Cứ về đêm anh lại đau, đau đến không thể nào thở nổi nhưng cái gì cũng thế cho dù có đau ra sao cũng dần trở thành thói quen... một thói quen mà không phải ai cũng có thể hiểu được.
- ------
Tư Noãn Thương sau khi về đến nhà thì bắt đầu ôm chằm lấy Tư Noãn Noãn.
" Mama... "
" Hử? " ôm con ông nhỏ trong lòng, Tư Noãn Noãn cúi đầu dò hỏi.
Tư Noãn Thương mặc một bộ đồ trẻ con hình dáng giống hệt con ong, gương mặt cùng với cánh tay và chân của bé rất là múp míp nên dù có nhìn ra sao bé thật giống như con ong nho nhỏ.
Tư Noãn Thương nhúc nhích cái mông đầy thịt của bé ở trên tay của Tư Noãn Noãn, lại dùng cánh tay của mình ôm lấy cổ cô nũng nịu gọi.
" Mama... "
Tư Noãn Noãn nhướng mày, bình thường con gái cô vô cùng nghiêm túc, bé có đáng yêu ra sao cũng rất ít khi bày ra bộ dáng nũng na nũng nịu như vậy, ngay cả với cô... trừ khi bé con lại muốn mua gì đó nữa đây.
Tư Noãn Noãn cúi đầu hôn lên má con gái một cái hỏi.
" Muốn gì? "
Tư Noãn Thương nhếch mép cười cười nói.
" Mẹ ơi... mẹ sẽ đi xa sao ạ? "
" Không có! Mẹ đâu có đi đâu đâu. "
Tư Noãn Thương dụi dụi đầu vào cổ Tư Noãn Noãn rủ rỉ.
" Nếu Thương Thương muốn đi mẹ cũng sẽ đi chứ ạ? "
" Thương Thương muốn đi đâu? " Tư Noãn Noãn vỗ nhẹ mông đầy thịt của con gái hỏi.
Tư Noãn Thương cười cười nói tiếp.
" Thương Thương muốn mẹ hứa sẽ đi cùng với Thương Thương. "
Tư Noãn Noãn nhíu mày.
" Nhưng Thương Thương muốn đi đâu? "
" Mẹ không hứa sẽ đi cùng sao ạ? "
" Không biết cụ thể địa điểm thì làm sao mẹ có thể đi? "
Tư Noãn Thương mím môi, hai mắt đỏ lên, bé rất ít khi dùng bộ dạng này để nói chuyện với mẹ, cũng không hề dùng bộ dạng này với các baba,... chỉ là bé muốn đi cùng với ba Khiêm, bé vẫn nên tỏ ra bản thân thật sự là một đứa con nít.