"Đúng đấy, xui xẻo quá đi mất, sao lại bị lợn rừng cắn chứ?"
"Nghe nói Giang Tâm Nguyệt bảo tự tay giết mấy con lợn rừng, không biết thật hay xạo nữa."
"Tôi thấy chắc là nổ cho oai thôi? Lợn rừng hung dữ thế cơ mà, còn mạnh hơn cả người đấy. Giang Tâm Nguyệt giỏi đánh nhau thì đúng rồi, chứ một mình chém chết mấy con thì hơi quá."
"Nhưng mấy chuyện kiểu này có ai dám bịa bừa không? Hay là lên núi xem cho rõ."
"Đi, chúng ta cũng lên coi náo nhiệt một chút?"
Dù là vì lo cho an nguy của Thẩm An Ninh, ham hố thịt lợn rừng, hay chỉ đơn giản là hóng chuyện thì ai nấy đều kéo nhau lên núi. Giang Tâm Nguyệt đi trước dẫn đường, chẳng mấy chốc đã đưa mọi người đến nơi.
Nhìn thấy Thẩm An Ninh bị lợn rừng cắn rách quần, nằm sóng soài trong vũng máu, không ít người giật bắn cả mình. Đồng chí Thẩm thật sự bị thương rồi!
Trông thế này đúng là dọa người ta sợ chết khiếp. Toàn thân cô ta bê bết máu, không rõ còn sống hay không. Phần quần phía dưới bị cắn nát bươm, mấy anh nam trong đội cũng chẳng tiện lại gần xem xét.
Cuối cùng vẫn là Hứa Hồng Binh bảo mấy chị em phụ nữ đến kiểm tra xem Thẩm An Ninh còn thở không. May mắn là có người lại gần thử hơi thở, xác nhận cô ta vẫn còn sống.
Hứa Hồng Binh lập tức bảo người mặc lại quần cho cô ấy, rồi nhanh chóng khiêng xuống núi, đưa đi bệnh viện thị trấn tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện mất người.
Giang Tâm Nguyệt chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Thẩm An Ninh bị đưa đi, trong lòng thầm nghĩ: Đúng là nữ chính có khác, hào quang che chở ghê thật. Bị ngà lợn rừng đâm, lăn xuống dốc mà vẫn không chết?
Nhưng không chết cũng chẳng sao. Lần này ít nhất cũng có vài người đàn ông thấy được nửa dưới cởi truồng của cô ta, danh tiếng trong đội coi như xong rồi. Hơn nữa, vết thương ở chân không nhẹ, nhìn qua thì có vẻ là tàn phế luôn.
Không chết thì cũng sống trong đau khổ ai bảo chọc vào cô làm gì. Lo xong xuôi cho Thẩm An Ninh, Hứa Hồng Binh lại sốt sắng chỉ đạo cánh đàn ông khiêng mấy con lợn rừng xuống núi. Không ai ngờ được, Giang Tâm Nguyệt thực sự giết được mấy con.
Người phụ nữ này rốt cuộc mạnh đến mức nào chứ?
Nhìn mấy con lợn rừng nằm gục dưới đất, cả đám đều câm nín vì sức chiến đấu của Giang Tâm Nguyệt. Sau này trong đội, có chọc ai cũng tuyệt đối không được chọc vào bà chị này!
Rất nhanh, sự kinh ngạc và dè chừng trong lòng mọi người cũng bị niềm hạnh phúc vì sắp được ăn thịt heo thay thế. Giang Tâm Nguyệt chém chết bốn con, con nào con nấy đều to như trâu mộng. Ước chừng mỗi con cỡ hai ba trăm cân, bốn con là hơn ngàn cân thịt rồi còn gì.
Đội sản xuất thôn Ngưu Gia có hơn nghìn người, tính ra mỗi nhà có thể chia được gần một cân thịt, hỏi sao người ta không vui cho được?
Lợn rừng rất nặng nhưng các đội viên vẫn cố gắng khiêng từng con xuống. Những người ở dưới núi trông thấy lợn rừng bị khiêng về thì ai nấy đều sửng sốt.
Thật rồi!
Giang Tâm Nguyệt không nói dối, đúng là giết thật. Quả nhiên, hai trăm cân mỡ trên người cô ấy không phải để trưng sức mạnh kinh khủng khiếp. Ban đầu Giang Tâm Nguyệt bị tiếng xấu bủa vây trong đội, vậy mà lần này mọi người lại nhờ có cô mà được ăn thịt.
Khi lợn rừng được đưa về, Hứa Hồng Binh triệu tập đội viên chia việc, chuẩn bị xử lý thịt chia cho cả đội. Được ăn thịt ai mà không hào hứng, nên mọi người cùng nhau làm việc rất tích cực.
Người đông làm nhanh, chưa đầy một tiếng là xử lý xong cả bốn con.
Sau đó Hứa Hồng Binh thống kê lại số thịt, tính toán chia theo đầu người từng nhà.
Trước khi chia, ông nói: "Mấy con lợn rừng này đều là do đồng chí Giang Tâm Nguyệt một mình hạ được. Theo quy định của đội sản xuất, người giết thú sẽ được chia thêm phần. Tôi quyết định chia thêm cho đồng chí Giang Tâm Nguyệt 30 cân thịt lợn rừng, mọi người không có ý kiến gì chứ?"