Người Tôi Yêu

Chương 7 - Chương 7

Trước Sau

break
Edit: Lạc Thần

Hứa Đường đem đồ ăn vào phòng Hứa Dương, Chu Hiểm đã thu đao hồ điệp lại, đang dựa vào lan can của ban công hút thuốc. Ánh chiều tà le lói, bầu trời phía tây chỉ còn lại một chút ánh sáng.

Hứa Đường kêu một tiếng, đặt bát ở trên bàn sách của Hứa Dương. Chu Hiểm không quay đầu lại, vẫn như cũ nhìn bầu trời chiều phía trước dân cư: Hứa Hải Đường, cô học trung học ở đâu?

Trấn nhỏ Độ Hà, chỉ có hai trường trung học, một ở cầu nam, một ở cầu bắc.

Cầu bắc.

Chu Hiểm không nói gì nữa, quay người đi tới ngồi vào trước bàn bắt đầu ăn cơm. Ăn hai cái, trông thấy Hứa Đường còn đứng ở bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cô: Làm sao?

Cám ơn anh.

Chu Hiểm hiểu được cô nói cái gì, cười cười: Hứa Hải Đường, cô đừng tự mình đa tình, tôi ăn một mình sẽ yên tĩnh hơn, không có ý tứ khác.

Hứa Đường yên lặng vài giây: Vẫn là cám ơn anh.

Nhanh đi ra ngoài đi, cô ngăn trở cây quạt rồi. Chu Hiểm tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Hứa Đường im lặng liếc anh một cái, xoay người lại.

Sau khi ăn cơm xong Hứa Đường ra ngoài đi dạo chợ đêm với Mẹ Hứa, Hứa Dương làm bài tập trong phòng Hứa Đường. Tới gần cuối kỳ, bài tập rất ít, cậu nhanh chóng viết xong, vớt dưa hấu ngâm trong nước lạnh ra, cắt một nửa.

Cậu nhìn vào trong phòng mình, do dự một lát, cầm một miếng dưa hấu đi tới cửa: Anh Hiểm, có ăn dưa hay không?

Chu Hiểm đang vắt chân ngồi ở cửa ban công gửi tin nhắn, nghe thấy tiếng của Hứa Dương thì ngẩng đầu liếc mắt một cái: Để đó đi.

Hứa Dương đặt dưa hấu lên bàn, sau đó nhìn Chu Hiểm, lúng túng mở miệng: Anh Hiểm...

Chuyện gì?

Giọng nói của Chu Hiểm bình bình đạm đạm, Hứa Dương nghe không ra vui giận, không dám tùy tiện mở miệng, nhưng lại không đành lòng cứ như vậy mà rời đi. Do dự một chút, cậu gãi gãi đầu, thấp giọng nói: Anh có thể hay không dạy em... Giọng nói của cậu ngày càng nhỏ, đến mấy chữ cuối cùng đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Cái gì? To hơn một chút.

... Đao hồ điệp.

Ánh mắt Chu Hiểm từ trên màn hình điện thoại di động ngước lên, nhìn về phía Hứa Dương.

Hứa Dương bị anh nhìn chằm chằm có chút run rẩy, kiên trì nói tiếp: Thì, thì tùy tiện dạy vài động tác.

Muốn học?

Hứa Dương mãnh liệt gật đầu.

Cái đồ chơi này đúng là đẹp mắt, thật muốn giết người không cần bất luận mánh khóe gì.

Em biết: Hứa Dương kiên trì: Cũng là học chơi, em... Em sẽ không giết người.

Lại đây Chu Hiểm cười một tiếng, lấy đao hồ diệp của mình ra, thấy Hứa Dương chỉ đến gần mấy bước, còn nói: Sợ cái gì, chị của cậu còn không sợ.

Hứa Dương vội vàng đi lên phía trước mấy bước.

Chu Hiểm làm trước một vài động tác đơn giản, sau đó động tác chậm lại giải thích một lần, đưa cho Hứa Dương: Thử xem.

Hứa Dương làm mấy lần, nhớ kỹ động tác này.

Chu Hiểm lại dạy thêm vài cái, độ khó khăn dần dần gia tăng, càng về sau mặc dù Hứa Dương nhớ kỹ động tác, nhưng không cách nào tùy tâm sở dục* xuất ra, mặc dù có mấy lần thành công, nhưng cũng có mấy phần ngưng trệ cảm giác bó tay bó chân.

* Tùy tâm sở dục: tùy thích, muốn làm gì thì làm

Đao là vũ khí, vũ khí có thể hại người hại mình, quan trọng là phải xem dùng như thế nào. Chu Hiểm châm điếu thuốc: Đã từng đánh nhau bao giờ chưa?

Chưa đánh nhau bao giờ. Hứa Dương gãi gãi đầu, ngượng ngùng trả lời.

Đánh nhau phân tiến công và phòng ngự, muốn tiến công, tất nhiên nhược điểm chính mình sẽ bại lộ cho kẻ thù. Mấu chốt là như thế nào dưới tình huống nhược điểm chính mình bại lộ, cũng cùng

break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc