Khi Trần Du gọi điện thoại cho cô đã là buổi chiều, một ngày nóng phát sợ, ánh nắng cũng rất dữ dội. Từ trong phòng điều chế đi ra, Tưởng Ly chui vào trong ô tô, hưởng thụ bầu không khí điều hòa một lúc.
Một thai phụ gọi điện cho cô vào lúc này chẳng qua là rảnh quá. Tưởng Ly cũng thong thả hỏi cô ấy đứa bé trong bụng thế nào rồi. Nhưng Trần Du không có ý định trò chuyện tâm tình cùng cô mà nói với vẻ thần bí: “Cô đoán xem, tôi đang ở đâu?”
Còn có thể ở đâu? Bắc Kinh thôi, Hà Tư Nghi và Thai Nghiệp Dương đều đã bị tuyên án. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì cả đời này sẽ phải ngồi trong tù. Sự nghiệp của Trường Thịnh tại thị trường Trung Quốc hiện tại đều do Thai Nghiệp Phàm quản lý. Cái tên công tử trông có vẻ kém cỏi đó, cô quả thật xem thường anh ta rồi.
Nhưng Trần Du đã hỏi vậy thì chắc chắn không đơn giản chỉ ở Bắc Kinh. Tưởng Ly uể oải dựa vào ghế ô tô, hỏi đại một câu: “Lẽ nào cô chạy tới Thương Lăng chắc? Hay là cô đang hờn dỗi cậu thủ Thai nhà cô, mang theo đứa nhỏ chạy sang Mỹ, đợi trước cửa nhà chờ tôi bao nuôi đấy hả?”
Cô vừa dứt lời, liền nghe thấy đầu kia kêu inh lên một tiếng. Tưởng Ly kịp thời để xa di động khỏi tai mới tránh khỏi số phận bi thảm bị âm thanh ấy xuyên thủng màng nhĩ.
Đầu kia hưng phấn vô cùng: “Làm dâu trưởng Lục Môn rồi có khác, cô có tài tiên tri sao!”
Tưởng Ly ngẩn người: “Hả? Đứng trước cửa nhà tôi thật sao?”
“Vậy thì chưa, nhưng cũng rất gần với cô rồi.” Trần Du ở đầu kia rất vui vẻ: “Tôi đã tới New York, ‘yết kiến’ đi!”
***
Cái bụng của Trần Du chính là một quả bóng. Cô ấy để mặc mộc, ăn uống cũng khá kiểm soát, tay chân cũng chưa sưng to, không nặng nề quá mức như các thai phụ bình thường.
“Đứa con này coi như cũng ngoan ngoãn, không hành hạ tôi quá mức.” Lúc nói chuyện, cô ấy còn đặt tay lên bụng nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay trắng trẻo đeo một chiếc nhẫn cưới. Cô ấy mặc một bộ váy liền chui đầu dành cho bà bầu, màu xanh lơ, càng tôn lên làn da trắng.
Hai người họ hẹn gặp ở một quán uống trà chiều, ngồi sát cạnh cửa sổ. Cửa sổ mở hé, căn phòng yebe tĩnh, qua cửa sổ chính là góc phố nơi người Hoa đi qua đi lại tấp nập. Họ đều là những cô gái không trang điểm lòe loẹt nhưng rất bắt mắt.
Khoảng thời gian này trời nóng, Tưởng Ly ăn không ngon miệng mấy. Trần Du càng không thể thứ gì cũng ăn, thế nên họ chỉ gọi mấy món bánh và hoa quả ăn cho thanh đạm.
Tưởng Ly “ừm” một tiếng rồi nói: “Tôi đã gặp không ít thai phụ, nhưng những người mang thai vẫn xinh thì không nhiều, cô cũng được coi là một trong số ít ỏi đó rồi. Cố gắng mà giữ dáng, tuyệt đối đừng ăn uống vô tội vạ, nếu không người chịu thiệt chỉ có cô thôi. Mà cũng chẳng hiểu cô nghĩ gì, cưới và có con quá chớp nhoáng, tốt nhất gã họ Thai đó nên đối tốt với cô.”
Cô không kịp về dự đám cưới của Trần Du và Thai Nghiệp Phàm, nhưng chuyện này cũng không thể trách cô hoàn toàn.
Việc Trần Du có con buộc đám cưới phải tổ chức sớm, lý do là vì cô ấy sợ có bầu mặc váy cưới không đẹp. Về điểm này, Thai Nghiệp Phàm cũng rất đàn ông, vì nhan sắc của vợ, hoàn toàn thay đổi kế hoạch đám cưới. Phải hiểu rằng cho dù là một gia đình bình thường, việc thay đổi ngày cưới cũng rất vất vả, huống hồ là nhà họ Thai.
Lần này Trần Du rõ ràng đi công tác theo chồng. Gần đây Trường Thịnh cũng đã làm ăn lớn, bên trong có Thai Nghiệp Phàm quản lý, bên ngoài có Thai Tử Tân ra mặt. Cụ thể họ đang bàn dự án gì thì Trần Du không nói chi tiết. Tưởng Ly cũng không hỏi rõ ràng, hơn nữa cũng là không tiện hỏi quá sâu.
Nghe xong, Trần Du cười ngượng: “Anh ấy rất tốt với tôi.” Nói xong câu này, cô ấy cũng quan sát Tưởng Ly một lượt, nhìn đến mức Tưởng Ly quắc mắt, cô ấy mới cười nói: “Tôi đang nhìn xem cô làm dâu trưởng Lục Môn rồi trông có gì khác không.”
Tưởng Ly phì cười, thi thoảng lại rít một ngụm nước hoa quả.
“Cũng chẳng khác mấy, không thêm cánh tay cũng chẳng mọc thêm con mắt nào.” Trần Du chọc cô: “Đám người ngoài kia hình dung về cô không khác gì quái thú trong Sơn hải kinh, mê hoặc chúng sinh. Tôi suy nghĩ nhân cơ hội lần này tới đây phải lập tức đi thăm cô, xem cô trông có dị hơn trước không.”
Tưởng Ly không chịu nổi cô ấy.
“Theo như tôi thấy, người mê hoặc chúng sinh là Lục Đông Thâm chứ không phải cô.” Trần Du xiên một miếng táo, ăn từ tốn từng miếng nhỏ: “Cô ấy à, cũng đừng chó chê mèo lắm lông. Nói tôi cưới vội, cô thì sao? Chắc chắn là bị Lục Đông Thâm lừa phỉnh, chỉ biết ngơ ngơ ngác ngác. Lục Môn đang trong tình thế như vậy mà cô cũng dám về làm dâu.”
“Lục Môn bị làm sao?” Tưởng Ly uể oải hỏi.
“Biết rõ còn giả vờ hồ đồ, cô biết tôi đang nói gì mà.” Trần Du thở dài: “Nói dễ nghe một chút, bây giờ Lục Đông Thâm gọi là không còn gì bó buộc, còn nói khó nghe một chút chính là một chân đang giẫm vào Quỷ môn quan. Đổi lại là một cô gái nào khác, có lấy chồng cũng nên đợi tới khi tình hình sáng sủa hơn mới lấy chứ. Nhưng mà, tôi cũng chẳng có tư cách nói cô. Chuyện tình cảm đâm mạnh trong một khoảnh khắc, chẳng ai kiểm soát nổi. Tính cô lại thẳng thắn như vậy. Hơn nữa, Lục Đông Thâm quả thực cũng là người duy nhất có thể cứu Lục Môn, vượt qua được ải này, anh ấy sẽ thắng thôi.”
“Được lắm Trần Nam Nam.” Tưởng Ly mỉm cười: “Coi như không phí công làm bạn gái cũ của Lục Đông Thâm, phân tích rất hay.”
Trần Du hình dung không sai, giai đoạn hiện tại Lục Đông Thâm quả thực một chân ngoài sống một chân trong chết. Nếu Lục Môn thay vua đổi chúa trong vòng một đêm thật, có lẽ người khác sẽ rút lui an toàn, nhưng anh là người nhà họ Lục, lùi cũng chẳng lùi nổi.
Hôm nay trời còn chưa sáng hẳn, Lục Đông Thâm đã tới công ty, chuyện thị trường cổ phiếu cô muốn giúp anh cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng. Cũng vì sợ mình ngồi mãi ở nhà suy nghĩ lung tung, cô mới tới phòng điều chế. Thật ra khi Quý Phi nói với cô chuyện liên quan tới Lục Môn, cô đã thầm thở phào nhẹ nhõm, chí ít đến thời điểm này Lục Môn vẫn là của người nhà họ Lục.
Cánh tay cô bị Trần Du phát mạnh một cái, Tưởng Ly đau đớn nhe răng, xoa xoa cánh tay: “Chiêu phản kích này của cô là vì bị tôi gọi Trần Nam Nam hay vì tôi đã tiết lộ chuyện tình cũ của cô?”
“Cô nghĩ tôi sợ cô gọi tôi là Trần Nam Nam chắc? Tôi nói cho cô biết, tên tôi viết trên giấy đăng ký kết hôn chính là Trần Nam Nam.” Trần Du dứ dứ nắm đấm về phía cô: “Tôi có chuyện tình cũ gì chứ? Tôi khi trước cũng đã có ý định ‘phong lưu’ với Lục Đông Thâm nhà cô, kết quả cũng đâu có làm được gì. Cái gì mà bạn gái cũ. Cô đúng là thích ăn đòn. Người ta chỉ muốn né tránh chủ đề này, cô thì hay, đi đâu cũng bô bô!”
“Đã có bầu rồi mà sao vẫn khỏe quá vậy!” Cánh tay Tưởng Ly đỏ rực lên một mảng, cô chìa ra cho cô ấy xem: “Chắc chắn những mặt hiền thục khác để dành cho cậu chủ Thai rồi, đối xử với người cùng giới tính thì ra tay tàn nhẫn.”
“Dĩ nhiên.” Trần Du lại tỏ thái độ không nghiêm túc, nét mặt lẳng lơ: “Những gì tốt đẹp của tôi chỉ có Nghiệp Phàm nhà tôi mới được nhìn thấy.”
Tưởng Ly nổi da gà khắp người: “Vờ vịt, cô cứ vờ vịt đi. Cũng chỉ có tay khờ như Thai Nghiệp Phàm mới mắc bẫy cô thôi, bị lường gạt bởi gương mặt vô tội của cô.”
Trần Du hai tay nâng mặt, bày ra điệu bộ một đóa hoa. Tưởng Ly cố nhịn cười, tuy bên ngoài cứng miệng nhưng trong lòng vẫn chúc phúc cô ấy. Ngẫm nghĩ một chút, cô chân thành nói: “Nói thật lòng, lúc trước khi cô nói muốn lấy Thai Nghiệp Phàm tôi vẫn rất lo lắng. Tạm thời không tính tới chuyện anh ta là người ra sao, chỉ riêng Thai Tử Tân đã không phải dạng vừa rồi. Chủ yếu là tôi sợ cô về đó làm dâu sẽ bị thiệt thòi.”
“Tôi cũng lo lắng mà. Dù sao thì Thai Tử Tân cũng không phải mẫu phụ nữ dễ tiếp xúc, hơn nữa năm xưa cô ấy còn từng có hôn ước với Lục Đông Thâm, rất nhiều người đều cho rằng tôi và cô ấy là quan hệ tình địch.” Trần Du bộc bạch: “Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là Thai Tử Tân lại rất tốt với tôi, cũng không làm khó tôi, không bao giờ nhắc lại chuyện quá khứ.”
Chuyện này quả thực cũng khiến Tưởng Ly khá ngạc nhiên.
“Cô từng nhìn thấy một khúc gỗ Kỳ nam to như vậy bao giờ chứ?” Trần Du mô tả cho Tưởng Ly.
“Đúng không, Kỳ nam quý hiếm, một miếng nhỏ xíu cũng đắt cắt cổ rồi. Chẳng phải tôi dự định mở một cửa hàng bán hương liệu sao? Cô ấy bèn tặng tôi một khúc Kỳ nam rất to, giá trị vô cùng, tôi dự định coi nó như báu vật trấn giữ cửa hàng.”
Nghe xong câu này, Tưởng Ly đúng là vô cùng hiếu kỳ. Trần Du mở cửa hàng hương liệu, Thai Tử Tân tặng Kỳ nam cũng là hơp lý, có thể tìm được một khúc Kỳ nam to cỡ đó, quả thực không dễ dàng gì, nhất là đối với một người không phải nhà buôn nguyên liệu như Thai Tử Tân.
Cô bèn hỏi nguồn gốc của khúc Kỳ nam đó.
Về điểm này, Trần Du nhớ rất rõ ràng: “Thai Tử Tân có quan hệ khá tốt với một nhà buôn nguyên liệu người Karamay*, là một ông lão rất kỳ quặc. Nhà buôn nguyên liệu thông thường thì đi khắp thế giới sưu tầm, còn người đó chỉ quan tâm tới khu sa mạc, nghe nói phàm là những nguyên liệu tới từ sa mạc, không có gì ông ấy không tìm được.”
*Karamay là một địa cấp thị thuộc Khu tự trị dân tộc Uyghur, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Địa khu này có diện tích 9252 ki-lô-mét vuông, dân số 290.000 người.