Người Vợ Xấu Xa Trong Truyện Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 22

Trước Sau

break

Hai đội cách nhau không xa, từ đây qua nhà chồng của Hứa Diễm Lệ chỉ khoảng chưa tới mười dặm. Theo tốc độ đi bộ của Hứa Thiệu Dương thì tầm hai mươi phút là tới. Giao đồ xong quay về vẫn kịp ra đồng làm buổi chiều.

Hứa Thiệu Dương vừa nghe nói được mang đồ cho chị cả là vui như mở cờ, chạy đi ngay. Từ nhỏ cậu được chị cả nuôi lớn, trong lòng cậu, chị không chỉ là chị, mà còn là mẹ thứ hai. Biết chị sống không dư dả gì, giờ có thịt mang qua để chị bồi bổ cũng thấy yên lòng hơn.

Bình thường thì thôi, đằng này chị đang mang thai đứa thứ ba, không bồi bổ thì cả mẹ lẫn con đều thiệt. Hứa Thiệu Dương đi rồi, mấy người còn lại cũng về phòng nghỉ ngơi. Chiều còn phải ra đồng làm, mùa này lại đúng lúc bận rộn vụ xuân, không nghỉ ngơi đàng hoàng thì sức đâu gánh nổi việc nặng.

Giang Tâm Nguyệt cũng trở về phòng nhưng không ngủ trưa mà vào không gian học công pháp, nghiên cứu y thuật. Kiếp trước cô từng học y từ ông nội, thời gian này lại nghiên cứu thêm y thư trong không gian, chính cô cũng cảm thấy trình độ tiến bộ rõ rệt.

Không biết đã ở trong không gian bao lâu, đột nhiên Giang Tâm Nguyệt nghe thấy bên ngoài có tiếng người nhà họ Hứa.

Trần Tố Quyên gào lên hỏi Hứa Thiệu Dương: “Thiệu Dương, con bị sao vậy? Mặt bị cào rách hết rồi kia, có phải đánh nhau với ai không?”

Hứa Đa Điền cũng nhìn cậu đầy lo lắng: “Đúng rồi đấy, Thiệu Dương, con làm sao vậy? Bị thương nặng thế này cơ mà!”

Nghe được mấy câu đối thoại bên ngoài, Giang Tâm Nguyệt vội vã ra khỏi không gian, muốn xem rốt cuộc Hứa Thiệu Dương bị làm sao.

Vừa bước ra, cô đã nghe anh tức tối nói: “Bố, mẹ, là người bên nhà chồng chị cả ra tay đấy!”

Nghe xong, Hứa Đa Điền và Trần Tố Quyên sốt sắng hỏi: “Nhà họ Tôn dám đánh người? Rốt cuộc có chuyện gì? Thiệu Dương, con nói rõ xem nào!”

Thế là Hứa Thiệu Dương kể lại đầu đuôi sự việc.

Hôm nay cậu mang thịt lợn rừng đến cho chị cả, vừa đến nhà họ Tôn thì họ vừa ăn trưa xong. Em chồng của chị cả bưng một chậu quần áo vừa thay ra, bắt chị đi giặt.

Giặt thì giặt, chẳng may chị cả giặt rách một chỗ nhỏ trên quần áo của cô em chồng, nên bị mắng té tát. Mắng chị cả vô dụng, đến cái áo cũng giặt không xong, lại còn không đẻ được con trai, ở nhà họ Tôn chỉ tổ ăn bám. Thậm chí còn giáng cho chị cả một bạt tai.

Quan trọng là, cả nhà họ Tôn không một ai bênh chị cả Hứa Diễm Lệ, ngược lại còn hùa vào đổ lỗi. Ngay cả chồng chị, Tôn Diệu Hoa cũng không mở miệng bênh vợ lấy một câu, chỉ đứng trơ mắt nhìn vợ bị bắt nạt.

Nếu không tận mắt chứng kiến, Hứa Thiệu Dương cũng không biết chị mình phải chịu bao nhiêu tủi nhục ở nhà chồng. Bình thường, Hứa Diễm Lệ chưa bao giờ kể mấy chuyện này với nhà mẹ đẻ, cứ âm thầm chịu đựng một mình.

Hứa Thiệu Dương không nhịn được, xông vào đánh nhau với đám nhà họ Tôn. Nhưng một mình cậu làm sao đấu lại được bốn anh em nhà họ Tôn?

Kết quả là bị đánh một trận tơi tả, phải lủi thủi về nhà. Nhưng nhớ đến việc chị cả bị bắt nạt, cậu vẫn thấy không cam lòng.

Nghe cậu kể xong, cả nhà họ Hứa tức đến đỏ mặt.

“Nhà họ Tôn đúng là ức hiếp người quá đáng! Diễm Lệ đúng là... gặp chuyện lớn vậy mà cũng không nói lấy một lời với nhà mình. Chẳng lẽ nhà họ Tôn tưởng nhà họ Hứa chúng ta không có ai chắc?” Hứa Đa Điền vừa giận vừa xót.

Trần Tố Quyên nghĩ đến việc con gái phải chịu oan ức như vậy, không kìm được lau nước mắt. Làm mẹ, sao không đau lòng chứ?

Con gái bà xưa nay hiểu chuyện, cái gì cũng giấu trong lòng, chỉ sợ làm phiền nhà mẹ đẻ. Nhưng càng như vậy thì đám người nhà họ Tôn lại càng được thể lấn tới.

Hứa Phương Phương cũng giận đến nghiến răng: “Bố, mẹ, chị cả bị nhà họ Tôn bắt nạt như thế, không thể để yên được!”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc