Hàn Cảnh Hiên cùng Đới Tư Dĩnh ở trung tâm mua sắm chọn lựa quà kết hôn cho Vũ Văn.
“Tư Dĩnh, vì sao lại vui mừng như vậy?” Hàn Cảnh Hiên nhìn khóe miệng cô nhếch lên, khóe mắt mang ý cười, tâm tình rất tốt bèn hỏi.
“Cảnh Hiên, anh biết không? Hôm nay chị đã tìm em, chị ấy đã tha thứ cho em, sao em lại không cảm thấy vui mừng chứ?” Giọng nói Đới Tư Dĩnh tràn ngập vui vẻ khoái trá.
“Tư Giai, cô ấy suy nghĩ cẩn thận, cô ấy không trách em, như vậy quá tốt rồi.” Hàn Cảnh Hiên cũng thay cô cảm thấy hứng khởi.
“Vâng.” Đới Tư Dĩnh vui vẻ gật gật đầu.
…….
Trong giáo đường.
Vẻ mặt Trịnh Vũ Văn hạnh phúc cùng Từ Tây Bác đứng trên bục cao của giáo đường.
Đới Tư Dĩnh cùng Hàn Cảnh Hiên, Đới Tư Giai cùng Long Ngạo Phỉ ngồi ở một bên.
Sau lời chúc phúc của mục sư, bọn họ rốt cục kết thành vợ chồng, nhận những cánh hoa tươi tung bay cùng tiếng vỗ tay, cả hai bước vào cuộc hành trình ngọt ngào của tuần trăng mật.
Ngày dường như lập tức biến thành yên tĩnh, chị đã tha thứ cho mình, Tư Dĩnh nghĩ ngợi, tìm một cơ hội tốt sẽ dọn đến phòng ngủ của Cảnh Hiên, cô muốn cùng anh trở thành vợ chồng chân chính, cùng nhau trải qua cuộc sống gia đình bình thường như bao gia đình khác.
Hạ Thần đứng ở dưới lầu nhà Hàn Cảnh Hiên, nhìn bộ dáng ân ái của Hàn Cảnh Hiên cùng Đới Tư Dĩnh, trong lòng nhất thời khó chịu, nếu lần trước không thể phá hư bọn họ, như vậy cô phải nghĩ ra biện pháp khác…
Bà Hàn đang ở trung tâm mua sắm đi dạo, Hạ Thần làm bộ như trùng hợp đi qua gặp nhau, thân thiết chạy đến chào hỏi: “Bác gái, mọi người đang đi mua gì vậy?”
“Là Hạ Thần, sao trùng hợp vậy? Bác cũng không muốn mua gì, chỉ đi dạo nhìn ngắm thôi.” Bà Hàn nhìn cô, vẻ mặt vui mừng, bà thích đứa nhỏ này từ khi nó còn bé, giống như con gái của mình.
“Wao, cái này rất đẹp.” Hạ Thần nhìn đồ chơi trẻ con trong tay bà. “Bác gái, mua để tặng người khác sao?”
“Này, không phải, bác là mua để cho Tư Dĩnh sau này dùng.” Bà Hàn thuận miệng nói, trong mắt tựa hồ có nhiều chờ đợi.
“Cho cô ấy dùng? Cô ấy không thể dùng đến được đâu.” Hạ Thần nói xong, làm bộ như lỡ lời lấy tay che miệng, trên mặt bối rối muốn chạy trốn, “Bác gái, cháu còn có việc, không thể đi cùng bác rồi.”
“Chờ một chút, Hạ Thần, lời cháu vừa nói có ý gì?”Bà Hàn cầm cánh tay cô, mắt lộ ra nghi hoặc.
“Không có gì? Bác hãy xem như nghe lầm, cái gì cháu cũng chưa nói được không?” Hạ Thần vội vàng giả vờ che dấu, trong lòng lại thấy đắc ý.
“Không, Hạ Thần, cháu chắc chắn có việc gạt bác, hôm nay cháu nhất định phải nói rõ ràng, nếu không bác sẽ không để cháu đi.” Bà Hàn giữ chặt tay cô.
“Cái này… được rồi, bác gái, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi.” Hạ Thần khó xử nửa ngày, cuối cùng làm bộ như miễn cưỡng đồng ý.
Trong quán cà phê.
“Hạ Thần, cháu nói mau đi, đừng làm bác sốt ruột.” Bà Hàn chưa đụng đến một ngụm cafe, bà nóng vội muốn biết lời nói lúc nãy của Hạ Thần là có ý gì?
“Bác gái, cháu nói ra, bác nhất định không được kích động, còn nữa, phải giữ bí mật, không được nói cho người khác biết là cháu nói cho bác, được không?” Hạ Thần đưa ra điều kiện trước, để chính mình không phải gặp rắc rối về sau.
“Được, cháu nói mau đi.” Bà Hàn không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
Hạ Thần trầm tư một chút, mới ngẩng đầu nhìn bà Hàn nói: “Bác gái, bác biết không? Đới Tư Dĩnh không thể có con.”
“Cái gì? Nó không thể sinh con?” Bà Hàn ngây ngẩn cả người, lời của cô, giống như sấm chớp giữa bầu trời quang đãng, đánh vào đỉnh đầu của bà, điều này làm cho bà không thể nào chấp nhận được.
“Hạ Thần, lời cháu nói là sự thật sao? Vậy Cảnh Hiên có biết hay không?” Bà Hàn hồi phục lại tinh thần, vẫn không thể tin được.
“Dạ, bác gái, chính cô ấy đã thừa nhận, cháu nghĩ anh Cảnh Hiên nhất định cũng đã biết.” Hạ Thần kiên định gật gật đầu, tỏ vẻ những điều mình nói đều là sự thật.
“Không, điều này sao có thể? Cảnh Hiên tạo sao lại muốn gạt chúng ta, thảo nào khi chúng ta nói đến đứa nhỏ, sắc mặt nó liền thay đổi, thì ra là thế, thì ra là thế.” Bà Hàn không thể tin được, đột nhiên đứng dậy, xoay người rời đi.
“Bác gái, bác gái……” Hạ Thần ở phía sau kêu lên, trên mặt cũng lộ ra ý cười, Đới Tư Dĩnh, cô cứ chờ xem.
Đới Tư Dĩnh mở cửa, liền thấy bà Hàn nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cô, trong lòng cả kinh.
“Mẹ, mẹ vào đi.” Cô vội vàng tiếp đón.
“Không cần gọi tôi là mẹ, tôi không có loại con dâu như cô.” Bà Hàn rống giận, đi vào.
Đới Tư Dĩnh lẳng lặng đứng ở nơi đó, không biết vì sao bà lại nói như vậy.
Bà Hàn ngồi trên sôfa, trừng mắt nhìn cô, giận dữ: “Không cần phải biểu hiện bộ dáng vô tội như vậy, để cho ai xem, có phải cô làm như vậy để lừa Cảnh Hiên? Có phải rất đê tiện vô sỉ hay không.”
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Đới Tư Dĩnh thật cẩn thận hỏi.
“Cô còn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì? Một người phụ nữ ngay cả con cũng không sinh được, làm gì có tư cách làm con dâu Hàn gia tôi.” Bà Hàn hừ lạnh một tiếng, người phụ nữ vô sỉ như vậy, lần đầu tiên bà mới nhìn thấy.
Bà ấy đã biết, Đới Tư Dĩnh thân mình cứng đờ, cô nên nói cái gì bây giờ? Cắn môi đứng trân mình ở đó
“Tại sao không nói gì? Nhìn cô dáng vẻ hồn nhiên, không ngờ là loại người có tâm kế như vậy? Nói, thật ra cô có mục đích cùng âm mưu gì mà quyết tâm phải gả bằng được vào Hàn gia tôi?” Bà Hàn lạnh giọng chất vấn.
“Con không có, con thật sự không có.” Đới Tư Dĩnh lắc đầu, cô chỉ là không thể sinh được con…
Thấy cô vẫn phủ nhận, bà Hàn trong cơn tức giận, ‘bốp’ một cái tát vào mặt Đới Tư Dĩnh, lạnh lùng nói: “Tốt, nếu cô không có mục đích, vậy rời khỏi Cảnh Hiên đi.”
Đới Tư Dĩnh ôm mặt bị đánh đau, cô ủy khuất cực hạn, nước mắt lập tức chảy xuống.
Cửa đột nhiên bị mở ra, Hàn Cảnh Hiên vừa tiến vào nhà liền thấy Đới Tư Dĩnh ôm mặt khóc đứng tại kia, mẹ ở một bên mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Mẹ, mẹ vì sao lại đến đây? Tư Dĩnh, em làm sao vậy?”
—
Ép buộc từ hai phía
Bà Hàn tức giận nhìn con trai mình.
Hàn Cảnh Hiên cảm giác được không khí có gì đó không ổn, đi trước đến bên cạnh mẹ, vui cười nói: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Ai chọc mẹ tức giận, nói cho con, con thay mẹ đi xử tội, cho mẹ hết giận.”
Bà Hàn lại hung hăng trừng mắt liếc anh một cái: “Đừng có cợt nhả, Cảnh Hiên, con có biết hay không, cô ta không thế sinh con được.”
Vẻ mặt Hàn Cảnh Hiên cứng đờ, lập tức hiểu được mẹ mình tức giận vì cái gì? Anh không muốn lừa gạt cha mẹ, chính là không nghĩ được nên nói như thế nào cho tốt với cha mẹ mình, nên mới che dấu tới tận bây giờ.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, nghe con giải thích.” Hàn Cảnh Hiên nhẹ nhàng vuốt vuốt ngực cho mẹ.
“Tránh ra, tôi không cần anh phải giả vờ ân cần, tôi cũng không cần giải thích, tôi chỉ muốn anh cho tôi một đứa cháu.” Bà Hàn nhìn anh, anh sao lại dám lừa chính mẹ của mình, trong lòng càng thấy tức giận.
“Mẹ, cháu của mẹ sẽ có, mẹ đừng vội.” Hàn Cảnh Hiên ăn nói khép nép.
“Sẽ có? Cô ta không sinh được, anh làm sao để có? Nhận con nuôi sao? Tôi không chấp nhận.” Bà Hàn rống to, đột nhiên nhìn con nói: “Hay là con cùng người phhụ nữ khác sinh, rồi ôm trở về đây?”
“Không phải, mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy?” Hàn Cảnh Hiên còn không nghĩ tới sẽ làm chuyện có lỗi với Tư Dĩnh.
“Không phải là tốt rồi, là mẹ, mẹ cũng không đồng ý, Cảnh Hiên, nếu con còn nhận người mẹ này, con hãy cùng cô ta ly hôn đi.” Bà Hàn lên tiếng ép buộc.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, mẹ không cần kích động như vậy? Con sẽ không ly hôn Tư Dĩnh đâu.” Hàn Cảnh Hiên đứng dậy, thái độ kiên quyết.
Đới Tư Dĩnh đi đến một bên, yên lặng kéo ống tay áo anh, ý bảo không được chọc giận mẹ.
“Được, được lắm, anh trưởng thành rồi, anh cứng cáp rồi, không cần cha mẹ nữa, tùy anh.” Bà Hàn tức giận đứng dậy, mang theo hằn học xoay người bước đi.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận.” Đới Tư Dĩnh ở phía sau lo lắng kêu lên, cô không hy vọng, bởi vì mình mà làm cho mẹ con họ bất hòa.
“Không cần cô gọi tôi là mẹ, cô không xứng gọi tôi như thế.” Bà Hàn không quay đầu, tuyệt tình quát.
‘Ầm’ Cửa bị đóng lại.
“Tư Dĩnh, em không sao chứ?” Hàn Cảnh Hiên nhìn má cô bị đánh hồng lên, đau lòng hỏi.
“Cảnh Hiên, em không sao, nhưng mà, anh không nên chọc giận mẹ, chẳng may mẹ tức giận quá phát bệnh thì làm sao bây giờ? Anh mau đi xem mẹ thế nào, chịu nhận lỗi đi.” Đới Tư Dĩnh lo lắng nhìn ra bên ngoài bảo anh.
Hàn Cảnh Hiên cũng có chút lo lắng, nhìn cô nói: “Anh đi trước, em ở nhà chờ anh.”
“Được, anh mau đi đi.”
Trong đại sảnh Hàn gia.
Bà Hàn vẫn ngồi một bên không ngừng khóc, vẻ mặt ông Hàn nghiêm túc nhìn Hàn Cảnh Hiên.
“Cha mẹ, thực xin lỗi, con biết, con không nên gạt hai người, nhưng con sợ hai người sẽ không đồng ý, nên con mới không dám nói.” Vẻ mặt Hàn Cảnh Hiên bất đắc dĩ, thống khổ nói.
“Con cho là gạo nấu thành cơm chúng ta sẽ đồng ý sao? Cảnh Hiên, cha nói cho con biết, không chỉ mẹ con không đồng ý, mà cha cũng sẽ không đồng ý, bây giờ con hãy ly hôn cô ta ngay đi, nếu không, chúng ta sẽ từ con.” Thái độ của ông Hàn cũng cực kỳ kiên quyết.
“Cha mẹ, hai người không nên ép con, con sẽ không ly hôn với Tư Dĩnh.” Thái độ Hàn Cảnh Hiên cũng kiên quyết không kém.
“Con… cái đồ nghịch tử, nếu con không ly hôn, vậy từ nay về sau con cũng đừng bước chân vào cửa nhà này nữa.” Sắc mặt ông Hàn xanh mét, thốt ra lời nói tuyệt tình.
“Cha mẹ, vậy hai người nghỉ ngơi cho khỏe, con đi trước.” Hàn Cảnh Hiên đứng dậy muốn rời đi.
“Con, con….” Ông Hàn không nghĩ tới con mình kiên quyết như vậy, chỉ vì người phụ nữ kia, cư nhiên không cần cha mẹ, không nói lên lời, thân mình mềm nhũn ngất đi.
“Ông à, ông làm sao vậy?” Bà Hàn đỡ lấy chồng, hoảng hốt kêu lên.
“Cha… Mẹ, mau gọi xe cứu thương.” Hàn Cảnh Hiên vừa muốn bước ra khỏi cửa liền xoay người, ôm lấy cha mình.
“Xe cứu thương.” Bà Hàn cuống quýt cầm lấy điện thoại, giọng nói run run.
Trong bệnh viện XXX.
Hàn Cảnh Hiên đỡ lấy mẹ đang khóc lóc, lo lắng chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu.
“Mẹ, đừng lo lắng, cha sẽ không có việc gì.” Nhẹ giọng an ủi mẹ mình.
“Con… con còn dám nói, đều là tại con, đều là tại con.” Bà Hàn có chút oán giận nhìn con trai mình.
Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở.
“Bác sĩ, thế nào?” Bọn họ vội vàng đứng lên hỏi.
Bác sĩ từ bên trong đi ra, bỏ khẩu trang xuống nói: “Bệnh nhân là do chịu kích động, khiến bệnh tim phát tác, may mà đưa đến kịp thời, có điều, về sau phải chú ý, đừng để cho ông ấy phải chịu kích động nào nữa.”
“Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi đã biết.”
“Mọi người có thể vào phòng bệnh thăm ông ấy.” Bác sĩ nói xong, xoay người bước đi.
Trong phòng bệnh, ông Hàn chậm rãi mở mắt.
“Ông à, ông tỉnh rồi.” Bà Hàn đứng ở một bên nói.
“Anh… đi ngay, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” Ông Hàn liếc mắt một cái liền thấy Hàn Cảnh Hiên đứng ở bên giường, kích động lấy tay chỉ vào cửa, đột nhiên ở ngực một trận đau đớn dội xuống.
“Cha, cha đừng kích động, được, con lập tức đi,ngày mai con sẽ lại đến thăm cha.” Hàn Cảnh Hiên vội vàng nói, sợ cha mình lại bị thêm kích động.
Hàn Cảnh Hiên mang một mớ tâm sự về nhà, lập tức ngồi lên sôfa, anh không thể nào hiểu được cha mẹ làm sao lại biết được chuyện của Tư Dĩnh.
“Cảnh Hiên, cha mẹ có khỏe không?” Đới Tư Dĩnh ở một bên thấy bộ dáng mệt mỏi của anh, liền nhẹ giọng hỏi.
“Cha nằm viện, anh mới từ bệnh viện trở về.” Hàn Cảnh Hiên day day hai bên huyệt thái dương nói, anh nên làm cái gì bây giờ? Làm sao để có thể vẹn toàn cả đôi bên?
“Cha nằm viện?” Đới Tư Dĩnh hết hồn, không nghĩ tới bọn họ lại kích động như vậy.
“Ừ.” Hàn Cảnh Hiên nhẹ đáp một tiếng.
Đới Tư Dĩnh nhìn bộ dáng khổ sở của anh, cắn cắn môi nói: “Cảnh Hiên, chúng ta ly hôn đi.”