Một câu nói đơn giản và thẳng thắn như vậy khiến ông già im lặng giây lát. Ông nhìn cô, dường như quan sát cô lại một lần. Ánh mắt của Tưởng Ly không hề né tránh, mặc cho ông già đánh giá, một lúc sau ông lại hỏi: "Cô có từng nghĩ, lỡ như trong sa mạc không có Huyền thạch không?"
Tưởng Ly nghĩ thầm trong lòng: Ông coi tôi là đồ ngốc sao? Ông hỏi ra câu này có nghĩa chắc đến tám, chín phần là có Huyền thạch rồi. Tuy tâm trạng mừng thầm này không thể để lộ ra ngoài, nhưng lời nói của cô vẫn rất kiên quyết: "Tôi chưa từng nghĩ, tôi kiên định tin tưởng Huyền thạch chắc chắn tồn tại."
Ông già thở dài lắc đầu: "Cho dù tồn tại, giữa sa mạc mênh mông, cô chưa từng nghĩ tới nguy hiểm sao? Sa mạc nơi cô muốn vào là mảnh đất đã bị Thượng đế lãng quên, là lãnh địa ma quỷ. Mùa này nhìn thì tưởng không có vấn đề gì, nhưng đi vào bụng sa mạc thì khác hẳn. Một khi có gió cát nổi lên, cô có thể đi vào được mà không đi ra được."
"Nếu tôi đã dám đến thì tức là đã nghĩ xong xuôi hết cả." Tưởng Ly nói ngắn gọn, xúc tích.
Ông già nhìn cô, ngập ngừng hỏi: "Cô hiểu về Huyền thạch không?"
"Tôi chỉ từng đọc được trong cổ tích và điển hương. Tôi còn từng lấy ra được Huyền thạch trong một bức tranh, tiếc là hàm lượng quá ít lại xen lẫn cùng các khoáng vật khác."
"Nếu Huyền thạch là thứ đòi mạng của cô để đổi lấy thì sao?"
Câu nói này không đủ khiến Tưởng Ly sững sờ, ngược lại cô bật cười: "Bạn của tôi, chính là cô gái ngoài kia, mỗi lần tìm kiếm những nguyên liệu quý hiểm có lần nào không bất chấp nguy hiểm, thậm chí chấp nhận mất mạng? Còn tôi, cũng thường xuyên vì những nguyên liệu mình cần mà đi tới những vùng đất hoang sơ. Thế nên, đối với chúng tôi, nguy hiểm đã trở thành chuyện cơm bữa. Huyền thạch, nếu thật sự cần mang tính mạng ra đổi, thì tôi cũng chấp nhận, chỉ cần có thể cứu người."
Ông già nghe thấy vậy cảm thán: "Thời buổi này, những cô gái giống như cô không nhiều nữa."
"Tôi chỉ muốn làm chuyện gì đó cho người mình yêu." Tưởng Ly khẩn thiết: "Thế nên, từ một góc độ ý nghĩa nào đó, có lẽ cũng được coi là ích kỷ."
"Một người có thể hy sinh mạng sống vì một người khác sao có thể gọi là ích kỷ được?" Nói tới đây, ông già khẽ lẩm bẩm: "Chỉ cần bản thân không hối hận là được."
Tưởng Ly nhìn rất kỹ càng, khi nói lời này ánh mắt ông già có chút lạc lõng, như đang nhớ lại kỷ niệm cũng như đang tương tư... Tương tư ư? Chẳng lẽ cô hiểu nhầm ý của ông?
Trên thực tế, ông già cũng không cho phép cô nghĩ nhiều, phân tích nhiều, chớp mắt đã tung cho cô một quả ngư lôi, khiến cô không còn tâm trí đâu nghĩ về chuyện khác. Ông già nói: "Tôi có thể đưa cô đi tìm Huyền thạch."
Tưởng Ly sững người một lúc lâu, rồi kéo dài giọng: "Thật không..."
"Nhưng tôi không thể dẫn quá nhiều người như vậy vào sa mạc." Ông già nói thật: "Tôi chỉ có thể dẫn theo ba người các vị, những người khác vào theo chỉ thêm phiền toái. Sa mạc không như những nơi khác, càng đông càng rắc rối. Câu này trước đó tôi đã nói rồi."
Xem ra ông vẫn chưa tin câu nói của Nhiêu Tôn, ông già này nghĩ cô thật sự dẫn cả đống người ấy vào sa mạc sao? Trong mắt ông, cô không đáng tin cậy đến mức ấy ư?
"Được, tôi hiểu." Tưởng Ly tỏ rõ lập trường đúng đắn, trong lòng thì đã nở hoa từ lâu.
Ông già loay hoay với tẩu thuốc lá rồi bổ sung thêm một câu: "Nói trước, tuy rằng tôi dẫn ba người vào sa mạc, nhưng tự mọi người phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của mình. Càng đi sâu vào sa mạc, những nguy hiểm không thể dự liệu càng nhiều, tôi không dám chắc chắn sẽ dẫn được mọi người đi ra."
"Ông cứ yên tâm, tôi sẽ nói rõ với mọi người. Một khi thật sự gặp nguy hiểm, ông sẽ không phải gánh chịu bất cứ trách nhiệm gì."
Ông già đặt tẩu thuốc lên giường: "Được, chuẩn bị tư trang, vào sa mạc."
Cuộc đời là vậy.
Một giây trước tưởng đã cùng đường, một giây sau có lẽ sẽ lại đầy hy vọng.
Đối với quyết định của ông già, cả ba người họ vừa phấn khích vừa bất ngờ. Cứ ngỡ mười ngày chờ đợi thế là tan thành bong bóng, nào ngờ ông trời vẫn mở cho họ một cánh cửa khác.
Vì chuyện này, Nguyễn Kỳ đã ôm chặt lấy eo của Tưởng Ly và nói: "Vẫn là cô có cách, một chiêu làm lễ tế cuối cùng đã khiến ông già mủi lòng. Tuy rằng cái chết của con lạc đà khiến người ta rất buồn, nhưng buộc phải thừa nhận đây cũng có thể là thời cơ ông trời sắp đặt."
Bên cạnh Tưởng Ly đặt di động và con dao Phần Lan, con dao đè lên tấm bản đồ sa mạc. Cô vươn vai, sau đó uể oải dựa vào người Nguyễn Kỳ: "Ông già vừa chân thành vừa dễ mềm lòng, mấy ngày qua tuy ngoài miệng không nói nhưng trên thực tế luôn âm thầm quan sát chúng ta. Chúng ta có phải kẻ xấu hay không, ông ấy đã sớm biết rõ trong lòng, chuyện con lạc đà quả thật là cơ hội tốt nhất để kết duyên."
Nhiêu Tôn ngồi bên cạnh, nói: "Nếu ông ấy đã đồng ý dẫn đường thì chúng ta đừng nên chậm trễ. Mọi đồ đạc cứ để anh chuẩn bị, hai em nghỉ ngơi lấy sức đi."
Di động đổ chuông, là của Tưởng Ly.
Cô cầm di động lên xem, nói một tiếng "Anh vất vả rồi" với Nhiêu Tôn rồi đứng lên đi ra khỏi phòng.
Nhiêu Tôn kéo tay Nguyễn Kỳ qua, đùa nghịch trong lòng bàn tay mình, nhưng chỉ cúi đầu im lặng. Nguyễn Kỳ nghiêng đầu nhìn anh hồi lâu rồi bật cười: "Sao trông anh bỗng nhiên đau khổ quá vậy? Ý chí ban nãy đâu rồi?"
"Đó là cố thể hiện cho Hạ Hạ thấy thôi." Nhiêu Tôn thở dài: "Vào sa mạc tìm Huyền thạch là mong muốn của cô ấy, cô ấy đã liều mạng rồi, em cũng chấp nhận đi theo nên anh đành ở bên tới cùng."
Nguyễn Kỳ chăm chú nhìn anh, đợi anh nói tiếp.
Nhiêu Tôn cũng thành thật: "Kỳ Kỳ, dù có thế nào cũng phải chú ý an toàn. Đương nhiên, anh cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em và Hạ Hạ, nhưng bản thân em cũng phải chú ý một chút mới được. Lúc cần thiết phải lo cho mình trước, nghe rõ chưa?"
Nguyễn Kỳ xúc động, chủ động ôm lấy anh, càng ôm càng chặt, chỉ hận không thể tan vào vòng tay anh. Nhiêu Tôn khẽ cười: "Bỗng nhiên nghiêm túc quá, anh còn không quen với chính bản thân mình."
"Em còn tưởng..."
"Em tưởng chuyện gì?"
Nguyễn Kỳ buông anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh: "Em còn tưởng anh muốn nói, sau khi từ sa mạc trở về chúng ta sẽ kết hôn."
Mắt Nhiêu Tôn sáng rực lên như ngọn đuốc trong đêm. Nụ cười anh tươi rói, ấm áp lại gợi cảm: "Thật ra anh muốn nói như vậy, hơn nữa cũng đã định nói như vậy. Nhưng trước hành trình nói mấy câu kiểu này có phải hơi điềm không? Chẳng phải trong phim hay có mấy phân cảnh kiểu ấy sao? Nói quay về sẽ thành thân thì thường chẳng quay về được..."
Nguyễn Kỳ bịt miệng anh lại: "Được rồi được rồi, em hiểu lòng anh là được rồi. Những lời thừa thãi không cần nói nữa, em cũng sợ mấy chuyện ấy lắm."
Nhiêu Tôn ngẩn ra, sau đó phá lên cười lớn.
Giữa vùng đất cát rộng lớn.
Phía chân trời bình minh đang lên, một đường mảnh và dài, giống như đôi mắt của ngọa long nửa mở nửa không. Bóng tối và ánh sáng giằng xé, cuộc chiến cứ lặng lẽ tiếp diễn, chưa bao giờ dừng lại.
Tưởng Ly gọi điện thoại cho Lục Đông Thâm.
E rằng từ nhỏ tới lớn Lục Đông Thâm chưa bao giờ phải chịu thiệt như vậy. Thế nên từ lúc về Trung Quốc, ngày nào Tưởng Ly cũng gọi một cuộc điện thoại. Ban đầu nhận điện thoại, Lục Đông Thâm vẫn còn hờn giận, chép miệng nói: Còn cần gọi điện sao? Tình hình của anh em nên nắm rõ mới phải chứ.
Cô cố tình chọc tức anh: Như vậy mới khiến hình bóng em xuất hiện mọi lúc mọi nơi, tốt quá còn gì.
Đương nhiên, giận gì thì giận, Lục Đông Thâm vẫn lo lắng cho an nguy của cô, mỗi lần gọi điện thoại anh đều dặn đi dặn lại cô phải chú ý an toàn. Tưởng Ly thì lúc nào cũng thở ngắn than dài: Ông già ấy đã đồng ý đâu, em muốn nhìn thấy khói bạc trên sa mạc còn chưa có hy vọng đây.
Lục Đông Thâm tự dưng lại thấy yên tâm phần nào: Không đồng ý cũng là chuyện đáng mừng.
Lúc này Tưởng Ly mặc kệ chênh lệch múi giờ hoặc đối phương có đang bận hay không. Mà Lục Đông Thâm bắt máy cũng nhanh, gần như chỉ một hồi chuông, anh nói thẳng: "Tuyệt đối đừng nói với anh, mọi người đã tự ý đi vào sa mạc mà không có đội dẫn đường đấy nhé?"
Tưởng Ly hít sâu, nhẹ nhàng lên tiếng: "Đông Thâm, anh ngất rồi phải không?"