Người Vợ Xấu Xa Trong Truyện Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 14

Trước Sau

break

Không biết có phải vì có được không gian hay không, mấy đoạn văn cổ khó hiểu trong sách bỗng nhiên trở nên dễ tiếp thu hơn hẳn, Giang Tâm Nguyệt làm theo vài chiêu trong sách.

Lập tức cảm thấy một luồng khí lực từ đan điền dâng lên, theo cú đấm của cô mà thoát ra, thậm chí còn tạo ra một luồng gió nhẹ. Giang Tâm Nguyệt sửng sốt chẳng lẽ công pháp kiểu trong truyện võ hiệp thật sự tồn tại?

Cô tiếp tục luyện như sách hướng dẫn, mỗi cú đấm tung ra, sức gió lại mạnh hơn. Cứ tập tiếp thế này, không chừng tay không cũng đánh gục được cả con bò mất. Luyện khoảng một tiếng, cô bắt đầu toát mồ hôi như tắm.

Thấy cũng gần trưa rồi, cô đi chuẩn bị cơm.

Cô múc một chậu nước mát, lau người sơ qua, rồi lấy ra một bát linh tuyền trong không gian uống ừng ực. Uống xong, bao nhiêu mệt mỏi lúc luyện công biến mất sạch sẽ, cả người nhẹ nhõm hẳn. Cô đem nấm rừng vừa hái rửa sạch, lát nữa nấu canh uống.

Măng non đào được thì thái lát, xào lên ăn cũng giòn ngọt. Chỉ tiếc là trong nhà không có thịt muối, nếu có thì xào chung chắc chắn sẽ ngon hơn. Vườn sau nhà còn có rau diếp, cải xanh, rau chân vịt.

Khoai tây đã trồng sẵn, cũng tích trữ được một mớ dùng làm lương thực. Vậy nên ngoài món canh nấm rừng, cô còn hái thêm ít cải, xào được một đĩa rau. Dù không có nhiều gia vị cầu kỳ nhưng rau nhà tự trồng, sạch sẽ tự nhiên, ăn ngọt và đậm đà hơn hẳn rau trồng trong nhà kính ở thời hiện đại.

Món chính thì cô vẫn nấu kiểu cơm thập cốc thường ngày của nhà họ Hứa. Ở nông thôn điều kiện không khá giả, cơm thường phải trộn cả gạo lứt và ngũ cốc, chẳng mấy khi được ăn gạo trắng. Khi Giang Tâm Nguyệt vừa nấu xong, người nhà họ Hứa cũng đi làm đồng về.

Vừa bước vào sân, cả nhà đã ngửi thấy mùi cơm thơm ngào ngạt.

Hứa Thiệu Dương kinh ngạc: “Nhà ai nấu cơm mà thơm vậy trời?”

“Ừ, thơm thật luôn.” Hứa Phương Phương gật gù, nuốt nước miếng đánh ực.

Hai đứa nhỏ Hứa Ái Minh và Hứa Ái Viễn thì khỏi phải nói, con nít mà, mùi thơm thế này là đã dụ cho chảy nước miếng từ lâu rồi. Cả nhà đang đoán xem ai nấu cơm mà thơm dữ vậy thì Giang Tâm Nguyệt từ trong bếp bước ra.

Thấy người nhà về, cô thuận miệng chào: “Mọi người đi làm về à? Cơm vừa nấu xong, mau vào ăn đi.”

Cả nhà họ Hứa nhìn nhau trố mắt, cứ tưởng mình nghe nhầm, hoặc đang mơ mộng gì đó. Từ lúc cô gả vào đây, chưa từng thấy cô xuống bếp bao giờ. Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à? Cô lại chủ động nấu cơm? Nghĩ đến mấy ngày nay cô thay đổi kỳ lạ, nhà họ Hứa càng nghĩ càng thấy giống như bị ma nhập.

Nhưng nếu “ma nhập” mà tốt thế này thì họ cũng mong cô bị nhập hoài hoài. Cả nhà vì quá bất ngờ nên một lúc vẫn chưa kịp phản ứng lại. Chỉ có Hứa Ái Viễn là không còn sợ Giang Tâm Nguyệt như trước nữa, vui vẻ chạy vào trong nhà xem mẹ nấu gì ngon.

“Ông bà, sao ông bà còn chưa vào? Mẹ nấu nhiều món ngon lắm luôn á, thơm cực kỳ!” Cô bé thò đầu ra ngoài gọi mọi người.

Cả nhà lúc này mới sực tỉnh, lập tức ùa vào nhà. Bình thường giờ này đi làm về, Trần Tố Quyên với Hứa Phương Phương chỉ làm đại vài món cho xong bữa. Hôm nay vừa về nhà đã thấy cả bàn cơm nóng hổi, đúng là ấm lòng thật sự.

Mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ bàn ăn, cả nhà đã làm việc nguyên buổi sáng, ai nấy đều đói meo, không kìm nổi mà ngồi ngay vào bàn.

Giang Tâm Nguyệt múc cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một bát canh nấm rừng. Thấy Hứa Ái Viễn còn nhỏ, cô còn cẩn thận cầm thìa đút từng muỗng.

Cô nhóc dường như chưa từng được uống món canh nào ngon vậy, đôi mắt đen láy lấp lánh như đá quý.

“Mẹ ơi, ngon quá à, ngon như canh gà luôn!”

Cả nhà họ Hứa đều gật gù công nhận, đúng là canh nấm hôm nay ngon chẳng kém gì canh gà.

“Ngon thì uống nhiều vào, mẹ nấu nhiều lắm, ăn hết mẹ lại đi hái tiếp cho con.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc