Cô mặc chiếc quần dài màu đen, kiểu dáng cậu chưa từng thấy, áo sơ mi ngắn tay trắng in hoa, sơ vin gọn gàng làm nổi bật vóc dáng cao gầy quyến rũ.
Tóc cô buộc kiểu anh chưa từng thấy, là một bím tóc phồng nhẹ vắt sang vai trái, khiến gương mặt trông nhỏ xíu, như chỉ to bằng lòng bàn tay anh.
Lộ Khanh vừa lại gần, trong đầu Tư Dã đã hiện ra tám chữ: “Xuất thủy phu dung, tuyệt sắc giai nhân!”
Ngay khi anh còn đang đắm chìm trong nhan sắc ấy, giọng nói trong đầu Lộ Khanh kéo cậu về hiện thực. Bề ngoài thì ngoan ngoãn chào hỏi người lớn nhưng trong lòng thì hét to: [Vãi nồi, sao lại nhiều người thế này? Toàn đến hóng chuyện à? Quả nhiên ăn dưa là bản năng con người, cho dù ở dị giới cũng không thay đổi!]
Anh em nhà họ Lộ và Tư Dã: “...” Biểu hiện trong ngoài bất nhất, cô diễn đỉnh thật!
Tư Dã và mấy người bọn họ không hẹn mà cùng co giật khóe miệng.
Anh em nhà họ Lộ: May mà người khác không nghe được tiếng lòng cô, không thì chắc bị dọa chết rồi.
Tư Dã: May mà chỉ mình mình nghe được, nếu người khác mà nghe được, chỉ riêng ba chữ "dị giới" cũng đủ khiến người ta hoảng loạn.
Sau khi bà Vạn dặn dò xong, trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, họ lên xe đạp rời đi. Lộ Cảnh Bắc cứ nhìn theo bóng dáng anh trai cho đến khi không thấy nữa mới lưu luyến thu ánh mắt lại, cúi đầu quay đi, trông vô cùng cô đơn.
Ông bà Vạn thấy dáng vẻ của Lộ Cảnh Bắc, bà gọi lại: “Lộ lão tứ, qua nhà bà ngồi chút.”
Lộ Cảnh Bắc quay đầu nhìn họ, lắc đầu nghẹn ngào nói: “Bà ơi, cháu còn buồn ngủ, để ban ngày đi ạ.”
Nói rồi chạy một mạch về nhà: "rầm” một tiếng đóng cửa lại, rồi ngồi thụp xuống đất, òa khóc. Cậu muốn đến thủ đô, muốn gặp ba. Cậu đã sáu năm rồi chưa được gặp ba!
Nhưng cậu cũng hiểu, sắp xếp như vậy là có lý. Anh ba chững chạc hơn mình, em gái đi để trị bệnh cho ba, anh cả là anh cả, đương nhiên phải đi rồi. Nếu ai cũng đi, nhà không đủ tiền, mùa vụ cũng không thể bỏ mặc.
Nhưng mà...
“Hu hu hu...”
Càng nghĩ càng khóc dữ hơn.
Ông nội Vạn nói với cháu trai: “Trưa nay, gọi Lộ lão tứ sang nhà ăn cơm.”
“Ông ơi, giờ con qua nhà cậu ấy nói được không?”
“Không được, về ngủ đi.”
Giờ này Lộ lão tứ chắc chắn không muốn gặp ai cả.
Đến thị trấn huyện thì đã là bảy rưỡi sáng.
Mùi dầu cháo quẩy và bánh bao ngập tràn khắp con phố, khiến ai nấy dù đã ăn no cũng không nhịn được nuốt nước miếng. Thơm quá! Tới bến xe đường dài, Lộ Cảnh Đông và Tư Dã mua vé xe lên tỉnh thành. Bốn vé, hết ba đồng hai hào, xe chạy lúc mười giờ.
Cậu hai nhà họ Vạn đứng bên cạnh tặc lưỡi: “Vé này đâu có rẻ, lên tỉnh mà hết tận tám hào.”
Cậu ba nhà họ Vạn nói: “Lên tỉnh dĩ nhiên là mắc rồi. Tiểu Dã chẳng phải nói rồi sao, đi tàu hỏa từ thủ đô về tỉnh còn hơn mười đồng, mà là ghế cứng đấy.”
Cậu hai nhà họ Vạn: “Thủ đô à... sau này nhất định phải kiếm dịp đi xem cho biết!”
Lộ Cảnh Đông đưa một tấm vé cho Tư Dã: “Anh em này, lúc cậu đến, ở ga tàu tỉnh thành có để ý xem từ đó đi thủ đô có nhiều chuyến tàu không?”
Tư Dã cất vé rồi nói: “Hôm đó tôi chỉ liếc qua thôi, thấy có chuyến chiều và tối. Muốn chắc thì phải đến hỏi trực tiếp ở ga.”
Lộ Cảnh Nam gật đầu: “Nếu vậy thì chiều có khi kịp đấy. Mà nếu không thì đi chuyến tối cũng được.” Anh ấy quay sang hỏi Tư Dã: “Ở ga tàu có chỗ ngồi không? Nếu đến sớm thì chờ ở đâu? Bên ngoài hay bên trong ga?”
Anh em nhà họ Lộ chưa từng đi xa, lại chưa từng xem ti vi, chỉ biết có tàu hỏa, chứ không hiểu quy trình gì cả. Lộ Khanh rất muốn nói cho anh hai biết ga tàu trông thế nào nhưng cô là đứa ngốc mà, sao lại biết được mấy chuyện này?
Cô chọn cách im lặng. Dù sao có Tư Dã ở đây, anh từng đi rồi, hỏi anh là chuẩn nhất, Lộ Cảnh Nam hỏi Tư Dã rất thẳng thắn, chẳng ngại ngùng gì. Mà Tư Dã cũng không tỏ ra cao cao tại thượng hay gì, ngược lại rất kiên nhẫn giải thích cho anh biết ga tàu là thế nào, còn liên tục cam đoan sẽ chăm sóc tốt ba anh em nhà họ Lộ.