Dì nói, dì chính là mẹ nó.
Dì nguyện ý nói như vậy, có phải đại biểu cho việc dì cũng rất thích nó?
Mặc dù dì thật sự không phải mẹ nó, nhưng, nó thật sự rất thích dì.
Dì không giống như mẹ Lưu, mỗi ngày dì đều sẽ cùng làm bài tập với nó, buổi tối nào dì cũng sẽ đọc truyện cho nó nghe nhưng mẹ Lưu sẽ không, dỗ dành nó ngủ, mẹ Lưu cũng sẽ không.
Hơn nữa, có đến vài lần, dì đều ôm nó thật chặt, tựa như hiện tại vậy.
Nó không biết nên hình dung loại cảm giác này ra sao, tóm lại, nó rất thích cảm giác như thế này.
Cái đầu nho nhỏ của An bách di chuyển, đột nhiên ý tưởng lóe lên, lần trước lúc dì nhìn thấy nó rồi khóc, hình như là bởi vì đứa con của dì cũng giống như mẹ nó đã ra đi. . . . . .
Nếu nó thích dì, dì cũng thích nó, vừa lúc mẹ nó đã mất, mà đứa con của dì cũng đã chết, như vậy tại sao nó không dứt khoát nghĩ ra biện pháp, biến dì thành mẹ nó?
Con ngươi to