà của đồng chí Giang Tâm Nguyệt ở đâu vậy?”

Cả đội lập tức chấn động. Anh ta... đến tìm Giang Tâm Nguyệt? Người đàn bà lười chảy thây, suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ kia, từ bao giờ lại quen được nhân vật lớn như vậy?

Có người tò mò hỏi: “Đồng chí, anh tìm Giang Tâm Nguyệt làm gì thế? Anh là người nhà cô ấy à?”

Tiền Phong vội vàng đáp: “Không phải. Hôm qua cô ấy giúp nhà tôi một việc.”

Anh kể sơ lại đầu đuôi câu chuyện nhờ có Giang Tâm Nguyệt cứu mẹ anh kịp thời, nên hôm nay mới đích thân mang quà tới cảm ơn. Nghe xong, cả đội sửng sốt, đầy vẻ hoài nghi. Người anh tìm... thực sự là Giang Tâm Nguyệt họ biết?

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc