Edit: Nhật Dương
Hứa Đường lại tập trung tinh thần vào kế hoạch, không tiếp tục chú ý tới động tĩnh của Chu Hiểm. Không biết bao lâu, Hứa Đường chợt nghe thấy Chu Hiểm bắt đầu gọi điện thoại, tay cầm bút của cô không khỏi dừng lại.
Giọng Chu Hiểm nói chuyện không lớn, Hứa Đường dựa vào giọng điệu của anh thì nghe ra đối tượng trò chuyện là Phương Cử. Anh một bên húp cháo một bên nói điện thoại, thỉnh thoảng còn hàm hồ đáp lại một tiếng. Lúc gọi điện thoại xong thì anh cũng ăn xong chén cháo.
Hứa Đường đặt bút xuống, đứng dậy đi ra phòng khách. Chu Hiểm ngồi trước bàn ăn, mặc quần áo cô đặt lên giường vào. Trên chiếc áo T-shirt của Hứa Dương có mấy dòng chữ, viết là Mọi thứ ở trên đời, như sương mai ánh chớp, như bọt bóng mộng mơ, hãy suy ngẫm lại xem. Hai năm trước Hứa Dương đặc biệt thích những câu nói thần bí gì đó, cũng mua không ít món tương tự.
Hứa Đường nhìn Chu Hiểm một cái, nghĩ thầm anh mặc áo sơ mi như vậy ngược lại giống như một thanh niên bình thường.
Cô đi tới cạnh bàn dọn dẹp chén đũa, nhìn thấy Chu Hiểm đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, thu mắt giống như vô ý hỏi: Sao anh lại bị thương?
Chu Hiểm cất điện thoại di động rồi giương mắt nhìn cô: Muốn biết?
Hứa Đường khẽ há miệng, không lên tiếng.
Tốt nhất là em đừng biết.
Hứa Đường cúi đầu yên lặng cầm chén đũa lên.
Sau khi cô rửa chén xong thì trở về phòng Hứa Dương, một lát sau nghe thấy Chu Hiểm đi tới. Cô làm bộ không nghe thấy nhưng tay viết chữ lại ngừng một chút.
Chu Hiểm đi tới cạnh cô, trực tiếp kéo ghế ngồi xuống.
Hứa Đường chợt cảm thấy hô hấp trở nên mỏng manh, trên người Chu Hiểm lộ ra cảm giác áp bách không thể xem nhẹ.
Chu Hiểm châm điếu thuốc, đưa tay lấy đi trang giấy trước mặt Hứa Đường. Hứa Đường theo bản năng ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước. ♣diễnđàn/le6quy’+)o^n
Chu Hiểm ngậm điếu thuốc nhìn lướt qua dòng chữ cô viết trên giấy: Vị trí không tốt.
Hứa Đường cố gắng để cho mình không có vẻ tò mò nhưng ánh mắt lại không chút nào che giấu được.
Chu Hiểm nhếch môi nói: Học sinh nghỉ hè, không ai đi quanh trường học. Không bằng đặt ở gần đầu cầu, nhiều người qua lại.
Hứa Đường nhìn Chu Hiểm vẽ vài nét trên giấy đã vẽ ra bản đồ, không khỏi gật đầu. Khóe mắt liếc thấy Chu Hiểm đang đánh giá cô, lập tức thu lại biểu tình.
Xe từ phía Bắc huyện Lộc Sơn tới đây, đặt ở cầu Bắc tốt hơn cầu Nam. Chu Hiểm vẽ một vòng tròn trên tấm bản đồ thô sơ.
Hứa Đường yên lặng suy nghĩ trong chốc lát rồi giương mắt nhìn anh: Anh có thu phí bảo kê tôi không?
Chu Hiểm có chút buồn cười, hít một hơi thuốc rồi chậm rãi phun ra: Để cho tôi không thu cũng được.
Điều kiện gì?
Chu Hiểm nhìn cô: Làm bạn gái tôi.
Hứa Đường ngẩn ra rồi lập tức lắc đầu nói: Anh có bạn gái.
Chu Hiểm cười một tiếng, hình như theo như lời cô thì vấn đề này không quan trọng chút nào.
Hứa Đường không khỏi thẳng thắt lưng: Anh thu phí bảo kê theo tháng hay thu theo ngày?
Chu Hiểm hơi nheo mắt, yên lặng mấy giây: Hứa Hải Đường, cái này không có ý nghĩa.
Giọng nói anh không có nhiều biến hóa nhưng ánh mắt lại lạnh hơn vừa rồi mấy phần, cảm giác uy hiếp giống như hóa thành lưỡi dao kề sát cổ, Hứa Đường không khỏi âm thầm nuốt nước miếng: Tôi không hiểu ý của anh.
Chu Hiểm không lên tiếng, khói từ giữa ngón từ từ bay lên, sau một lúc lâu anh thu ánh mắt đứng lên vừa đi ra ngoài vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Hứa Đường thở ra một hơi thật dài, nhìn trang giấy trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng đè lên.
Sau khi Chu Hiểm gọi xong thì đứng ở cửa kêu Hứa Đường: Hứa Hải Đường, giúp tôi đi lấy ít đồ.
Hứa Đường sửng sốt một chút rồi lập tức gật đầu.
Sau khi Chu Hiểm nói rõ vị trí cho cô, Hứa Đường đeo chiếc túi xách to màu đen mà Hứa Dương đã bỏ đi ra cửa.
Bên ngoài ánh nắng hừng hực, thần kinh Hứa Đừơng buộc chặt, đi qua cầu rồi đi về hướng đông. Giờ đang là lúc chợ sáng đông đúc, trên đường nhốn nha nhốn nháo, Hứa Đường theo như lời Chu Hiểm nói, quẹo vào một tiệm thuốc, mới vừa vào cửa đã nhìn thấy Phương Cử đứng ở sau rèm ngoắc cô.
Ông chủ tiệm thuốc gật gật đầu, Hứa Đường lập tức đi tới. Phương Cử nhét một túi ny lon màu đen đã chuẩn bị từ sớm vào trong chiếc túi xách cho Hứa Đường rồi cẩn thận kéo khóa lại, Hứa tiểu thư, làm phiền cô chăm