Người Vợ Mạt Thế Khiến Thiếu Gia Mặt Lạnh Mất Khống Chế

Chương 36

Trước Sau

break

Cảnh sát đáp: “Bà ơi, chúng tôi đến tìm đồng chí Lưu Bình. Cô ấy đã giết người cách đây bốn năm.”

“Cái gì? Giết người?” Cha mẹ chồng Lưu Bình lập tức mềm nhũn cả người. Một người con dâu siêng năng hiền lành như vậy, lại giết người ư?

Dân làng kéo tới xem đông nghịt, nghe đến "giết người" thì cả bọn nhốn nháo: “Giết người á? Cô ta mà cũng giết người được sao?”

“Không thể nào, đến con gà cô ta còn không dám giết mà?”

“Không gì là không thể. Những người trông hiền lành bên ngoài mới là loại nguy hiểm nhất.”

“Cảnh sát đến tận nhà rồi, chẳng lẽ còn giả được chắc?”

Lưu Bình bỗng phát điên gào lên: “Tôi không giết người! Tôi không giết người! Các người bắt nhầm người rồi, cút đi, nhà tôi không hoan nghênh mấy người, cút!”

Cảnh sát lạnh lùng nói: “Bốn năm trước, cô cùng Lưu Xuân Hà đẩy Lưu Xuân Hoa xuống hồ chứa nước, chuyện này cô còn nhớ chứ? Cô có thể tiếp tục chối nhưng Lưu Xuân Hà đã khai hết rồi.”

Vừa nghe Xuân Hà khai sạch, Lưu Bình sợ quá ngất xỉu tại chỗ. Lúc tỉnh lại, bà ta đã nằm trong đồn công an.

Thôn Trường Tiên cũng nhanh chóng nghe tin, cả làng bàng hoàng.

Dưới gốc cây hòe già.

“Thì ra Xuân Hoa không phải trượt chân ngã xuống, trời đất ơi, đẩy cả chị ruột xuống hồ, là mối hận lớn tới mức nào chứ?”

“Lưu Bình là sao nữa? Trông cô ta đâu giống loại người giết người.”

“Các người quên rồi à? Hồi đó đồng chí Lộ được phân về làng mình, làm biết bao cô mê mẩn. Ngay cả mấy cô trí thức trẻ cũng thích anh ấy.

Hai chị em nhà họ Lưu cũng không ngoại lệ. Nhưng đồng chí Lộ lại để ý Xuân Hoa. Còn Xuân Hà thì từ nhỏ được cưng chiều, tính tình bốc đồng. Đồng chí Lộ không chọn cô ta, cô ta đương nhiên hận chị mình rồi. Lúc hai chị em đánh nhau, Xuân Quốc còn giúp Xuân Hà đánh Xuân Hoa. Nếu không nhờ đồng chí Lộ tới kịp, có khi Xuân Hoa đã bị hai chị em đó đánh chết rồi.”

“Mấy chuyện đó tôi nhớ nhưng vẫn không hiểu, sao lại có liên quan đến Lưu Bình?”

“Thì cũng vì ghen thôi. Cái chuyện cô ta làm với đồng chí Lộ, tôi cả đời này không quên được.”

“Chuyện gì? Tôi già rồi, trí nhớ kém quá.”

“Là cái lần mưa to đó! Trời ơi, nhớ năm đó hè đến đột ngột có mưa lớn, Lưu Bình thấy đồng chí Lộ còn đang gặt lúa ngoài đồng, chạy ra. Quần áo ướt nhẹp, cô ta còn cố tình để lộ nửa ngực ra ngoài.

Rồi còn giả vờ ngã ngay cạnh anh ấy, bắt chước kiểu mềm mại của mấy cô trí thức trẻ, nũng nịu nói: “Đồng chí Lộ, em chóng mặt quá, anh có thể bế em về không? Mà lúc đó, đồng chí Lộ với Xuân Hoa đã gần tổ chức hôn lễ rồi, cô ta còn dám dụ dỗ anh ấy, đúng là không biết xấu hổ.”

“À à, giờ tôi nhớ ra rồi. Hồi đó đồng chí Lộ sợ quá, xách liềm chạy luôn, còn gọi cả trưởng hội phụ nữ tới nữa.”

“Đúng thế. Sau vụ đó, Lưu Bình chịu không nổi điều tiếng nên gả cho người ở làng bên.”

“...”

Hai ngày sau.

Ba anh em nhà họ Lộ quỳ trước mộ Lưu Xuân Hoa, đốt tiền vàng, dập đầu.

Lộ Cảnh Đông nói: “Mẹ, hôm nay tụi con đến đây báo với mẹ ba tin vui và một tin xấu. Tin vui thứ nhất, em út tụi con đã khỏi bệnh rồi, cuối cùng nó không còn ngốc nữa.”

Lộ Khanh mím môi: “Ừm, mẹ, con khỏe rồi. Sau này con sẽ là người có tiền đồ.” Dù thấy ngượng nhưng cô vẫn dõng dạc gọi một tiếng “mẹ”.

Lộ Cảnh Đông đợi cô nói xong mới tiếp: “Tin vui thứ hai, kẻ giết mẹ năm xưa đã bị bắt. Dì Xuân Hà và Lưu Bình đều đang bị tạm giam điều tra. Mà dì đã khai toàn bộ rồi, kết quả chắc sẽ sớm có thôi.

Tin vui thứ ba, mẹ ơi, ba không hề bỏ rơi chúng ta. Ông ấy luôn là anh hùng của tụi con. Trong lúc làm nhiệm vụ, ông ấy bị thương, không muốn tụi con lo nên không cho biết.

Tụi con đã mua vé tàu ngày mai, sẽ lên thủ đô thăm ba, cũng thay mẹ đến thăm ông bà nội.”

Nói đến đây, anh dừng lại thật lâu mới tiếp lời: “Tin xấu là, ba bị thương nặng, hiện giờ đang sống thực vật. Mẹ, nếu mẹ nghe được lời con, xin mẹ hãy phù hộ để ba mau tỉnh lại.”

Lộ Cảnh Nam tiếp lời: “Mẹ đừng lo quá. Em út tụi con là con cá chép may mắn, nó sẽ mang lại điều tốt lành. Biết đâu lần này lên thủ đô, ba sẽ tỉnh lại thì sao?”

Lộ Khanh nghe vậy ngạc nhiên nhìn anh hai: [Ủa, sao anh ấy biết lần này mình lên thủ đô có thể cứu ba vậy? Bộ anh ấy là con giun trong bụng mình à?]

Lộ Cảnh Nam nhịn cười, nhìn cô nói: “Chẳng phải mấy hôm trước em còn nói, em là cá chép may mắn của tụi anh, sau này tụi anh sẽ gặp nhiều chuyện tốt sao?”

Lộ Khanh ngẩn ra: “À đúng đúng đúng, em có nói! Hề hề, biết đâu lần này đi thật sự có kỳ tích ấy chứ.”

Cô “hề hề” hai tiếng, khiến bọn họ có cảm giác quen thuộc lạ thường.

Ồ.

Hóa ra là cái kiểu ngốc ngốc đó.

“...”

Lộ Cảnh Nam không đành lòng nhìn tiếp: “Lần sau đừng có cười kiểu ‘hề hề’ nữa, không hợp với em.”

Lộ Khanh ngơ ngác: “Hả? Không hợp ạ?”

[Còn định giả vờ dễ thương, ai ngờ hỏng bét! Chết tiệt!]

Ba anh em nhà họ Lộ: “...” Đúng là đứa em ngốc này khác người thật.

Tại nhà họ Vạn

Tư Dã thu dọn xong đồ đạc, quay sang nói với bà ngoại: “Ngoại, lần sau con về lúc nào còn chưa chắc, ngoại với ông nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“Chúng ta vẫn ổn, con đừng lo cho chúng ta.” Bà Vạn nghĩ đến việc ngày mai cháu ngoại sẽ rời đi, trong lòng hơi buồn: “Haizz, giá mà con đừng nói với bọn họ sớm thế, con còn có thể ở lại thêm ít hôm. Con mới về lần đầu, chưa ở bao lâu đã phải đi rồi, ngoại với ông ngoại buồn lắm đấy.”

“Ngoại, lần này con có việc quan trọng.” Tư Dã ngồi cạnh mép giường, ngang tầm mắt với bà: “Con biết hai người không muốn lên thủ đô, sợ phiền phức, cũng ngại đi xa, nên con không ép. Trước Tết, nếu con có thời gian, sẽ về thăm hai người. Lúc đó con sẽ gọi điện trước.”

Bà Vạn nắm chặt tay cháu, nghẹn ngào: “Hồi nhỏ con khổ lắm, mẹ con suýt chết khi sinh con, con mới sinh ra bé tí tẹo. Mẹ con nói, lúc đó ở vùng Đông Bắc, trời thì lạnh thấu xương, suýt chút là con bị đông chết.

Mẹ không có gì ăn, không có sữa cho con bú, cuối cùng là ba con tìm cháo bột, sữa dê nuôi con.

Cả nhà các con bị đưa đi cải tạo, đến cái vùng khắc nghiệt như thế, bữa đói bữa no, còn bị đấu tố, bị cô lập. Nếu không phải con với anh trai mệnh lớn, chắc gì đã sống sót được.” Bà nói tới đây đã khóc rồi.

Bà thương cháu nhưng càng đau lòng cho con gái mình Vạn Cẩn Hoa. Một người con gái tốt đến thế, chẳng biết năm xưa đã phải chống chọi ra sao.

Tư Dã an ủi: “Chuyện cũ qua rồi. Ngoại nhìn xem, giờ con cao lớn thế này rồi. Ở trong đại viện của tụi con, chẳng ai cao bằng con đâu. Ngay cả anh con cũng không cao bằng.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc