Chu Tiêu la xong, vẻ mặt đau đớn, Phương Dĩ làm như không thấy, lại dùng sức đóng cửa lại. Lần này cổ Chu Tiêu thực sự bị kẹp, đưa tay đẩy cửa, cầu xin nói: “Đừng đừng đừng, đau!”
Phương Dĩ lạnh giọng: “Ra ngoài.”
“Bị kẹp không ra được.”
Cửa hơi hé một chút, Chu Tiêu thấy cơ hội dùng sức đẩy một cái, vừa níu lại Phương Dĩ suýt chút nữa ngã xuống. Phương Dĩ tức giận rút cánh tay mình ra, Chu Tiêu nhân cơ hội đóng cửa lại, nói: “Em nhìn cổ anh thử, có phải đều có vết siết không?”
“Chu Tiêu, anh có ý gì!”
“Em mau nhìn giúp anh xem!”
“Nhìn cái đầu quỷ nhà anh, tôi không cho anh vào, đi ra ngoài!”
Chu Tiêu cợt nhả: “Anh rất vất vả tới đây, cho anh ở một lát đi.”
Phương Dĩ im lặng một lúc, hốc mắt phiếm hồng, nói: “Tôi thực sự hận dáng vẻ bây giờ của anh, giống như không xảy ra cái gì cả. Chúng ta chia tay rồi, là anh nói.”
Chu Tiêu vẫn cười: “Là ngoài mặt thôi.”
“Là anh tự cho là đúng thôi, cho tới bây giờ đều như vậy.” Phương Dĩ nói, “Tôi xem là thật.”
Chu Tiêu muốn giữ nụ cười, nhưng đáng tiếc anh giống như Phương Dĩ nói, cho tới bây giờ đều tự cho là đúng, cho rằng có thể luôn cười đối mặt với cô, kết quả là, chỉ một câu đã khiến anh bị bại trước mặt cô. Bàn tay nắm Phương Dĩ của Chu Tiêu từ từ buông ra, nụ cười biến mất, anh cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Anh nhớ em.”
Ba chữ này, giờ đây vẫn có thể đưa đến tác dụng, vả lại tác dụng rõ rệt, trong nháy mắt Phương Dĩ đau, đau như bị kim đâm, đau tiến vào lỗ chân lông, không ra được, chỉ có thể ở lại trong thân thể. Cô nhớ tới hôm ở bệnh viện, sáng sớm thức dậy, câu nói cuối cùng Chu Tiêu nói với cô —— Phương Dĩ, bây giờ chúng ta chính thức chia tay.
Lúc đó nước mắt vỡ đê, đau đến mức cô chỉ có thể nắm chặt ra giường trắng của bệnh viện. Cô đã nhìn thấy nước mắt của Chu Tiêu, bàn tay sờ đầu cô của Chu Tiêu cũng đang run, nhưng Chu Tiêu vẫn có thể quyết tâm tàn nhẫn nói ra câu nói ấy. Sau khi Chu Tiêu đi cô uống hết canh cá, cô nghĩ uống hết thì thực sự kết thúc, không có đau đớn gì có thế địch nổi thời gian, cho cô chút thời gian là được. Bây giờ cũng vậy, nỗi đau kim đâm, cho cô chút thời gian là được.
Phương Dĩ nói: “Tôi nghe được rồi, còn chuyện gì không?”
Chu Tiêu không nói, nhìn cô một lúc, sau khi cô bệnh thân thể vẫn chưa khỏi hẳn, cả người gầy rộc đi. Mấy ngày nay anh nhìn cô từ xa đã nhìn ra, nhưng từ đầu đến cuối không nhìn kĩ vẻ mặt cô, gầy rồi, tiều tụy rồi, không có sức sống, giống như ngọn cỏ khô, mệt mỏi. Lòng Chu Tiêu đau, nhưng anh không có cách nào nói với Phương Dĩ “Anh đau lòng”, anh cợt nhả quen rồi, luôn không biết lúc thực sự đau lòng, câu nói như thế không dễ dàng nói ra miệng, vì cổ họng cũng đang đau.
Chu Tiêu tùy ý để tầm mắt rơi trên rèm cửa sổ, nói: “Tưởng Dư Phi ở phòng bên cạnh?”
Phương Dĩ nhìn anh một cái, cũng nghiêng tầm mắt sang: “Ừ.”
Chu Tiêu gật đầu, nhìn mũi giày mình: “Anh nghe nói cậu ta xin chuyển đến công ty chi nhánh.”
Phương Dĩ không trả lời, Chu Tiêu hỏi: “Em muốn về sao?”
Phương Dĩ ngầm thừa nhận. Chu Tiêu nói: “Đừng về.”
“Đây là chuyện của tôi.”
“Em không thể về.”
Phương Dĩ nói: “Anh có cảm thấy anh đã không có tư cách nói câu này không?”
“Anh nói nghiêm túc.”
“Tôi cũng không phải đang đùa.”
Chu Tiêu nói: “Vụ án em bị người khác đẩy xuống biển vẫn chưa có manh mối, sống ở đây anh có thể trông coi em, sau khi em về nhà anh không có cách.”
“Chu Tiêu.” Phương Dĩ ngắt lời anh, “Anh không cần chịu trách nhiệm về tôi nữa, tôi và anh đều rõ ràng ai đáng nghi, nhưng chúng ta đều không nói với cảnh sát, vì liên quan tới quá nhiều vấn đề. Nhưng tôi muốn sống cuộc sống nguyên bản của tôi, cuộc sống nguyên bản của tôi nên là tốt nghiệp, làm việc, tất cả làm từng bước một, sẽ không dính dáng tới những chuyện khác, sau khi tôi về đều tốt cho anh và tôi, anh làm chuyện anh phải làm, tôi làm chuyện tôi phải làm.”
“Anh hi vọng em có thể sống yên ổn, nhưng chuyện không đơn giản dễ dàng như em nghĩ.”
Phương Dĩ cười một tiếng: “Tôi ở đây quá mệt mỏi, tại sao không thể nghĩ chuyện đơn giản dễ dàng, tại sao còn phải tiếp tục miễn cưỡng mình?”
Chu Tiêu nghẹn lời, anh không có cách nào phản bác, bởi vì Phương Dĩ không nói sai, Phương Dĩ không quan tâm an toàn hay không, bây giờ cô chỉ mong muốn cuộc sống được quay về yên lặng.
Chu Tiêu ngồi trên sofa, cánh tay chống trên đùi, cúi thấp đầu, một lát sau mới ngẩng lên nhìn về phía Phương Dĩ, nhưng không biết nên nói gì. Anh chú ý tới phía bên kia sofa có hai túi đồ, đó là đồ Tưởng Dư Phi mua, trên bàn sách dưới ti vi có đồ dùng hàng ngày, đó là đồ Thẩm Lệ Anh mua, hai người này tới thường xuyên. Chu Tiêu hỏi: “Em cứ về như vậy, mẹ em thì sao?”
Phương Dĩ không cần giấu anh, nói: “Tôi sẽ không xen vào chuyện của bà ấy nữa, bà ấy biết tôi muốn về.”
“Em hòa thuận với bà ấy rồi?”
“Chưa từng có ‘hòa’, lấy đâu ra ‘thuận’?”
Chu Tiêu đang định an tâm, lại nghe Phương Dĩ nói: “Bà ấy nói muốn đi cùng tôi.”
Chu Tiêu nhíu mày: “Em nói thế nào?”
Phương Dĩ cụp mắt: “Đi đâu là tự do của bà ấy.”
Chu Tiêu đứng lên: “Phương Dĩ, em hi vọng bà ấy đi cùng em?”
“Có thể rời khỏi đây, đường nhiên là tốt nhất.”
Chu Tiêu lắc đầu: “Em rõ ràng biết chuyện trước đây bà ấy đã làm, sao bà ấy có thể đi cùng em, cho dù đi, bà ấy cũng nhất định có mục đích!”
“Đã rời khỏi đây còn có thể có mục đích gì?”
“Bà ấy làm bất kì chuyện gì cũng có mục đích của riêng bà ấy, bà ấy không đơn giản như em tưởng tượng!”
Phương Dĩ nói: “Bà ấy có bao nhiêu phức tạp tôi biết, bà ấy muốn lợi dụng tôi, điểm này bà ấy chưa từng phủ nhận. Trình độ phức tạp của bà ấy sâu hơn nữa, tôi chỉ biết bà ấy sẽ không thực sự hại tôi. Bà ấy muốn đi cùng tôi thì tại sao lại không thể? Bắt đầu lại đều vô cùng vui vẻ!”
“Chỉ dựa vào sự tiếp xúc mấy ngày nay của hai người mà em đã cho rằng bà ấy sẽ không thực sự hại em?”
Phương Dĩ nhíu mày: “Tôi không có cái gì có thể bị bà ấy hại, vì tôi đã chia tay với anh rồi. Chu Tiêu, những chuyện này không liên quan đến anh, tôi nói cho anh biết, chỉ vì trước đó có quan hệ với anh.”
Chu Tiêu giận quá hóa cười: “Sau khi em tám tuổi đã không gặp bà ấy nữa, mấy tháng trước lúc em gặp lại bà ấy đã không nhận ra bà ấy. Trước đó bà ấy đạo diễn một vở kịch hay em cũng vô cùng rõ ràng, chỉ vì vài ngày ở chung, em tin bà ấy có thể bắt đầu lại đều vô cùng vui vẻ?”
Phương Dĩ quay đầu đi, một lát sau nhìn về phía Chu Tiêu: “Bà ấy là mẹ tôi, đã sinh ra tôi đã từng nuôi tôi, tôi có hận bà ấy đi nữa có giận bà ấy đi nữa, quả thực giống như anh nói, chỉ cần vài ngày ở chung thì tôi đã sẵn lòng tin bà ấy muốn bắt đầu lại. Tôi mệt mỏi thì muốn về, tại sao bà ấy không thể cảm thấy mệt mỏi rồi muốn kết thúc mọi thứ ở đây?”
Chu Tiêu hỏi ngược lại: “Em tin bà ấy chưa hoàn thành mục đích đã cam lòng kết thúc?”
“Các người mục đích nhất trí, không bao lâu nữa anh sẽ để chuyện kết thúc, đây là anh tự nói, chuyện kết thúc rồi bà ấy còn gì không cam lòng?”
Chu Tiêu nói lớn tiếng: “Nếu bà ấy thật lòng đối xử tốt với em, anh mười ngàn cái đồng ý, nhưng bà ấy đã không phải là người mẹ trong trí nhớ trước tám tuổi kia của em nữa. Bây giờ bà ấy tên Thẩm Lệ Anh, bà ấy làm bất kì chuyện gì cũng thận trọng tính toán cân nhắc, bà ấy sẽ tổn thương em!”
Phương Dĩ bình tĩnh nói: “Anh nên đi rồi, Tưởng Dư Phi chắc đã tắm xong, lúc này anh tới chắc cũng không hi vọng bị anh ấy nhìn thấy.”
Lúc Chu Tiêu kéo cửa xe tải ra, sắc mặt tái mét, bất cứ lúc nào cũng có thể dâng lên một trận bão tố. Ba người trong xe đưa mắt nhìn nhau, sau một lúc, một người nói: “Đã gặp Phương Dĩ rồi? Nếu muốn bảo vệ cô ấy an toàn thì đừng hở một tí là đi tìm cô ấy.”
Một người khác hỏi: “Anh không yên tâm việc mấy ngày nay Thẩm Lệ Anh cứ tìm cô ấy, cô ấy nói thế nào?”
Chu Tiêu trầm mặt: “Phương Dĩ nói Thẩm Lệ Anh muốn đi cùng với cô ấy.”
Người bên cạnh không tin: “Nếu bà ấy rời khỏi thật, vậy cũng là chuyện tốt, nhưng thực sự đơn giản vậy sao?”
Người phụ nữ trong xe vẫn đang nói chuyện điện thoại, nói xong, vừa vặn nghe Chu Tiêu nói: “Sở dĩ Phương Dĩ tới thành phố Nam Giang chính là để tìm mẹ.”
Người phụ nữ kia tiếp lời: “Đáng tiếc người mẹ này có vấn đề lớn, tôi vừa nhận được tin.”
Chu Tiêu nhìn về phía cô ấy: “Có vấn đề gì?”
Sau khi Phương Dĩ gặp mặt Chu Tiêu, tâm trạng lại bình phục không ít, tuy cuối cùng ra về không vui. Cô cố gắng điều dưỡng tốt thân thể mình, ăn ngon uống ngon ngủ ngon, tranh thủ mập lên năm cân trong thời gian ngắn. Tưởng Dư Phi tuy dọn ra khỏi nhà, nhưng anh đã sớm lặng lẽ thông báo cho người làm trong nhà, khoảng thời gian người làm ra ngoài mua thức ăn sẽ đưa đồ bổ đã nấu xong tới khách sạn. Phương Dĩ vừa khách sáo nói không cần, vừa mặt dày ăn sạch đồ bổ, cũng không để lại cho Tưởng Dư Phi một miếng, ăn xong che bụng, chạy tới cái cân đo thể trọng ở hiệu thuốc gần đó cân, cân xong giật nảy mình, oán hận nói: “Béo rồi, em muốn giảm cân!”
Tưởng Dư Phi dở khóc dở cười: “Giảm cân cái gì, câu này em nói từ lúc mới vào đại học tới lúc tốt nghiệp đại học!”
Phương Dĩ nói: “Anh không hiểu đâu, câu này phụ nữ có thể nói từ mười bốn tuổi đến bảy mươi tuổi, chỉ cần lúc bảy mươi tuổi cô ấy vẫn còn sức.”
Tưởng Dư Phi cười lớn, đang định nói tiếp, di động của Phương Dĩ vang lên. Phương Dĩ mở tin nhắn, trên màn hình là một số điện thoại di động lạ, nội dung tin nhắn là một câu cộng thêm một địa chỉ. Tưởng Dư Phi thấy cô xem tin nhắn ngây người, hỏi: “Sao vậy? Tin nhắn gì thế?”
Phương Dĩ cười một tiếng: “Không có gì.”
Hôm sau, Phương Dĩ dậy sớm, lúc thức dậy cũng không ngẩn ra như hai ngày đầu, không biết bản thân mình ở đâu. Cô có thể thích nghi với hoàn cảnh mới rất tốt, chỉ cần thời gian vài ngày.
Cô đánh răng rửa mặt, xuống lầu ăn sáng, ăn xong về phòng nhàm chán xem ti vi, xem một lúc lấy di động ra, mở tin nhắn ngày hôm qua, cuối cùng gãi đầu, bỗng nhiên lật lên, đi ra ngoài.
Ngồi xe đi tới một nhà hàng, Phương Dĩ tìm một chỗ đối diện cửa chính ngồi xuống. Cô gọi một ly đồ uống, đồ uống uống được một nửa, cô thấy một người đi vào cửa, cô lập tức cúi đầu xuống, dùng tầm mắt chú ý, sau khi thấy đối phương ngồi xuống chỗ gần bên trong giữa nhà hàng, cô lặng lẽ đi vòng qua, đưa lưng về phía đối phương, ngồi xuống sofa, nhẫn nại chờ. Qua không bao lâu, cô nghe thấy người sau lưng nói: “Tới rồi à? Muốn ăn chút gì không?”
Có người trả lời: “Cứ gọi tùy ý.”
Nghe thấy âm thanh này, Phương Dĩ giật mình, thiếu chút nữa đã muốn quay đầu lại, cô không dám tin.
Bàn đó gọi tùy ý vài món, người dựa lưng vào Phương Dĩ nói: “Tại sao mấy ngày trước đi tới đó tìm tôi? Tôi đã nói với ông có chuyện thì liên lạc qua điện thoại.”
Đối phương nói: “Có một số việc tôi thấy vẫn phải nói ngay mặt cho rõ ràng!”
“Còn muốn nói gì nữa, chúng ta đã tiền trao cháo múc.”
Đối phương nói: “Đó là lúc tôi không biết sự thật mới có thể tiền trao cháo múc!”
Người kia trầm mặc, đối phương hơi nghiến răng: “Bà cho rằng một chút tiền là có thể đuổi tôi đi? Tôi không cần tiền của bà, tôi muốn hỏi cho rõ, rốt cuộc là bà hay chồng bà lái xe đụng chết người, nhưng lại vu cáo trên người con của tôi?”
“Tôi không biết ông đang nói cái gì.”
“Ôi, bà đừng tưởng tôi không biết gì cả. Khi đó tôi đã thấy kì lạ tại sao bà bảo tôi đi tìm luật sư Phương, tiếp đó cố ý nói cho Phương Dĩ biết tung tích của bà. Bà còn bảo tôi cố ý cho Phương Dĩ thấy được trang web quảng cáo cho thuê trên đường Bảo Hưng đó. Con bé rõ ràng là con gái của bà, tại sao bà phải thông qua tôi để làm những chuyện này, bảo tôi cố ý nói những lời đó cho nó nghe? Bây giờ tôi hiểu rồi, bà luôn miệng nói có cách giúp tôi cứu con tôi, bởi vì bà biết người gây tai nạn thực sự năm đó là ai. Nếu không phải lần đó tôi theo dõi bà, bắt gặp bà và tài xế taxi kia nói chuyện, tôi vẫn không biết thì ra trước đây chồng bà đã làm việc ở tập đoàn Âu Hải, người xảy ra tai nạn xe chết đó chính là lãnh đạo của tập đoàn Âu Hải!”
Người kia nói: “Ông đừng suy nghĩ lung tung, bây giờ con ông đã ra ngoài rồi, ông còn suy nghĩ mấy thứ có không này làm gì nữa?”
“Nó ngồi tù thay người khác mười năm, cái gì gọi là có không? Khi đó nó mới khoảng hai mươi tuổi, có hư đi nữa cũng chỉ là trộm một chiếc xe ven đường. Nó đã làm gì mà phải bị nhốt mười năm? Đều là do bà hại, bà lại còn giả nhân giả nghĩa, tôi phải đi tố cáo bà!”
“Chỗ này là một tấm chi phiếu hai trăm ngàn, lần cuối cùng.”
“Tôi không cần tiền của bà!”
“Không phải ông muốn mở cửa hàng xe cho con ông sao? Mở cửa hàng xe rồi, chút tiền bồi thường kia còn lại được bao nhiêu? Tiền này cho ông ông cứ lấy, có một số việc muốn nó làm nó cũng sẽ không có ý nghĩa nữa, giống như những chuyện xảy ra trong việc làm ăn của ông vào năm ngoái, lật ra cũng không có ý nghĩa, tôi cũng có thể giấu giúp ông.”
Giọng đối phương đau đớn: “Rốt cuộc tại sao bà phải hại con tôi như vậy, rốt cuộc nó đã làm sai điều gì!”
Người kia thở dài một tiếng: “Cậu ta không làm sai gì cả, cái sai là sai ở việc tối hôm ấy cậu ta đi qua đó. Những chuyện này đều đã qua cả rồi, ông đừng suy nghĩ lung tung nữa, cầm số tiền này sống tiếp thật tốt, quên đi chuyện tôi bảo ông làm.”
“Sao bà có thể biến thành thế này? Chúng ta quen nhau mấy mươi năm, sao bà có thể biến thành thế này!”
“Lần cuối cùng ông gặp tôi vào sáu năm trước, tôi vẫn rất tốt, tôi cũng muốn hỏi một tiếng, sao tôi có thể biến thành thế này, nhưng tôi không có ai để hỏi.ݍ
Thức ăn đã mang lên đủ, Thẩm Lệ Anh lại không động đũa. Bà nhìn người kia hơi khom lưng đi ra khỏi nhà hàng, ngồi một lúc, định trực tiếp tính tiền, còn chưa đứng lên, bên cạnh đột nhiên có thêm một bóng mờ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, không khỏi ngẩn ra: “Con… Tiểu Dĩ…”
Phương Dĩ nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ kính, cho đến khi hoàn toàn không thấy chú Khôn nữa, cô mới khàn giọng mở miệng: “Tôi nhớ, đêm hôm đó, ở trong phòng trang điểm, bà thừa nhận bà là mẹ tôi, bà nói cho tôi biết bà nhắm vào tôi khắp nơi, là để bảo vệ tôi, muốn đuổi tôi đi, không hi vọng kéo tôi vào. Hôm đó tuy tôi rất hận bà, nhưng vì bà nói muốn bảo vệ tôi, tôi vẫn cảm thấy bà là mẹ tôi. Sau đó nữa bà hi vọng tôi lấy được những chứng cứ kia ở chỗ Chu Tiêu, tôi thấy được dáng vẻ bà cầu xin tôi, trong nháy mắt tôi đã có suy nghĩ muốn giúp bà, vì nếu như không phải bà quả thực không có cách, bà sẽ không bảo tôi giúp bà. Cho dù sau đó bà cố tình làm những chuyện kia, muốn khiến tôi tuyệt vọng với Chu Tiêu rồi tới giúp bà, tôi cũng có thể thuyết phục mình hết lần này đến lần khác, lúc ban đầu là bà muốn bảo vệ tôi, bà bất lực mới có thể làm như vậy.”
Môi Thẩm Lệ Anh run rẩy, không phát ra âm thanh. Phương Dĩ cụp mắt nhìn bà, cười nói: “Thì ra ngay từ đầu bà đã lên kế hoạch xong tất cả, để chú Khôn cố ý dẫn tôi tới đây, tính tới việc tôi sẽ điều tra ra những chuyện năm đó. Bà cũng đã diễn một vở kịch hay, trước tiên giả vờ đuổi tôi đi nói bảo vệ tôi, sau đó bà lợi dụng tôi thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ cảm thấy bà bị dồn ép đến đường cùng. Thực ra nói như vậy cũng không hoàn toàn đúng, bà không những muốn diễn kịch trước mắt tôi, còn muốn làm đủ nguyên bộ trước mặt Âu Duy Diệu, bà vừa vặn một công đôi việc.”
Phương Dĩ ngồi xuống trước mặt Thẩm Lệ Anh, biểu hiện tỉnh táo bình thản, giống như vừa rồi nghe được chỉ là một đoạn đối thoại bình thường nhất. Cô hỏi: “Tại sao lừa tôi đến thành phố Nam Giang?”
Thẩm Lệ Anh há miệng, nặn ra lời: “Mẹ không có…”
“Nói thật đi, sau khi lừa tôi lâu như vậy, tôi muốn nghe bà nói thật với tôi. Hãy nể tình tôi đã làm con gái bà tám năm, mà sau đó hơn mười năm bà chưa từng hết sức làm nửa phần trách nhiệm, nói thật với tôi đi.”
Thẩm Lệ Anh nuốt cổ họng, nghiêng đầu, hai tay đặt trên đùi, xoa xoa tay, cuối cùng xòe tay che trán, lại buông ra, nhìn Phương Dĩ nói: “Vì mẹ biết con quen Tưởng Dư Phi, không những quen, quan hệ của hai đứa còn rất mật thiết.”
Chắc là năm kia, Thẩm Lệ Anh nhớ một ngày nào đó của năm kia, bà Tưởng đãi tiệc chiêu đãi mấy người bạn cấp cao trong công ty, đương nhiên bà và Âu Hải Bình cùng dự tiệc. Bà Tưởng sắp xếp đồ nướng và tiệc đứng trong vườn hoa. Bà muốn đi toilet, đi vào biệt thự, thấy Tưởng Dư Phi đã về, đang ngồi trên sofa với Tưởng Quốc Dân, vốn định tiến lên chào hỏi, nhưng lại nghe Tưởng Dư Phi nói: “Mọi người ăn đồ nướng, có lẽ con không tham gia náo nhiệt, đợi lát nữa cho mẹ xem ảnh chụp trong hội đoàn của con.”
“Ảnh gì mà chỉ cho mẹ con xem, không cho bố con xem?”
Tưởng Dư Phi cười nói: “Vậy bố xem!”
Vừa liếc mắt nhìn, Tưởng Quốc Dân liền hỏi: “Đây là ai vậy?”
Tưởng Dư Phi nói: “À, em ấy tên Phương Dĩ.” Dừng một chút, tò mò, “Sao bố hỏi em ấy?”
“Hơi quen mặt.”
Tưởng Dư Phi cười nói: “Em ấy có mấy phần giống mẹ em ấy, nói không chừng bố còn thực sự biết mẹ em ấy.”
“Mẹ con bé? Mẹ con bé tên gì?”
“Hình như tên là… Thẩm Chiêu Hoa?”
Phương Dĩ còn nhớ, lần cô và Tưởng Dư Phi nói chuyện thẳng thắn với nhau, Tưởng Dư Phi đã nhắc tới chuyện này, không ngờ hôm đó Thẩm Lệ Anh lại cũng có mặt. Cô nhếch miệng, nhưng không phải cười.
Thẩm Lệ Anh xòe tay đỡ trán, mạch suy nghĩ hơi lộn xộn. Bà nhìn Phương Dĩ một cái, lại để tầm mắt rơi vào hư ảo, nói: “Trước tết năm kia, bà Tưởng lại đãi tiệc, lần đó Tưởng Dư Phi ở nhà, tình trạng rõ ràng không đúng lắm. Mẹ tìm cơ hội nói chuyện riêng với cậu ấy. Cậu ấy trò chuyện một lúc với mẹ, nhưng không nhiều, trước đó, mẹ đã tìm người đi điều tra qua quan hệ của con và Tưởng Dư Phi.”
Phương Dĩ cười nói: “Cho nên, thực ra mục đích ban đầu của bà là lợi dụng tôi, ra tay từ chỗ Tưởng Dư Phi?”
Thẩm Lệ Anh không trả lời, nhưng đáp án rõ ràng, chỉ có điều sau đó kế hoạch không theo kịp biến hóa, ví dụ như chuyện Phương Dĩ đến tập đoàn Âu Hải xin việc nằm ngoài kế hoạch của bà, rồi ví dụ như luật sư Phương đến đây tìm tung tích của bà cũng nằm ngoài kế hoạch của bà. Bà càng không ngờ giữa chừng nhảy ra một Chu Tiêu, chờ đến lúc bà biết Chu Tiêu có qua lại ngầm với Tưởng Quốc Dân, bà dứt khoát tương kế tựu kế. Biến số còn lại là Phương Dĩ vẫn chưa như bà dự tính, vì vậy bà mới giật dây Âu Duy Diệu chủ động ra trận, vì bà biết rõ tính cách Âu Duy Diệu. Bà còn ngầm tìm người truyền ít lời tới tai vợ chưa cưới của người đàn ông bị đánh vỡ đầu kia, để thúc đẩy kế hoạch của Âu Duy Diệu. Chia rẽ Phương Dĩ và Chu Tiêu, bà mới có thể khuyên Phương Dĩ giúp bà nữa.
Phương Dĩ gật đầu, hỏi: “Cho nên bà nói muốn đi cùng tôi, thực ra cũng là giả, bà lại gạt tôi. Tiếp theo thế nào, tôi đã không qua lại với Chu Tiêu nữa, nhưng tôi vẫn có qua lại với Tưởng Dư Phi, có phải kế hoạch lại trở về như thiết kế ban đầu của bà không?”
Thẩm Lệ Anh ngầm thừa nhận, Phương Dĩ cười dựa vào ghế sofa, nhìn thoáng qua trần nhà, lại nói: “Bà nắm được nhược điểm gì của chú Khôn? Năm ngoái chú ấy đã xảy ra chuyện gì trong việc làm ăn? Sao chú Khôn có thể liên lạc với bà?”
Thẩm Lệ Anh nhắm mắt, hít sâu một hơi, nói: “Trước khi vụ cháy xảy ra, mẹ ở số 338 đường Bảo Hưng, khi đó mẹ đã gặp ông ấy, tán gẫu mấy câu, sau đó không bao lâu, vụ cháy xảy ra. Mẹ thoát khỏi đám cháy, tìm chú Phương của con mượn một khoản tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ, sau một năm rưỡi quay lại, nộp đơn vào tập đoàn Âu Hải. Cũng chính là năm kia, sau khi mẹ thấy Tưởng Quốc Dân xem ảnh của con, mẹ lại gặp chú Khôn. Mẹ có liên hệ với truyền thông, còn chú Khôn khi đó muốn nhờ truyền thông cứu con trai ông ấy. Lúc đó kế hoạch của mẹ đã thành hình, vừa vặn chuyện làm ăn của ông ấy xảy ra một số chuyện không vẻ vang, mẹ giúp ông ấy giải quyết phiền phức. Mẹ biết tất cả chi tiết của vụ tai nạn giao thông đó, cho nên mẹ cũng giúp ông ấy đưa ra biện pháp cứu con trai ông ấy, yêu cầu duy nhất chính là nhờ ông ấy chuyển giúp mẹ mấy câu.”
Phương Dĩ châm biếm: “Thật nực cười, rõ ràng các người mới là người hại con trai chú ấy ngồi tù, cuối cùng bà lại còn mặt mũi nói bà đưa ra biện pháp cứu con trai chú ấy.”
Đôi mắt Thẩm Lệ Anh đã hơi ướt, bà nói: “Mẹ và bố con thực sự có lỗi với gia đình họ, mẹ và bố con không có cách nào…”
Phương Dĩ cụp mắt một chút, lại nâng lên, đặt câu hỏi lần nữa: “Chú Khôn nói chú ấy theo dõi bà, sau khi nghe được lời bà nói với tài xế taxi mới biết sự thật. Tài xế taxi đó, chính là bác tài Ngô? Bác tài Ngô cũng là người bà sắp đặt?”
Thẩm Lệ Anh há miệng mấy lần, từ đầu đến cuối lời không ra khỏi miệng. Bà giơ tay lên, dùng ngón trỏ lau bên khóe mắt.
Sao bà cũng không nghĩ đến, lần đó bà lại có thể bị chú Khôn theo dõi, mà hôm đó đúng lúc bà hẹn gặp bác tài Ngô, bác tài Ngô nói cho bà, ông đã nói cho Phương Dĩ biết chuyện Phương Chí Chiêu từng làm việc ở tập đoàn Âu Hải.
Thẩm Lệ Anh thở ra một hơi, nói: “Bố con đã từng cứu bác tài Ngô một mạng, thực ra chuyện không lớn bao nhiêu, nhưng bác tài Ngô luôn ghi nhớ trong lòng. Sau khi bố con từ chức ở Âu Hải, bác tài Ngô còn từng giúp bố mẹ không ít chuyện. Sau đó xảy ra chuyện vụ cháy, sở dĩ mẹ có thể điều trị vết thương, phẫu thuật thẩm mỹ, sau đó lại đổi thân phận khác quay lại là nhờ có ông ấy giúp đỡ. Ông ấy lái xe hơn mười năm, người quen rất nhiều.”
Phương Dĩ cười thành tiếng, không tưởng tượng nổi: “Cho nên từ lúc đầu tôi xuống máy bay, làm tất cả mọi chuyện đều là bà sắp đặt sẵn. Thảo nào tôi có duyên với bác tài Ngô như vậy. Ông ấy đón tôi ở sân bây, đón tôi ở buổi họp bạn bè, chúng tôi còn trao đổi số điện thoại, kết quả ông ấy lại là đồng nghiệp cũ của bố! Thẩm Lệ Anh, bản lĩnh của bà quá lợi hại, kế hoạch quá chu đáo, sao bà có thể tốn thời gian hơn ba năm vẫn không lấy được chứng cứ bà muốn lấy? Lại còn trông chờ vào tôi?”
Thẩm Lệ Anh chống cánh tay lên bàn, cúi đầu nhắm mắt lại. Rốt cuộc tại sao bà phải trông chờ vào Phương Dĩ? Vì bà không tiếp cận Tưởng Quốc Dân được. Bệnh đa nghi của Tưởng Quốc Dân rất nặng, trừ vợ và con trai, ông ta đều có đề phòng với tất cả mọi người. Ông ta lợi dụng con đường tập đoàn Âu Hải kiếm tiền đen, tiếp đó chuyển tiền en vào thị trường rửa sạch, người như thế đã thận trọng hơn mười năm, ngay cả nửa bước bà cũng không đến gần ông ta được!
Phương Dĩ nói: “Bà ra tay chính là hai trăm ngàn, bản lĩnh lớn như vậy, sao năm đó không có cách nào trả tiền cho người cho vay nặng lãi giúp bố? Trước đây luật sư Phương nói bà là một cô gái nhỏ, tôi thấy chú ấy sai hoàn toàn, thứ bà có nhiều là bản lĩnh!”
“Con người bị dồn ép tới mức nhất định, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chú Phương của con nói không sai, nhưng mẹ đã khác rồi. Con mãi mãi cũng không có cách nào tưởng tượng vụ cháy đó kinh khủng đến mức nào. Mẹ nghe được bố con đang kêu thảm thiết, bố mẹ cách nhau từng ngọn lửa lớn. Ông ấy không ra được, mẹ không vào được, mẹ muốn cứu ông ấy, mẹ nghe thấy ông ấy kêu đến sau khi không còn âm thanh, ngay cả gặp mặt ông ấy lần cuối mẹ cũng không gặp được.”
Thẩm Lệ Anh ngấn nước mắt, nhưng chậm chạp không để nước mắt rơi xuống: “Không ai mong muốn khiến mình biến thành như vậy. Khoảng thời gian đó mẹ vừa nhắm mắt chính là lửa lớn, bên tai nghe thấy bố con đang kêu thảm thiết. Bố mẹ cực khổ nhiều năm như vậy, chẳng mấy chốc gần thời gian cả nhà sum họp, những ước ao này bị ông Trời lấy lại tất cả…”
Phương Dĩ cười ra nước mắt: “Bởi vì thù hận của bà, cho nên bà biết rõ Tưởng Quốc Dân có bệnh đa nghi nặng, nếu ông ta biết được tôi có thể sẽ hại tôi, bà vẫn nghĩ hết cách dụ tôi tới. Tôi luôn tự nói với mình, bà lợi dụng tôi thế nào đi nữa, cũng sẽ không hại tôi…”
“Không, mẹ sẽ không hại con…” Thẩm Lệ Anh rơi nước mắt, nắm lấy tay Phương Dĩ, “Con hãy tin mẹ, mẹ chưa bao giờ muốn thấy con bị tổn thương…”
“Bà nói lời này không cảm thấy nực cười sao?”
“Tiểu Dĩ, con tin mẹ, con hãy tin mẹ!” Lời của bà không hợp lý, căn bản không thể biện minh. Bà cũng biết mình một mặt dụ Phương Dĩ tới đây sẽ hại cô đi vào tầm mắt Tưởng Quốc Dân từ đó dẫn đến nguy hiểm, mặt khác lại hi vọng cô bình an khỏe mạnh vui vẻ, giống như một trò cười lớn, nhưng bà phải giải thích thế nào mới tốt, chính bà cũng không có cách nào giải thích.
Phương Dĩ không muốn nghe nữa, cô rút tay ra đứng lên, nói: “Bà biết trò cười lớn nhất của bà là gì không? Chính là bà tưởng tôi có bản lĩnh ra tay trên người Tưởng Dư Phi! Tưởng Dư Phi biết rõ chuyện bố anh ấy làm, chính miệng anh ấy nói với tôi hi vọng tôi có thể rời khỏi đây! Bà còn tưởng sau khi tôi mất hết hi vọng với Chu Tiêu sẽ giúp bà, bà cũng sai hoàn toàn, vì bà căn bản không biết giữa tôi và Chu Tiêu đã xảy ra chuyện gì! Thẩm Lệ Anh, cả người bà chính là một trò cười lớn nhất, trò cười lớn hèn hạ vô liêm sỉ. Mẹ tôi đã chết rồi, chết vào năm tôi tám tuổi!”
Phương Dĩ chạy ra khỏi nhà hàng trong cái nhìn chăm chú của khách, bên ngoài lại đổ mưa lớn, thực sự quá hợp thời, giống như phim truyền hình lúc tám giờ.
Cô chạy đến lúc thở hồng hộc mới dừng lại, đứng trong màn mưa, biến thành một con chuột ướt sũng, nhìn ra thế giới hoàn toàn mơ hồ, bên cạnh là người đi đường vội vã và dòng xe chạy như bay. Cô bất động trong thế giới chuyển động, nước mưa lạnh như băng, nhưng không lạnh bằng trái tim cô lúc này.
Đỉnh đầu đột nhiên có thêm một cây dù, trên vai cũng có thêm một chiếc áo khoác, cô được người dùng sức ôm lấy, đỉnh đầu truyền đến âm thanh: “Em điên rồi, sao em có thể dầm mưa!”
Phương Dĩ từ từ xoay người, ngẩng đầu lên, bình tĩnh lại, đột nhiên vung ra một tát, “chát” một cái đánh vào mặt Chu Tiêu. Mưa to làm nhẹ đi tiếng tát, áo khoác trên vai rơi xuống, dínhùn, dính nước, ướt, cũng bẩn rồi.
Phương Dĩ nói: “Trong tin nhắn nói, Thẩm Lệ Anh bí mật gặp người khác ở nhà hàng đó, tôi sẽ biết bí mật tôi nên biết. Chu Tiêu, tin nhắn là do anh gửi.”
Áo khoác rơi không thể mặc, Chu Tiêu sợ cô cảm lạnh, che dù hết trên đầu cô, kéo cánh tay cô, nói: “Lên xe trước, lên xe rồi nói.”
Phương Dĩ rút cánh tay ra, tiếng mưa lớn, cô gần như la, “Anh nói bà ấy làm bất kì chuyện gì cũng có mục đích riêng, anh hỏi tôi có tin bà ấy chưa hoàn thành mục đích đã cam lòng từ bỏ không, tôi đã nói đây là chuyện riêng của tôi, tôi nói cho anh chỉ là vì trước đó có quan hệ với anh, tại sao anh phải can thiệp?”
“Phương Dĩ, lên xe trước!” Chu Tiêu quát.
Phương Dĩ không chịu di chuyển, “Anh có nhớ chuyện hôm chúng ta đến nhà Triệu Bình không? Sau khi về tôi đã thăm dò anh. Thực ra hôm đó tôi còn nghĩ tới rất nhiều chuyện. Tôi từng nói tất cả đều quá trùng hợp, vụ án của chú Khôn có liên quan tới bố mẹ tôi, số 338 đường Bảo Hưng có liên quan tới bố mẹ tôi, bác tài Ngô có liên quan tới bố mẹ tôi, mọi thứ này còn có liên quan tới tập đoàn Âu Hải, anh cảm thấy tôi tin trong chỗ u minh trời đã định trước sao? Tôi không tin, từ trước đến nay tôi chưa từng tin, thậm chí tôi không tin anh thực sự là nằm vùng thực sự giúp cảnh sát làm việc. Nhưng chỉ cần anh nói, tôi liền tin, bởi vì tôi hi vọng mình tin. Giống như vậy, tôi tin mẹ tôi sẽ không hại tôi, tin bà ấy sẵn lòng từ bỏ tất cả rời khỏi cùng tôi ——” Phương Dĩ khàn cả giọng, nước mắt vỡ đê, “Chu Tiêu, tôi bằng lòng tin chuyện tôi muốn tin, là anh để tôi thấy rõ tất cả. Tôi không cần thấy rõ ràng như vậy, rốt cuộc anh có hiểu hay không! Bắt đầu từ lúc tám tuổi không có ngày nào tôi không nhớ bố mẹ tôi, tấm ảnh đó của mẹ tôi là bảo bối của tôi, tôi không nỡ để người khác chạm vào một cái. Tôi biết bà ấy còn sống, chuyện này khiến tôi vui hơn bất kì chuyện gì. Điều tôi đau đớn nhất là người mẹ tôi vẫn còn yêu muốn lợi dụng tôi để đối phó anh; điều tôi đau đớn nhất là tin nhắn mà anh, người tôi vẫn còn yêu gửi cho tôi, khiến tôi vào hôm nay thấy được mẹ tôi lập kế hoạch lợi dụng tôi thế nào. Chu Tiêu, trừ khi anh chết, nếu không tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa —— ”
Chu Tiêu ôm lấy cô, kéo cô vào xe: “Lên xe!”
Phương Dĩ giãy giụa không di chuyển, cô khóc, cao giọng la. Chu Tiêu nhét cô vào xe, ôm lấy cô, không nói câu nào vỗ lưng giúp cô. Phương Dĩ đẩy anh ra, khóc đến mức không thở nổi. Lúc cô nghe được đoạn đối thoại trong nhà hàng không khóc, lúc hỏi Thẩm Lệ Anh mạch lạc rõ ràng bình tĩnh tự kiềm chế cũng không khóc. Nhưng nhìn thấy Chu Tiêu, cô không khống chế được nữa. Có phải cô tỏ ra quá vô tư, cho nên Chu Tiêu cũng tưởng cô thực sự không tim không phổi không? Cô cho rằng Chu Tiêu nên hiểu cô, nhưng thì ra họ đều không hiểu nhau. Phương Dĩ khóc nói: “Tôi có thể gạt mình tin tất cả mọi chuyện anh nói, nhưng tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy…”
Chu Tiêu không thể nói thêm từ khác, chỉ một mực nói “Anh xin lỗi”, lặp đi lặp lại giống như lên dây cót, không ngừng nói, “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi…”
Ghế sau có một tấm chăn, Chu Tiêu kéo tới, bọc lấy Phương Dĩ, lau nước trên người cho cô, lại ôm lấy cô vỗ nhẹ lưng cô. Phương Dĩ khóc mệt, đã không phát ra tiếng, ngay cả sức nhúc nhích cũng không có. Cô muốn đẩy Chu Tiêu ra, ngẩng đầu lên, lại thấy đôi mắt Chu Tiêu đỏ bừng.
Chu Tiêu cụp mắt nhìn cô, há miệng, khàn giọng nói: “Hôm đó em nói, em ‘sẵn lòng’ tin mẹ em muốn bắt đầu lại. Chữ ‘sẵn’ này nhấn trọng âm, đã chứng tỏ em đang phô trương, tự quyết định cho mình. Điều này cũng có nghĩa là em đang nghi ngờ, em đang không xác định. Anh từng do dự có nên để em biết hay không. Kết quả cuối cùng của việc lừa mình dối người, người bị thương chỉ có bản thân em, còn có người thực sự quan tâm em. Coi như đây là một cái cớ, em và bà ấy cùng về, em có nghĩ tới chị em không? Có nghĩ tới luật sư Phương không? Mười mấy năm qua, em chỉ luôn gọi chú ấy là luật sư Phương đúng không?” Chu Tiêu không nói tiếp, nở nụ cười, nói, “Anh không hi vọng lúc anh không ở bên cạnh em, em bị tổn thương, mà anh vốn phải có năng lực ngăn cản. Anh xin lỗi, là anh ích kỉ.”
Vệt nước mắt trên mặt Phương Dĩ nổi bật, cô bình tĩnh lại, tựa như ngẩn người, tầm mắt không có tiêu điểm, một lát sau mới nói: “Lái xe đi.”