Ăn xong cơm tối, cả nhà ngồi vây chung một chỗ xem tiết mục cuối năm. Mấy năm nay chất lượng tiết mục cuối năm càng ngày càng xuống cấp, tiểu phẩmtấu nói đều là cứng rắn chọc người cười. Hứa Đường nhớ đến Chu Hiểm, càng thêm vô vị tẻ nhạt, thấy sắp đến mười giờ, rốt cuộc ngồi không yên, Mẹ, con ra bờ sông nhìn người ta đốt pháo hoa.
Mẹ Hứa đang nhìn chằm chằm tiết mục ảo thuật, Không xem dạ hội sao?
Không xem..., con đi lập tức trở lại.
Mắt mẹ Hứa cũng không chớp, Vậy được, chú ý an toàn, để Hứa Dương đi chung với con đi.
Không được, Hứa Đường khẩn trương nháy mắt ra hiệu với Hứa Dương, Hứa Dương xem ti vi cùng mẹ, không thì một mình mẹ ở nhà rất quạnh quẽ.
Hứa Đường cầm theo cái đèn pin nho nhỏ, đi trên mặt đường trơn trợt, đi từ từ về phía Chu Hiểm. Vừa tới đầu đường, liền nhìn thấy Chu Hiểm đứng dựa vào cửa, đang lẳng lặng hút thuốc lá.
Chu Hiểm nhìn thấy cô, huýt sáo nho nhỏ. Hứa Đường ba chân bốn cẳng chạy đến cạnh anh, khoác cánh tay anh, Anh ăn cơm chưa?
Chu Hiểm gật đầu.
Vậy đi thôi.
Trong miệng Chu Hiểm còn ngậm lấy điếu thuốc, Hứa Đường ngửi mùi thuốc lá thì dạ dày hơi sôi trào, Anh tắt thuốc lá được không? Mũi em không thoải mái.
Chu Hiểm vội vàng tắt thuốc, nhấc chân nghiền tắt, một tay nâng lên mặt cô, nhìn chằm chằm lỗ mũi bọc băng gạc của cô, Sao không thoải mái? Có phải đụng vào chỗ nào hay không?
Không có việc gì, Hứa Đường nhè nhẹ lấy tay anh ra, Chỉ hơi đau.
Còn chưa tới bờ sông, liền nhìn thấy một bó một bó lửa xông thẳng lên trời, chiếu sáng đêm tối, từng tiếng nổ vang đánh thẳng vào màng nhĩ. Đúng là thời điểm tuyết tan, nhiệt độ ban đêm cực thấp, nhưng Hứa Đường bị không khí cuốn hút, không thể không biết lãnh. Đi ngang qua cửa hàng Hoa Bạo mua pháo hoa, vẫn còn mở cửa. Hai người mỗi người chọn một kiểu pháo hoa, để trong một cái túi nilon đen để Chu Hiểm xách tay.
Hứa Đường gan nhỏ, lễ mừng năm mới khi đó sợ bọn nhóc đầu gấu cười với cô, thình lình vứt pháo đã đốt dưới chân cô. Cô không dám đốt lửa, chỉ cầm pháo hoa giơ ra xa, hiển nhiên là Chu Hiểm châm hộ. Ngòi nổ cháy hết, chỉ trong chớp mắt, pháo hoa nổ tung bay về phía trước. Hứa Đường sơ run, lập tức giơ pháo hoa lên.
Chu Hiểm cười cô: Trước kia em đi theo tôi quấn quýt làm phiền, sao không nhát gan như bây giờ vậy.
Hứa Đường trừng mắt nhìn anh, la lớn: Người nào quấn quýt làm phiền hả! Rõ ràng là anh đuổi theo em đấy!
Chu Hiểm cười không thể khép miệng được, cũng không cãi cọ với cô, lấy một dây pháo hương hoa từ trong túi ra, Em chơi cái này thôi.
Dài bằng một chiếc đũa, trong phút chốc liền cháy hết, Hứa Đường cảm thấy chưa đã ghiền, ngồi xổm xuống. Lấy trọn một bó một để đốt, cắm ở chỗ đất bùn ở bờ sông. Pháo hoa cháy đùng đùng bắn ra những tia sáng màu vàng, chiếu sáng khuôn mặt trắng trong thuần khiết của cô.
Chu Hiểm đứng ở bên cạnh nàng, khóe miệng nhếc lên, cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng.
Hai người đổi một bãi đất khác, đốt số pháo hoa còn lại. Đêm càng khuya, bờ sông càng nhiều người, tiếng nổ vang lên bên tai không dứt, che đậy toàn bộ âm thanh hai người nói chuyện, chỉ nhìn thấy đôi môi đối phương khép mở, mà một chữ cũng không nghe rõ.
Đêm không ngủ, vẻ đẹp của ngày tốt lành.
Hai người nắm tay nhau đi dọc theo đê, trong bầu trời đầy khói lửa, từ từ đi về phía trước.
Một chút yên tĩnh, bỗng nhiên Hứa Đường cảm thấy điện thoại di động trong túi đang rung. Cô kéo tay Chu Hiểm, dừng bước, lấy điện thoại di động ra nhìn, là Hứa Dương gọi tới.
Chị, hai người ở đâu? ! Hứa Dương hắng giọng hô to.
Hứa Đường buông Chu Hiểm ra, chận lỗ tai kia, âm thanh trong điện thoại di động rõ ràng hơn, Sắp đến cầu rồi !
Em với mẹ đang ở siêu thị gần đấy, lập tức tới chỗ chị ngay!
Hứa Đường sững sờ, hiểu được đây là Hứa Dương đang mật báo với cô, cúp điện thoại, lập tức kéo Chu Hiểm đi trở về.
Sao thế?
Mẹ em cũng ra ngoài rồi! Hứa Đường hô lớn, Chúng ta nhanh đi về đi, tránh gặp phải bà!
Hai người đi trở về, vòng qua sông Độ Hà, đi tắt qua con hẻm, vòng qua siêu thị, đi về hướng nhà Chu Hiểm. Qua mười một giờ, trên đường người đến càng ngày càng nhiều, xuyên qua đường cái, chợt thấy phía trước có một nhóm người.
Hứa Đường cũng không còn ý định tham gia náo nhiệt, kéo Chu Hiểm đi vòng qua đám người thật nhanh, mà đúng lúc này ——
Hứa Đường!
Hứa Đường run lên, nhanh chóng bỏ tay Chu Hiểm ra, quay đầu nhìn lại, đám người bên ngoài, vừa vặn là mẹ