Người Vợ Xấu Xa Trong Truyện Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 29

Trước Sau

break

Lúc trên đường đi, bà cũng đã hỏi tên tuổi, địa chỉ của Giang Tâm Nguyệt. Dù sau này cô có chữa khỏi bệnh hay không nhưng hôm nay đúng là đã ra tay cứu giúp. Biết rõ thông tin để còn cho con trai đến cảm ơn đàng hoàng.

“Bác khách sáo quá rồi ạ.”

Giang Tâm Nguyệt rời khỏi khu tập thể. Vì đã hứa sẽ bốc thuốc cho bà Tiền, nên cô ghé hiệu thuốc bắc một chuyến. Trước đây cô đem dược liệu hái được đến đây bán, còn giờ thì đến mua thuốc.

May mà số lượng thuốc lần này không nhiều, giá cả cũng không đắt, một thang thuốc chỉ khoảng mười đồng. Nếu chữa được bệnh cho bà Tiền, cũng đồng nghĩa với việc tạo quan hệ tốt với giám đốc nhà máy cơ khí như vậy thì bỏ ra mười đồng cũng rất đáng. Sau khi bốc thuốc xong, cô mới tới cửa hàng cung tiêu.

Thời này, cửa hàng cung tiêu không lớn nhưng hầu như vật dụng thiết yếu hàng ngày đều có bán. Mỗi công xã đều có cửa hàng cung tiêu riêng nhưng so với thị trấn, cửa hàng ở huyện bao giờ cũng rộng hơn, hàng hóa cũng phong phú hơn. Những năm bảy mươi, làm ở cửa hàng cung tiêu là công việc rất đáng tự hào, mà bán hàng ở đó lại càng có giá.

Cũng vì thế mà nhân viên bán hàng ở đây ai nấy đều vênh váo, coi trời bằng vung. Nhưng hôm nay Giang Tâm Nguyệt vừa bước vào, một chị bán hàng đứng sau quầy liền hồ hởi chào đón. Vì chị ấy vốn có quan hệ thân thiết với nguyên chủ.

Tuy nguyên chủ tiếng xấu lan xa ở đội sản xuất nhưng quan hệ xã hội cũng không đến nỗi tệ. Như chị bán hàng ở cửa hàng cung tiêu này là một ví dụ rất hợp tính với cô. Chị ấy họ Ngô chị Ngô coi nguyên chủ như tri kỷ.

Nhà chị Ngô có điều kiện khá, ăn nhiều nên người mập mạp. Tất nhiên, vẫn còn “thon” hơn nguyên chủ một chút chỉ khoảng 180 cân. Nhưng vào thời kỳ mà người ta nặng 80 90 cân đã bị coi là béo thì 180 cân đúng là “đại béo”.

Một lần chị Ngô đi trên đường, bị tình địch trước kia chế giễu: “Béo như con heo.”

Nguyên chủ nghe được mà tức điên. Chị Ngô còn nhẹ cân hơn cô mà bị mắng vậy thì cô còn không phải heo mẹ?

Nghĩ thế là nổi xung chạy ra tẩn cho tình địch của chị Ngô một trận. Vừa đánh vừa mắng:

“Béo thì sao? Béo ăn cơm nhà mày chắc? Lo chuyện bao đồng vừa thôi!”

Chính nhờ lần “xả thân nghĩa khí” đó, chị Ngô càng thêm quý cô. Nhìn thân hình còn béo hơn mình của nguyên chủ mà thấy đúng là tri kỷ. Sau này nguyên chủ mới biết chị Ngô làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng cung tiêu huyện. Từ đó, mỗi lần nguyên chủ đến mua đồ, chị đều ưu ái hết mực.

Giờ thấy Giang Tâm Nguyệt tới, chị Ngô vội gọi to: “Tâm Nguyệt à, em tới mua đồ hả? Lâu lắm rồi không thấy em, sao giờ mới lên huyện thế?”

Giang Tâm Nguyệt bước tới, cười đáp: “Chị Ngô, dạo này nhà em bận quá nên mãi mới lên được huyện.”

“À, bảo sao. Lâu không gặp mà chị thấy em trắng và gầy đi hẳn đấy nhé.” Chị Ngô săm soi một hồi rồi lẩm bẩm.

Giang Tâm Nguyệt sờ mặt, trong lòng vui vẻ có vẻ giảm cân bắt đầu có hiệu quả rồi: “Thật sao? Chắc tại dạo này em ăn ít.”

Chị Ngô không nói thêm về chuyện đó, quay sang hỏi: “Em cần mua gì? Chị lấy cho.”

Giang Tâm Nguyệt nghĩ một lúc mấy loại gia vị là thứ không thể thiếu, có chúng mới nấu được món ngon. Thêm nữa là phải mua thực phẩm bổ dưỡng.

Hai đứa trẻ trong nhà gầy quá, nhất định phải tẩm bổ. Tầm tuổi này, dinh dưỡng vô cùng quan trọng. Nếu được, cô muốn để hai bé mỗi ngày đều được uống một ly sữa. Tiếc là thời ấy sữa vừa hiếm vừa đắt.

Lúc này, thứ thực phẩm bổ dưỡng phổ biến nhất là mạch lộ tinh (bột lúa mạch pha sữa). Dù không bằng sữa nhưng cũng rất giàu dưỡng chất. Có hai đứa trẻ trong nhà, Giang Tâm Nguyệt lấy trước hai hộp, uống hết rồi lên mua tiếp.

Ngoài ra, cô còn lấy thêm một gói đường đỏ, một gói kẹo sữa, hai cân bánh hạt óc chó.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc