“Bác gái, con đến thăm Hạ Thần” Ngoài cửa Hàn cảnh Hiên đem theo thức ăn dinh dưỡng dành cho phụ nữ có thai, thành tâm nói.
“Hạ Thần khoẻ lắm, không cần cậu phải lo lắng, nếu không có chuyện gì, cậu mau trở về đi, nó là con tôi, tôi sẽ chăm sóc cho con bé.” Bà Hạ đứng chặn ở cửa, cũng không có ý muốn cho anh vào.
“Bác à, cho con vào gặp cô ấy được không?” Hàn Cảnh Hiên cũng cố chấp, bộ dạng không muốn rời đi.
“Tôi nói là không cần, Hàn Cảnh Hiên, Tiểu Thần hiện tại rất tốt, cũng thật bình thản, cậu không yêu nó, như vậy xin mời cậu không cần phải quấy rầy nó, cậu đi đi.” Bà Hạ lạnh lùng nói, bà phải bảo vệ con gái của mình, không thể để cho nó bị tổn thương.
Tại phòng khách.
Hạ Thần thấy mẹ đứng ở cửa hơn nửa buổi, không biết ai tới, sao lại không vào, thấy kì lạ liền đi ra hỏi: “Mẹ, ai tới vậy?”
“Hạ Thần, là anh.” Hàn Cảnh Hiên ngẩng đầu nhìn cô, hai tháng không gặp, bụng cô đã lớn, thân thể cũng mập mạp lên một chút.
“Cảnh Hiên, là anh à, sao không vào trong?” Hạ Thần sửng sốt, anh đến đây rồi, nhìn thấy mẹ mình đang đứng chặn ở cửa, liền hiểu ngay, mẹ không muốn cho anh vào trong.
“Vào đi.” Bà Hạ không tình nguyện tránh ra, không thể không cho anh vào.
“Cám ơn bác.” Hàn Cảnh Hiên cất bước vào.
“Cảnh Hiên, ngồi đi.” Hạ Thần nhấc thân mình cồng kềnh đi đến, sau đó dùng tay vịn sô pha muốn ngồi xuống.
“Cẩn thận một chút.” Hàn Cảnh Hiên vươn tay đỡ lấy cô, giúp cô chậm rãi ngồi xuống.
“Cám ơn.” Hạ Thần trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, bây giờ cái gì cô cũng đều đã thong suốt, cho nên tâm tình cũng bình thản thư thái rất nhiều.
“Thân thể thấy thế nào? Con có khoẻ không?” Hàn Cảnh Hiên nhìn cô, mở miệng nói.
“Vâng, đều khoẻ, con rất nghịch, luôn động đậy.” Hạ Thần lấy tay vuốt bụng, hạnh phúc nói.
“Hạ Thần, có thể vô phòng em được không? Anh có chuyện muốn nói với em.” Hàn Cảnh hiên nhìn bà Hạ bên cạnh mới nói.
“Vâng, đương nhiên là được, đi thôi.” Hạ Thần ngầm hiểu nói.
Hàn Cảnh hiên lại đỡ cô đứng lên, giúp cô trở lại phòng, Hạ Thần nhẹ nhàng đóng cửa lại hỏi: “Cảnh Hiên, anh muốn nói gì sao?”
“Hạ Thần, anh muốn em cùng con trở về nhà.” Hàn Cảnh Hiên nhìn cô chân tình nói.
Hạ Thần ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có chút ướt, về nhà, một từ thật ngọt ngào, tựa như là cô bỏ nhà trốn chồng, ông xã hiện tại đến nhận lỗi…Đáng tiếc đây lại không phải.
“Vì sao?” Cảm động một hồi lâu, cô mới mở miệng hỏi, cô không muốn giống như trước kia, hơn nữa cô cũng đã quen với cảm giác bây giờ.
“Vì em và con, cũng vì anh, gần đây anh đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều chuyện thật ra cũng không thể trách em, hôm nay anh đi thăm con Tây Bác, đứa bé thật đáng yêu, con chúng ta hẳn cũng thật đáng yêu.” Hàn Cảnh Hiên nói xong không khỏi lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô.
Tâm tình Hạ Thần đột nhiên trầm xuống, thì ra là vì đứa nhỏ, có chút do dự, lộ ra một nụ cười chua xót, cô hi vọng xa vời cái gì chứ? Hi vọng xa vời rằng Cảnh Hiên sẽ nói yêu cô sao?
“Cảnh Hiên, cám ơn anh, em còn hơi bất ngờ, anh cho em thời gian suy nghĩ lại được không?” Hạ Thần không từ chối, cô muốn suy ngẫm lại, cô cũng rất kì lạ, trước kia cô từng nói đi nói lại sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi ngày này đến, cô lại do dự, không có chút vui mừng.
“Được, Hạ Thần, hãy tin anh là thật lòng, anh mỗi ngày sẽ đến thăm em.” Hàn Cảnh Hiên biết trong khoảng thời gian ngắn cô nhất định sẽ khó có thể suy nghĩ cẩn thận, nhưng mà anh sẽ dùng thành ý để làm cô động lòng.
Hạ Thần nhìn sang anh, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút cảm giác ngọt ngào.
Hàn Cảnh Hiên đã nói là làm, mỗi ngày vào sáng sớm anh đều đến thăm, trong tay cầm hoa tươi, mong gặp Hạ Thần, tuy rằng bà Hạ vẻ mặt vẫn lạnh băng như trước nhưng không còn ngăn cản anh nữa.
“Hạ Thần, ngủ ngon không, con có ngoan không? Nó có đạp em không?” Đó là câu đầu tiên mà mỗi ngày vào cửa anh luôn nói.
“Em ngủ ngon, con cũng ngoan nữa, nhưng hay đạp em lắm.” Vẻ mặt Hạ Thần hạnh phúc đáp.
“Nhóc con, nếu con không ngoan, cha sẽ đánh đòn con đó”. Anh luôn cố ý tạo ra vẻ dữ tợn trên mặt nói.
“Ha ha.” Hạ Thần luôn ở một bên vui vẻ cười.
Vừa ra đến cửa, luôn vụng trộm âu yếm cô một chút, sau đó tựa vào gương mặt cô nói: “Anh thay con hôn em.”
“Không cần.” Hạ Thần cười né sang một bên, cô biết cha mẹ cô đang nhìn lén ở một góc.
……………………
Trên lầu, cha mẹ Hạ Thần đang nấp ở một bên nhìn lén.
“Ông à, vì sao lần nào ông cũng bắt tôi phải để cậu ta vào thế, làm vậy có ổn không? Tiểu Thần có thể sẽ bị tổn thương không?” Vẻ mặt Bà Hạ lo lắng nói.
“Bà không cho cậu ta vào, chẳng lẽ bà thật sự muốn cho con bé phải đơn thân nuôi con, khó có dịp như bây giờ cậu ta đang hối cải, đứa bé trong bụng con bé dù sao cũng là của cậu ta, không lẽ bà không muốn cho con bé được hạnh phúc sao?” Ông Hạ nhìn ở dưới lầu Hàn Cảnh Hiên đang rời đi nói.
“Thế ông chuẩn bị kế hoạch gì chưa?” Bà Hạ nghi hoặc nhìn ông.
“Có dịp tôi tìm cậu ta nói chuyện, tiểu Thần cũng sắp sinh, tôi hi vọng trước khi đứa bé được sinh ra, sẽ đem con bé gả cho người ta.” Trong lòng ông Hạ ngầm đưa ra quyết định.
“Ông nói là… muốn Hạ Thần cùng Cảnh Hiên kết hôn sao?” Bà Hạ dường như vô cùng bất ngờ.
“Chẳng lẽ bà không muốn thế sao? Đối với tâm tư của chính con gái mình, bà cũng không hiểu sao? Chúng ta là cha mẹ của con bé, không giúp cho nó, bà muốn để người ta làm con bé đau lòng sao?” Ông Hạ nhìn bà nói.
“Vậy ông chuẩn bị khi nào muốn tìm cậu ta nói chuyện?”
“Ngày mai đi, sáng mai, khi cậu ta tới đây, bà dẫn cậu ta tới thư phòng gặp tôi.”
“Được rồi.”
—
Chăm sóc tốt nhất
Trong phòng khách dưới lầu nhà Đới Tư Dĩnh.
“Tư Dĩnh, anh muốn cùng em bàn một chuyện, anh muốn đưa Tư Giai trở về, chăm sóc cho cô ấy, em đồng ý chứ?” Long Ngạo Phỉ nhìn Đới Tư Dĩnh ngồi phía đối diện, lên tiếng đề nghị.
“Anh muốn đưa chị về lại biệt thự sao?” Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu nhìn anh.
“Ừ, anh muốn nhờ bác sĩ gia đình, hai mươi bốn giờ luôn bên cạnh cô ấy, để tránh cho cô ấy gặp chuyện gì không hay.” Long Ngạo Phỉ gật gật đầu, tuy rằng kết quả không thể tránh khỏi, nhưng anh muốn tận lực làm những gì có thể.
Đới Tư Dĩnh trầm mặc, đúng, đó là cách tốt nhất, nhà mình quá nhỏ, nhiều người như vậy không thể sinh hoạt được, nhưng mà chị rời đi rồi, còn mình thì sao? Biết rõ chị không còn sống được bao lâu, cô làm sao có thể rời khỏi chị chứ.
“Em có thể cùng chị qua đó không?” Một hồi lâu sau, cô mới ngẩng đầu hỏi, tuy rằng yêu cầu này hơi quá đáng.
Long Ngạo Phỉ có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn cô.
“Anh đưa chị về đó đi, em đồng ý.” Đới Tư Dĩnh biết mình dường như không nên đề ra yêu cầu này.
“Không phải, Tư Dĩnh, em hiểu lầm rồi, anh vốn cũng đã nghĩ như vậy, nhưng mà anh sợ em sẽ không đồng ý, cho nên anh không dám nói ra, như vậy là tốt nhất, anh nghĩ Tư Giai cũng muốn em đi cùng cô ấy.” Nhìn sắc mặt cô đột nhiên ảm đạm, Long Ngạo Phỉ biết cô nhất định là nghĩ mình không đồng ý.
“Chúng ta cùng chị nói chuyện, xem chị có đồng ý không?” Đới Tư Dĩnh đứng dậy nói.
“Được”.
Tại phòng ngủ, Đới Tư Giai nghe bọn họ nói xong, suy nghĩ một lát, gật gật đầu nói “Được, chúng ta sẽ dọn về biệt thự ở.” Chính cô hiểu được an bài như thế là tốt nhất, cô cũng cần bác sĩ, bởi vì cô cũng hi vọng đứa bé có thể bình an chào đời.
“Được, vậy Tư Dĩnh, em nói thím Trương thu thập hành lí, hôm nay chúng ta sẽ trờ về đó luôn.” Long Ngạo Phỉ gật gật đầu nói.
“Vâng”. Đới Tư Dĩnh xoay người rồi đi ra ngoài.
“Cám ơn anh, Phỉ.” Đới Tư Giai khẽ cười.
“Em nói gì thế? Anh chỉ hận bản thân có thể làm quá ít, đừng quên, đứa bé cũng là con anh.” Long Ngạo Phỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, đứa bé thật sự là trân quí, bởi vì chúng là do Tư Giai dùng sinh mạng đổi lấy……
Mỗi sáng sớm, Hàn cảnh Hiên trước sau như một cầm hoa tươi ấn vang chuông cửa Hạ gia.
“Vào đi, bác trai ở thư phòng chờ cậu đó, lát nữa cậu đi gặp Hạ Thần sau, đến thư phòng trước, bác trai có chuyện muốn nói với cậu.” Hôm nay sắc mặt bà Hạ dịu đi rất nhiều, giọng điệu cũng mềm mại rất nhiều.
Hạ Thần đã thức dậy rất sớm, khoé miệng khẽ nhếch lên cười, cô đang chờ anh đến.
“Hạ Thần, con có ngoan không?” Hàn Cảnh Hiên đẩy cửa vào, ôm lấy cô nói.
“Không ngoan, anh đánh đòn con đi.” Hạ Thần cố ý nói.
“Con hư là tại mẹ, anh đây đánh đòn em.” Hàn Cảnh Hiên cười nói.
“Con hư là tại cha chứ.” Hạ Thần trừng mắt anh.
“Được, được, đúng là con hư bởi tại cha, Hạ Thần, anh không ở đây cùng em nữa, bác trai đang ở thư phòng chờ anh.” Hàn Cảnh Hiên nghiêm trang nói.
“Cha em tìm anh có chuyện gì?” Hạ Thần nhăn mặt hỏi.
“Không biết, anh đến đó trước.”
“Vâng.”
Tại thư phòng, Ông Hạ đang ngồi tựa trên ghế
“Bác trai, bác tìm con.” Hàn Cảnh Hiên đẩy cửa ra, đi vào hỏi.
“Ngồi đi, ta muốn cùng cậu nói chuyện.” Ông Hạ có ý bảo anh ngồi lên ghế sô pha bên cạnh.
“Bác tìm con có chuyện gì ạ?” Anh hỏi.
“Cảnh Hiên, ta chỉ muốn biết hiện tại mỗi ngày cậu đều đến thăm Hạ Thần, thật ra là có ý gì? Cậu đến thăm nó bởi vì lo lắng cho đứa con trong bụng sao?” Ông Hạ nhìn anh hỏi.
“Bác trai, con là đến thăm Hạ Thần, đương nhiên cũng là đến thăm đứa nhỏ, con nghĩ muốn cho đứa nhỏ một gia đình đầy đủ, đó chính là mục đích của con.” Hàn Cảnh Hiên trả lời thật thành khẩn.
“Thế còn Hạ Thần, cậu đối với con bé là loại cảm giác gì, vẫn là bởi vì đứa con này sao, cậu không thể chấp nhận con bé sao?” Ánh mắt ông Hạ thâm trầm, giống như muốn quan sát kỹ lưỡng anh.
“Bác trai, bác với cha con là bạn bè, con cùng Hạ Thần từ nhỏ cũng đã biết nhau, tuy rằng con đối với cô ấy không thể nói rõ là yêu, nhưng ít ra là con thích cô ấy, mặc kệ là em gái cũng tốt, bạn bè cũng tốt, con là thật lòng thích cô ấy, con nghĩ tình yêu có thể vun đắp, huống chi chúng con không phải là không có cảm giác, có lẽ do rất quen thuộc cho nên xem nhẹ loại cảm tình tiềm ẩn này.” Hàn Cảnh Hiên không chút giấu diếm, nói ra chi tiết, bởi vì anh tin tưởng, bác trai kinh nghiệm thương trường, nói thật hay nói dối bác liếc mắt một cái sẽ nhận ra, huống chi anh cũng không muốn gạt bác.
“Vậy bây giờ cậu chuẩn bị làm gì đây?” Ông Hạ đối với câu trả lời của anh dường như rất vừa lòng, cái gì là yêu? Đàn ông yêu nhiều, tình yêu cũng thoáng, ông tin tưởng Cảnh Hiên sẽ yêu thương con gái ông, bởi vì con gái ông thật ra rất cao thượng.
“Con muốn đem Hạ Thần cùng đứa nhỏ về nhà, một nhà đoàn viên, chỉ là hiện tại Hạ Thần không chịu như vậy.” Hàn Cảnh Hiên thật thành khẩn nói.
“Đem con bé về nhà? Một nhà đoàn viên? Hàn Cảnh Hiên, cậu nói với Hạ Thần như thế sao?” Ông Hạ mặt mày nhăn thành một hình chữ thập.
“Vâng, có chuyện gì sao? Bác trai, có vấn đề gì sao?” Hàn Cảnh Hiên cũng nhíu mày ngẫm lại, không có vấn đề gì mà.
“Cảnh Hiên, cậu bình thường không phải rất thông minh sao? Sao tự nhiên lại hồ đồ vậy, tuy rằng trong bụng Hạ Thần mang con của cậu, nhưng con bé là gì của cậu chứ? Cậu đem nó về nhà chẳng phải rất hoang đường sao?” Ông Hạ nhịn không được lắc đầu.
“Bác trai, bác là nói kết hôn sao?” Hàn Cảnh Hiên chợt hiểu ra nói, bác trai muốn anh cho Hạ Thần một danh phận.
“Không sai, trẻ nhỏ dễ dạy, cùng lắm trước khi kết hôn cần phải làm gì?” Ông Hạ gật gật đầu.
“Cầu hôn.” Hàn Cảnh Hiên cuối cùng cũng hiểu được.