Người Vợ Mạt Thế Khiến Thiếu Gia Mặt Lạnh Mất Khống Chế

Chương 48

Trước Sau

break

Lộ Cảnh Đông trừng mắt: “Nghe oai nhỉ. Thế cậu có nghĩ đến chuyện nếu cậu vừa đi, đám buôn người quay lại vây em gái thì sao?”

Thôn Trường Tiên.

Lộ Cảnh Nam theo cậu hai nhà họ Vạn cùng mọi người trở về, vừa vào làng đã bị trưởng thôn gọi lại.

Lộ Cảnh Nam vội xuống xe hỏi: “Trưởng thôn, có chuyện gì vậy?”

Trưởng thôn liếc nhìn xung quanh, rồi hạ giọng nói: “Mấy hôm nay cậu với em trai phải cẩn thận một chút. Cậu cả nhà cậu quay về rồi, còn có cả dượng út nữa. Vừa rồi lúc họ về, sắc mặt trông đáng sợ lắm.”

Cậu cả về tìm gây sự thì cũng không lạ, vì quan hệ giữa ông ta với dì út là thân thiết nhất. Người đứng hàng thứ hai là Lưu Xuân Hoa từ trước tới nay luôn bị hai người họ ghét bỏ.

Còn dượng út tới, chắc đúng như em gái nói, trong nhà nhiều con nít như vậy, đột nhiên thiếu mất một người trông trẻ, giặt giũ nấu ăn, vài hôm đầu thì còn gắng được, lâu ngày nhất định sẽ sụp đổ, mà đã sụp thì kiểu gì cũng qua nhà họ Lộ gây chuyện.

Trưởng thôn dặn dò thêm: “Cứ qua lại nhiều với nhà họ Vạn, nhà người ta đông người. Nếu dượng út thật sự muốn ra tay với mấy đứa thì chạy sang nhà họ Vạn.”

“Cảm ơn trưởng thôn, cháu biết rồi.”

Trưởng thôn vỗ vai anh: “Tiểu Hoa đang ở nhà, lát nữa tôi bảo nó qua nhà cậu chơi, có chuyện gì cũng tiện hỗ trợ.”

Lộ Cảnh Nam từ chối, anh không muốn làm phiền nhà trưởng thôn, hơn nữa, anh cũng không tin cậu cả sẽ thật sự giết người. Khi gần về đến nhà, từ xa anh ấy đã thấy trong sân đứng mấy người, còn em trai thì bị dồn đến góc tường.

Một linh cảm chẳng lành ập đến, anh ấy lập tức lao vào quát lớn: “Các người đang làm gì đấy?”

“Anh hai, cậu cả họ muốn bắt em đi!” Lộ Cảnh Bắc vừa thấy anh trai là như tìm được chỗ dựa, mắt đỏ hoe, tức tối chỉ vào cậu cả hét lên.

Lưu Xuân Quốc cùng hai đứa con trai và dượng út đã vây chặt Lão Tứ. Biết hôm nay Lộ Cảnh Đông không có ở nhà, bọn họ cố ý canh đúng lúc này mới mò đến. Bốn anh em nhà họ Lộ mà ở cạnh nhau thì dù có phát điên, ông ta là cậu cả cũng không làm gì được. Nên phải đợi đến lúc họ chia ra mới ra tay được.

Lộ Cảnh Nam dừng xe, từ vườn đậu trong sân lôi ra một cây sắt dài 1m2, ánh mắt sắc lạnh tiến về phía cậu cả và dượng út.

Lưu Xuân Quốc thấy anh cầm theo cây sắt thì quát lớn: “Thằng Lộ, cậu định làm gì? Tôi là cậu cả của cậu đấy!”

“Đánh chó thì phải có gậy sắt.”

Anh ấy đứng chắn sau lưng họ, ra hiệu cho Lão Tứ tránh ra rồi lạnh lùng hỏi: “Cậu cả có thể giải thích xem, nhân lúc chúng tôi không có nhà, các người đến vây đánh em tôi là có ý gì không?”

Lộ Cảnh Bắc đứng cạnh anh hai, căm giận nhìn tên anh họ, nói: “Hắn vừa ra tay đánh em, đấm ba cú vào bụng, còn đá em nữa. Cậu cả và dượng út thì giữ em lại không cho phản kháng.”

Bọn họ đánh rất ác, cứ nhằm bụng mà đấm, ba cú liên tiếp đều trúng một chỗ. Còn chân thì bị đá đến mức giờ đứng cũng không nổi. Nhưng cậu không chịu yếu thế, dù đau cũng không muốn mất mặt trước bọn họ.

Nghe xong, Lộ Cảnh Nam lạnh mặt, kéo cây sắt tiến sát tên anh họ: “Động tay đánh nó?”

Anh họ bị ánh mắt như sói dữ của anh chiếu tới, trong lòng chột dạ nhưng vẫn cố tỏ ra cứng cỏi: “Sao cậu không hỏi xem vì sao chúng tôi phải đánh nó?”

Lộ Cảnh Nam nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như dao: “Nó làm gì cũng không đến lượt mày ra tay. Mày là cái thá gì mà dám đánh em tao?”

Dứt lời, cây sắt vung thẳng vào bụng hắn. Hắn không hề phòng bị, bị đánh lùi mấy bước, bụng đau như lửa đốt. Lộ Cảnh Nam ra tay quá nhanh, cây sắt chưa dừng đã quét thêm một đòn vào tên em họ, đánh ngã luôn xuống đất, rồi chỉ thẳng cây sắt vào đám người Lưu Xuân Quốc.

Không biết từ lúc nào Lộ Cảnh Bắc xông ra từ bếp, tay cầm dao phay, quát lớn: “Thử động vào nữa xem!”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc