Thấy cô đã lên tiếng, Hứa Diễm Lệ mới gật đầu: “Vâng, mẹ, con về cùng mẹ.”
Ở nhà chồng cô đã chịu đựng quá nhiều uất ức, giờ được về nhà mẹ đẻ, ít ra cũng thoải mái đôi chút. Sau khi đồng ý, cô quay vào thu dọn quần áo. Thấy cô muốn về, cả nhà họ Tôn mặt mày u ám.
Giờ đang vào vụ cày cấy, ai cũng trông vào Hứa Diễm Lệ làm việc, giờ cô về rồi, ai làm phần việc đó? Mặc dù bọn họ không vui nhưng liếc mắt thấy Giang Tâm Nguyệt đầy sát khí, chẳng ai dám hé răng. Rất nhanh, Hứa Diễm Lệ thu dọn xong hành lý.
Lúc này, hai cô con gái lớn nhỏ thấy mẹ sắp đi, liền khóc lóc chạy theo.
“Dắt cả Đại Ny và Nhị Ny về đi, nhà mình không thiếu cơm cho hai đứa đâu.”
Giang Tâm Nguyệt nhìn hai bé gái đáng thương, thấy trong mắt Hứa Diễm Lệ đầy luyến tiếc, bèn lên tiếng đề nghị. Thật ra, Trần Tố Quyên cũng có ý định đưa hai đứa cháu ngoại về cùng, chỉ sợ Tâm Nguyệt không vui.
Dù sao cô đã chịu cho Diễm Lệ về nhà là quý lắm rồi, còn mang theo hai đứa cháu ngoại vốn mang họ nhà chồng nghĩa là thêm hai cái miệng ăn nữa. Chuyện này chẳng chị dâu nào chấp nhận nổi.
Thời buổi này, lương thực quý như vàng, ai nỡ để người ngoài ăn cơm nhà mình? Người khác ăn nhiều một miếng, mình sẽ phải ăn ít đi một miếng. Nhưng Giang Tâm Nguyệt lại chủ động nói ra, Trần Tố Quyên đỏ hoe mắt.
Trước kia cô con dâu này tuy có hơi vô tâm nhưng giờ đã thay đổi rồi. Bảo vệ người nhà, cư xử khéo léo, loại con dâu thế này có đốt đuốc cũng khó tìm!
Hứa Diễm Lệ cũng rưng rưng, cảm kích nhìn Tâm Nguyệt: “Tâm Nguyệt, cảm ơn em.”
Giang Tâm Nguyệt xua tay: “Người một nhà, nói cảm ơn làm gì.”
Thế là nhà họ Hứa đưa ba mẹ con Hứa Diễm Lệ về đội sản xuất thôn Ngưu Sơn. Trên đường về, Hứa Diễm Lệ cảm thấy rõ ràng em dâu mình đã thay đổi thật sự. Lúc rảnh, cô lén hỏi Trần Tố Quyên rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà Tâm Nguyệt thay đổi lớn vậy.
Trần Tố Quyên bèn kể chuyện cô ấy ngã xuống nước, cả nhà đều nghi là bị “nhập”. Mặc dù bị “nhập” nhưng nếu cứ tốt đẹp như bây giờ thì nhà họ Hứa chẳng có gì để than phiền. Loay hoay cả buổi chiều, mọi người cũng mệt lả, tới mức chiều đó không ai ra đồng làm việc.
May mà đội trưởng sau khi hiểu rõ chuyện, cũng không trách họ nghỉ làm. Hứa Diễm Lệ và hai con gái đến nhà mới biết thì ra nhà họ Hứa mới có được đống thịt lợn rừng.
May mà Hứa Thiệu Dương lúc trước đến đúng lúc chứng kiến nhà họ Tôn bắt nạt Diễm Lệ, nếu không thì đống thịt này sớm bị họ cướp mất rồi. Bữa tối do Trần Tố Quyên nấu, có canh xương heo, thịt lợn rừng xào thơm nức.
Hứa Diễm Lệ và hai con gái mấy tháng nay ở nhà chồng chẳng được ăn nổi miếng thịt. Dù nhà có giết thịt thì phần của họ cũng chẳng được mấy mẩu. Thế mà giờ về nhà mẹ đẻ, ai nấy đều gắp đầy thịt vào bát cho ba mẹ con, như thể thịt không đáng tiền.
Bữa cơm này là bữa có nhiều thịt nhất từ khi Hứa Diễm Lệ lấy chồng tới giờ. Còn với Giang Tâm Nguyệt, cô không hứng thú với thịt lợn rừng lắm, chỉ ăn được hai miếng. Một là vì muốn giảm cân, hai là thịt lợn rừng khá hôi và dai, không ngon bằng thịt heo nuôi.
Nhưng với những người hiếm khi được ăn thịt, lợn rừng vẫn là thứ quý giá. Cô cảm thấy gia vị trong nhà quá thiếu thốn, chỉ có dầu, muối và nước tương. Mấy món nặng mùi như này phải có nhiều gia vị mới ngon. Cô định hôm sau sẽ lên huyện mua sắm một chút.
Đúng lúc mấy loại dược liệu thu hái trước đó cũng đã gần khô, lên huyện tiện thể hỏi xem có thể bán được không. Giang Tâm Nguyệt nói với Trần Tố Quyên về chuyện sẽ lên huyện vào ngày mai. Trần Tố Quyên tất nhiên không có ý kiến, trước kia cô muốn đi đâu cũng chẳng ai cản nổi.
Sáng hôm sau, Giang Tâm Nguyệt đeo gùi lên vai, ra đội sản xuất chờ xe bò đi huyện. Mỗi hai ngày, đội sản xuất thôn Ngưu Sơn sẽ có một chuyến xe bò đi huyện, để tiện cho mọi người mua bán.