Ngô Tiểu Yến càng chua chát: “Đẹp thì có ích gì, vẫn là đồ ngốc thôi. Tớ kể rồi, em tớ bảo mấy bữa nữa rủ nó ra chơi. Mẹ tớ cũng đồng ý nhưng phải đợi mấy anh nó đi vắng đã.” Vừa nói xong thì cô ta thấy Lý Quyên từ xa đi tới, tết hai bím tóc, đang đi về hướng núi. Cô ta vội gọi: “Quyên tử, đi đâu đấy?”
Cả hai chạy lại, Lý Quyên thấy thì nhíu mày lẩm bẩm câu xui xẻo, rồi đứng lại chờ. Vương Thúy Thúy lại gần, thấy Lý Quyên có vẻ ăn diện, liền cười cợt: “Ơ kìa, đi hẹn hò đấy à?”
Mặt Lý Quyên lập tức đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh, vội giải thích: “Đừng nói bậy, không thấy tao xách rổ à? Tao định lên núi hái ít nấm về nấu cơm tối.”
“Đi hái nấm à? Vậy tụi tớ cũng đi.” Vừa dứt lời, Ngô Tiểu Yến đã quay đầu chạy về nhà, không để Lý Quyên kịp từ chối.
Vương Thúy Thúy ở phía sau hét với theo: “Nhớ mang cho tớ cái giỏ nhé!”
Lý Quyên nghẹn lời, thật sự không biết nên nói gì. Cô ta vốn nghe ba nói anh Lộ lên núi nên mới định đến tạo một cuộc “tình cờ gặp gỡ”, không ngờ lại bị hai người kia bắt gặp. Dãy núi quanh thôn Trường Tiên uốn lượn liên miên, tài nguyên trên núi cực kỳ phong phú, đặc biệt là các loại nấm dại và quả rừng, tất nhiên, cũng không thiếu động vật.
Nào là rắn tre, lợn rừng, hoẵng, cáo, chồn, nhím, thỏ... rất nhiều. Anh hai Lộ đặt bẫy xong thì quay sang nói với Lộ Khanh: “Chỗ này hay có thỏ lui tới nhưng bọn nó nhạy lắm, ta nên rời khỏi đây trước.” Trong rừng núi muỗi nhiều khủng khiếp nhưng lạ thay, chẳng có con nào dám tới gần Lộ Khanh, thấy cô là bay tản hết.
Hiện tượng này bị Tư Dã người rất giỏi quan sát để ý ngay.
Anh lại nhìn sang mấy anh em nhà họ Lộ, thấy họ chẳng phát hiện gì khác thường, còn đang bàn xem ai nên ra suối thả lồng bắt tôm. Không thể để tất cả cùng lên núi được, thế thì tốn thời gian quá.
Tư Dã thu lại ánh mắt, vừa định bước tới gần Lộ Khanh thì nghe cô gọi: “Anh cả, em muốn qua bên kia xem một chút, lát em về.” Cô chỉ về hướng sườn núi, bây giờ họ đang ở lưng chừng, cách đỉnh vẫn còn một đoạn.
“Đi đi, cẩn thận rắn đấy.” Dù sao cũng còn trong tầm mắt, không lo xảy ra chuyện.
Phải nói rằng, từ khi Lộ Khanh đến thế giới này đã hai ngày, ngoài lúc ngủ ban đêm ra thì lúc nào cũng có một hoặc vài anh trai thay phiên kè kè bên cạnh.
Tư Dã hỏi: “Anh đi cùng em được không?” Lộ Khanh ngoắc tay gọi anh lại gần, đợi anh vừa đến sát thì mới cười híp mắt nói: “Lát nữa thì được, giờ thì không. Em đi nhanh rồi về.”
Cô bước đi nhẹ nhàng, thân pháp linh hoạt, chỉ chớp mắt đã cách họ mười lăm mét. Các anh em nhà họ Lộ lúc này đã chia xong công việc, Lão Tam theo anh cả đi thả lồng bắt tôm, dù không đúng thời điểm vàng nhưng vẫn có thể bắt được ít nhiều.
Trước khi rời đi, Lộ Cảnh Đông dặn Tư Dã: “Này anh em, cậu theo mấy người họ đi nhé, bọn tôi không quay lại nữa đâu.”
“Được.”
Chưa bao lâu sau khi họ đi, Lộ Khanh đã tìm được một chỗ cực kỳ kín đáo, có cả bụi rậm che phủ, tán lá um tùm rất tiện để giấu đồ. Cô lôi từ không gian ra 99 quả trứng gà cùng hai con gà mái béo múp đặt dưới bụi rậm.
Vốn định lôi thêm một con thỏ và một con dê ra nữa nhưng nghĩ kỹ lại thôi, đột nhiên xuất hiện nhiều đồ như vậy thì không hợp lý lắm. Sau khi sắp xếp xong xuôi, cô lớn tiếng gọi về phía dưới: “Mau lên đây! Ở đây có đồ ngon này!”
Lộ Cảnh Bắc đang hái nấm rơm, nghe đến “đồ ngon” lập tức hăng hái hẳn.
Mấy người vội vã đi lên, thấy Lộ Khanh chỉ vào bụi cây rậm rạp phía trước, phấn khởi reo lên: “Mọi người mau nhìn, có hai con gà và cả đống trứng nữa!”
Lộ Cảnh Bắc nhìn thấy đống trứng thì không giữ nổi bình tĩnh: “Trời ơi, sao lại có nhiều trứng thế này! Còn cả gà nữa! Con này phải mười cân là ít!”