Hứa Đường thở hồng hộc kể lại tình huống của Chu Hiểm, chủ tiệm thuốc lập tức gọi mấy cuộc điện thoại ra ngoài, sau đó tạm thời đóng cửa tiệm, vội vã cỡi một chiếc xe đạp điện chở Hứa Đường chạy đi.
Ai biết được đi đến cửa, bên trong lại yên tĩnh đến mức không có một chút tiếng động nào. Hứa Đường ngẩn ra, lập tức nhảy xuống xe đạp điện chạy như bay vào. Trong phòng ngủ không có nửa bóng người, bên trong phòng một mảnh lộn xộn, ghế dựa la liệt đầy đất.
Chủ tiệm thuốc cũng đi theo vào, nhìn lướt qua, hỏi: “Người đâu?”
Hứa Đường không nói lời nào, quay người chạy ra bên ngoài, nhìn xung quanh một lượt, sợ hãi phát hiện đầu chân tường trong ngỏ hẻm dựng một chiếc xe đạp. Chính là chiếc xe mẹ Hứa vừa mới cỡi. Chủ tiệm thuốc chạy tới phía sau cô, “Có chuyện gì xảy ra?”
Hứa Đường thu lại ánh mắt: “Có thể mẹ tôi đã báo cảnh sát.”
Chủ tiệm thuốc cũng sững sờ, lập tức lấy điện thoại di động ra thông báo cho người không cần tới nữa. Hứa Đường mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn hắn. “Chu Hiểm có thể……”
Chủ tiệm thuốc vỗ nhẹ bả vai cô, “Không sao đâu, nhiều lắm là bị coi như tụ tập ẩu đả, bị câu lưu mấy ngày liền thả ra.” Hắn thấy vẻ mặt Hứa Đường lo lắng, còn nói: “Tôi đi hỏi thăm tin tức một chút, cô đưa số điện thoại cho tôi, đến lúc đó tôi gọi cho cô.”
Hứa Đường đọc số điện thoại của mình, chủ tiệm thuốc lập lại mấy lần ghi nhớ, cỡi xe đạp điện phất phất tay với Hứa Đường, Đừng lo lắng!
Hứa Đường nhìn bóng dáng chủ tiệm thuốc cỡi xe đạp điện chạy dần dần xa, xoay người chậm rãi đi vào trong nhà. Hứa Dương đã đi học, trong nhà không có nửa bóng người. Cô cởi áo mưa dính ướt trên người xuống, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, liền ngồi bên cạnh điện thoại chờ đợi tin tức.
Không biết bao lâu, Hứa Đường đang suy nghĩ lung tung, chợt vang lên tiếng mở cửa. Thân thể cô chấn động, đứng dậy đi tới phòng khách. Mẹ Hứa đang cởi giày, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, không lên tiếng.
Hứa Đường dịch về phía trước hai bước, Mẹ. . . . . .
Mẹ Hứa bỗng nhiên ném cái chìa khóa trong tay lên khay trà một cái, trợn mắt nhìn Hứa Đường. “Hứa Đường, có phải con vẫn còn dây dưa không rõ cùng cái tên lưu manh kia hay không?”
Hứa Đường cắn cắn môi: “Là mẹ báo cảnh sát sao?”
Mẹ không nên báo cảnh sát sao?” Tức giận trên mặt mẹ Hứa càng tăng cao. “Cha con như thế nào lại dạy ra một đứa không phân biệt được trắng đen như con chứ!
Hứa Đường cắn chặt môi không nói thêm gì nữa.
Mẹ Hứa tiến lên từng bước, “Nếu không phải mẹ báo cảnh sát, tên lưu manh Chu Hiểm kia đã sớm bị người đánh chết, còn chờ kịp con đi gọi cứu binh? Bọ họ là ai con còn không biết, không rõ ràng sao?” Mẹ Hứa hung hăng đập và ót Hứa Đường một cái. “CMN con đi theo dính vào làm gì? Có phải con cũng muốn đi vào ngồm chồm hổm hai ngày trong lòng mới thoải mái hay không? Mẹ cho là con hiểu chuyện, cho nên vẫn không quản con….. Hứa Dương có biết chuyện này hay không, có tham dự hay không?”
Em ấy cái gì cũng không biết.
Không biết là tốt rồi! Còn có mấy ngày là tựu trường, mấy ngày nay con đợi ở trong nhà cho mẹ. Không cho phép ra ngoài!” Mẹ Hứa hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào trong phòng bếp.
Hứa Đường cúi đầu đứng thẳng. Trong phòng khách không có mở đèn, mây đen phủ đầu bên ngoài, sắc trời âm u, trong lúc nhất thời bóng mờ giống như từng tầng áp xuống.
Ăn cơm trưa xong, điện thoại trong nhà đột nhiên vang lên, Hứa Đường nheo mắt, nhìn thấy mẹ Hứa đang rửa chén, bản thân liền thu lại ánh mắt, đi vào phòng ngủ nghe điện thoại. Đầu bên kia vang lên giọng nói của chủ tiệm thuốc, trái tim Hứa Đường “thịch” một tiếng nhảy lên. “……. Chu Hiểm như thế nào rồi?”
Bị chút vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Chu Hiểm kêu tôi nói với cô đừng quá lo lắng, mấy ngày nữa anh ta liền đi ra ngoài.”
Hứa Đường trầm mặc mấy giây, ngón tay quấn quanh sợi dây điện thoại mấy vòng, cô khổ sở mở miệng: “Ông chủ, anh giúp tôi chuyển đạt với Chu Hiểm một tiếng, giấy nợ tôi xé, vòng tay của tôi đến lúc đó sẽ đưa đến tiệm của anh, khi đó anh chuyển giao lại cho anh ấy.”
Bên kia im lặng trong chốc lát, “Được, tôi hiểu rồi. Vô luận là như thế nào, hôm nay vẫn phải cảm ơn cô. Hứa tiểu thư, cô là một người trọng tình nghĩa.”
Lời này lần trước chủ tiệm thuốc cũng đã nói một lần, hôm nay nghe lại lần nữa lại giống như một loại châm chọc vi diệu.
——
Mấy ngày kế tiếp, trấn Độ Hà vẫn còn đang mưa, sắc trời u ám, con người cũng đi theo không có chút tinh