Tình hình của Thẩm An Ninh nằm trong dự đoán của Giang Tâm Nguyệt. Việc hại cô ta thành ra thế này, với tư cách là “thủ phạm chính” cô lại chẳng cảm thấy áy náy hay tội lỗi gì.
Bởi Thẩm An Ninh từng khiến nguyên chủ mất mạng, sau đó còn định giết luôn cả cô. So với những gì Thẩm An Ninh làm, phản đòn của cô chẳng đáng là bao. Xe bò lắc lư về đến đội sản xuất thôn Ngưu Sơn.
Mọi người đều xuống xe ở đầu làng, chỉ riêng Giang Tâm Nguyệt là được ông Vương đưa tận về trước cửa nhà họ Hứa. Ông Vương chu đáo thế cũng vì được cô dúi cho một điếu thuốc không đưa cô về tận nơi thì ông cảm thấy mình có lỗi mất.
Giang Tâm Nguyệt vác sọt về đúng lúc nhà đang tan ca. Vừa thấy cô về, Trần Tố Quyên đã hốt hoảng chạy ra nói: “Tâm Nguyệt, không hiểu sao chị cả con mấy nay cứ hay ngất. Hay là đưa con bé đến trạm y tế khám thử?”
Mấy hôm nay, nhà họ Hứa coi Giang Tâm Nguyệt như chỗ dựa, có chuyện gì cũng quen hỏi ý cô trước. Hơn nữa, từ trước tới giờ, trong nhà cũng vốn do nguyên chủ làm chủ, chuyện lớn nhỏ đều phải thông qua cô.
Nghe Trần Tố Quyên nói thế, Giang Tâm Nguyệt liền bảo: “Mẹ, không cần đưa đi đâu, để con xem thử cho chị cả.”
Thời đó, bác sĩ ở trạm y tế phần lớn chỉ là tay ngang, nhiều người chưa từng học hành bài bản đã được phân về làm bác sĩ. Không có cách nào khác thời kỳ 6-70, trình độ học vấn người dân còn thấp, thiếu nhân lực có chuyên môn.
Ai mà biết sơ sơ y lý là đã có thể đi làm bác sĩ ở trạm. Vậy nên Giang Tâm Nguyệt thấy, thay vì đưa đi trạm, cô tự bắt mạch cho Hứa Diễm Lệ thì còn đáng tin hơn.
Trần Tố Quyên ngạc nhiên nhìn cô: “Con cũng biết khám bệnh á?”
Cô gật đầu: “Mẹ quên rồi à? Ông ngoại con là thầy thuốc Đông y đấy.”
Nghe vậy, Trần Tố Quyên mới sực nhớ ông cụ nhà họ Giang đúng là một thầy thuốc Đông y rất có tiếng, nghe đâu sư phụ ông trước đây còn là ngự y trong cung. Ông cụ nổi tiếng khắp vùng, nhiều người đến tận nhà nhờ khám bệnh.
Không chỉ giỏi nghề, ông còn rất tốt bụng gặp người nghèo thì khám không lấy tiền. Mà Giang Tâm Nguyệt là do ông nuôi lớn, học chút y thuật từ ông cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ đến đây, Giang Tâm Nguyệt cũng thấy bản thân với nguyên chủ đúng là có chút “duyên”. Cùng tên, cùng có ông ngoại giỏi Đông y, có lẽ vì sợi dây nhân duyên này nên mới khiến cô xuyên đến đây.
Trần Tố Quyên lúc này không chần chừ nữa, vội giục: “Vậy con mau xem cho chị cả con đi, xem con bé bị gì vậy.” Cô gật đầu: “Mẹ đừng lo, có con ở đây, chị cả sẽ không sao đâu.”
Vốn trong lòng Trần Tố Quyên đang rối như tơ vò nhưng nghe con dâu nói vậy lại thấy yên tâm hơn phần nào. Giang Tâm Nguyệt bắt mạch, xem sơ tình hình sức khỏe của Hứa Diễm Lệ. Thực ra cô ấy không mắc bệnh gì nghiêm trọng chỉ là đang mang thai lại lao lực quá độ, ăn uống thiếu thốn, dẫn đến cơ thể suy nhược không chịu nổi.
Bắt mạch xong, cô rút tay về thì thấy Trần Tố Quyên lo lắng hỏi ngay: “Tâm Nguyệt, con bé sao rồi?”
“Chị cả bị suy nhược cơ thể, do làm việc quá sức mà ăn lại không đủ chất. Giờ chỉ cần dưỡng sức, đừng làm việc nặng, ăn uống đủ dinh dưỡng, tẩm bổ một thời gian sẽ ổn thôi.”
Giang Tâm Nguyệt nghĩ lại, trong nguyên tác, đại cô Hứa vì sinh khó mà mất, có lẽ cũng là vì lý do sức khỏe yếu. Giờ còn chưa tới ngày sinh mà thân thể đã suy sụp thế này, đến lúc lâm bồn thì chắc chắn không trụ nổi.
Nếu giờ bắt đầu điều dưỡng tốt, rất có thể sau này sinh nở sẽ thuận lợi hơn. Trần Tố Quyên nghe xong vừa nhẹ nhõm vừa đau lòng con gái mình khổ như vậy, đều là do nhà họ Tôn quá đáng, chẳng cho con bé ăn uống tử tế, còn bắt làm như trâu như ngựa.
Con mình thì mình thương, giờ chưa hồi phục, bà dứt khoát không cho Hứa Diễm Lệ quay lại nhà họ Tôn. Nghĩ đến mấy hôm trước nhà còn chia được kha khá thịt heo rừng, Trần Tố Quyên cũng yên tâm hơn về chuyện bồi bổ cho con gái.