Vệ Bạc Tôn chính thức bị bắt giữ, chính vì dính líu tới cả một dây chuyền nên những đợt điều tra sau đó, Lục Đông Thâm và Tưởng Ly cũng phải phối hợp với cảnh sát.
Nghĩa Hưng chỉ là nơi dừng chân tạm thời, sau trạm dừng này, bốn người họ sẽ chia làm hai ngả. Lục Đông Thâm và Tưởng Ly sẽ tới Cống Tốt, núi Tây Nại, Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ thì quay về Bắc Kinh.
Bốn người tìm tạm một quán ăn, trước khi vào cửa, Tưởng Ly rất vui, chỉ tay vào biển hiệu của quán ăn và nói với Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn: "Đây chẳng phải chính là quán chúng ta đã ăn trước khi tới trấn Thất Xa sao?"
Lục Đông Thâm nhìn lại, quả đúng thật.
Nhiêu Tôn cũng rất vui: "Trùng hợp quá."
Ngay cả bà chủ nhìn thấy họ cũng mừng rỡ mời chào: Duyên phận, đúng là duyên phận.
Soái ca và mỹ nữ lúc nào cũng lưu lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người ta, thế nên một nơi người qua người lại nhộn nhịp như quán ăn, bà chủ vẫn nhận ra họ ngay. Một lần tới là khách lạ, hai lần tới đã là khách quen rồi, bà chủ mời họ lên tầng hai, chọn một vị trí đẹp nhất cho họ.
Đây là một vị trí ngắm cảnh, ô cửa sổ nhỏ sơn son được mở rộng, dựa vào lan can có thể ngắm nhìn con đường phong tình, vừa hay có thể thu trọn vẹn khung cảnh cuộc sống dân dã bình yên vào trong tầm mắt.
Tưởng Ly là người rất lười, bình thường vào quán ăn ngại nhất là gọi đồ, thế nên cô chỉ phụ trách ăn và đánh giá. Nhiệm vụ gọi món luôn rơi xuống đầu Lục Đông Thâm, dù sao cô cũng có anh nên không sợ, vì lúc nào Lục Đông Thâm cũng gọi những món cô thích ăn.
Thế nên thực đơn vừa được mang lên, cô đã kéo Nguyễn Kỳ xuống dưới. Trên con đường dài bên dưới có không ít những cửa hàng bán đồ thủ công xinh xắn. Lúc trước vì thời gian tới trấn Thất Xá eo hẹp, Tưởng Ly không thể đi dạo, bây giờ cuối cùng cũng có chút rảnh rang. Hai người họ đi vào một cửa hàng đồ quý hiếm, nhìn trái ngó phải lựa chọn, chắc không phải giả.
Nhiêu Tôn được nhàn nhã, dựa vào cửa sổ nhìn xuống, sau đó khó hiểu nói: "Mấy cô gái đi dạo phố với nhau thật kỳ lạ, không khoác tay thì cũng nắm tay, không nóng sao?"
Lục Đông Thâm đang lật thực đơn bèn ngẩng đầu lên nhìn nhanh sang đường đối diện. Nhiêu Tôn nói cũng không quá khoa trương, nhìn từ góc độ của anh vừa hay thấy được Tưởng Ly và Nguyễn Kỳ đang khoác tay nhau đứng trong cửa hàng, không biết lựa món đồ gì.
Câu hỏi này quả thực đã làm khó anh rồi, anh quay về, ngẫm nghĩ rồi đáp: "Có thể là... không sợ nóng chăng."
Anh cảm thấy bình thường những lúc Tưởng Ly dính lấy anh, khoác tay anh, anh cũng không cảm thấy nóng.
Nhiêu Tôn bĩu môi, tình bạn của con gái luôn tới rất mãnh liệt, chẳng qua mới vào Tần Xuyên một chuyến mà đã giống như chỉ hận không thể kết giao sinh tử rồi.
Bà chủ nhiệt tình, chạy một mạch lên tầng hai đi thẳng về phía bàn của họ, nói với họ rằng lần trước chỉ có ba người, lần này có thêm một cô gái, hay là nếm thử món canh cá chua chính hiệu của quán đi, bốn người là vừa đẹp. Đồng thời còn bô lô ba la giới thiệu với họ một loạt về cách làm món canh cá chua, cá được bắt ở đâu. Hơn nữa còn lật cho họ xem những đánh giá của cư dân mạng về quán, nói món ăn này được xếp hàng đầu về chỉ số nổi tiếng.
Dù là Lục Đông Thâm hay Nhiêu Tôn thì đều không rành lắm về mấy món chua cay, hơn nữa họ cũng tin rằng Tưởng Ly và Nguyễn Kỳ không khác họ đâu. Nhưng vì bà chủ nhiệt tình quá, khó mà thoái thác nên họ đã chọn nồi canh cá chua to nhất.
Bà chủ hài lòng xác nhận món, rồi tươi tỉnh hớn hở pha cho họ một bình trà Thất Xá, đồng thời rót cho hai người đàn ông mỗi người một cốc. Những người làm ăn kinh doanh, ai nấy mồm miệng đều nhiệt tình, thấy hai người họ chốc chốc lại nhìn sang đường đối diện, bà chủ bèn nói: "Hai cô gái xinh xắn lại trắng trẻo, không giống mấy người chỗ chúng tôi, phơi nắng đến sạm dạ. Tôi thấy cả con đường đều đang chú ý tới họ đấy. Cô gái mới xuất hiện là bạn gái của cậu sao?"
Câu này nhắm tới Nhiêu Ton.
Nhiêu Tôn nghe xong nghĩ bụng: Thần kỳ thật, sau đó hỏi bà chủ làm sao nhìn ra được.
"Bởi vì cô gái kia đã là bạn gái của anh này rồi mà." Bà chủ chỉ vào Lục Đông Thâm, tiện thể nói luôn chuyện lần trước: "Cô bé ấy bạn trai của cô ấy có mắt nhìn người rất cao, những cô gái bình thường cậu ấy đều không ưng ý."
Có những lời nghe từ miệng người khác sẽ mang theo một cảm giác khác.
Lục Đông Thâm nhịn cười, hướng tầm nhìn về phía đường đối diện. Tưởng Ly vẫn ở trong căn tiệm đó chưa đi, đang cùng Nguyễn Kỳ lựa một thứ giống như khuyên tai, không nhìn rõ lắm. Ông chủ rất niềm nở, liên tục lấy đồ từ trong tủ ra, loáng thoáng có thể nhìn thấy trên khuôn mặt Tưởng Ly hiện lên sự tò mò và phấn khích.
Có thể chắc chắn tới tám, chín phần là cô đã bị người ta dụ dỗ mua không ít món.
Nhưng đây không phải trọng điểm, quan trọng là những lời bà chủ quán ăn nói.
Lục Đông Thâm có thể tưởng tượng ra vẻ tự tin đầy mình của Tưởng Ly cùng sự dương dương tự đắc hiện lên trong đôi mắt khi nói câu ấy. Hơn nữa lúc đó cô vẫn còn đang hờn giận anh thì phải, ở trước mặt anh sống chết vẫn cứng miệng, thực ra trong lòng cô vẫn luôn coi anh là bạn trai.
Anh cảm thấy ấm áp trào dâng trong lòng, một cô gái như vậy bảo anh sao có thể không yêu chứ?
Bà chủ lại phát huy tinh thần lo lắng: "Hai cậu thanh niên trẻ đẹp trai như vậy, bình thường chắc chắn có không ít cô nhung nhớ. Phải một lòng một dạ đấy, hai người đó nhìn là biết con gái nhà lành, không thể có lỗi với người ta được."
Sau khi bà chủ đi khỏi, Nhiêu Tôn nói một câu như bông đùa lại như nghiêm túc: "Nói anh đó. Chiếc ghế quyền lực của Lục Môn đang đợi anh, mấy em chân dài da trắng cũng đang đợi anh, sau này Lục tổng phải biết kiểm soát."
Lục Đông Thâm nhìn thấy ý cảnh cáo lộ liễu trong mắt Nhiêu Tôn, nhấp một ngụm trà rồi từ tốn đáp lại: "Chân dài da trắng tôi đã có rồi, về mặt này cá nhân tôi không thích ăn nhiều. Ngược lại là Tôn thiếu, hiếm có dịp yêu đương tử tế, tập trung một chút, đừng để người ta đá."
Nhiêu Tôn cười khẩy: "Lục Đông Thâm, tôi phát hiện ra con người anh khi nói mấy chuyện này thật sự nhạt nhẽo!"
Lúc ăn cơm, bàn ăn rất náo nhiệt, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Một là vì cuối cùng đã có thể ăn uống thỏa thuê một bữa, dù sao thì sống ở nơi cách biệt thế giới như Tần Xuyên, cho dù Tưởng Ly có là đầu bếp chuyển thế cũng không thể làm ra mùi vị của cuộc sống.
Hai là hai cô gái đang sốt sắng bày ra chiến lợi phẩm, ríu rít vui vẻ. Toàn là những chiếc khuyên tai, dây chuyền và mấy món trang sức bằng da hoặc gỗ, có khảm đá màu hoặc vẽ hoa văn, tay nghề thủ công cũng khá tinh xảo.
Trên tai, trên cổ, thậm chí trên đầu ngón tay Tưởng Ly đeo đầy món đồ. Cô liên tục hỏi Lục Đông Thâm có đẹp không. Lục Đông Thâm nghĩ bụng, tiểu tổ tông này đã mua đồ về rồi mà còn hỏi như vậy, sao anh dám nói là không đẹp? Tuy rằng anh thật lòng khong cảm thấy mấy món đồ hoa văn lòe loẹt này có gì hay ho.
Anh bèn dối lòng nói là đẹp, cực kỳ đẹp, thật sự có mắt thẩm mỹ, đồng thời khi nói mấy câu này anh còn rướn môi mỉm cười, tán thưởng sở thích của cô.
Nhiêu Tôn thì EQ không cao đến vậy, việc này bắt nguồn từ tính cách của anh ấy, cũng như thường ngày toàn là con gái bám theo anh ấy. Vì lẽ đó, anh ấy buông một câu: "Chỉ là mấy miếng gỗ quèn với mấy tấm da động vật thôi mà? Chẳng nhìn ra có gì đẹp."
Thật ra Lục Đông Thâm cũng muốn nói như vậy, nhưng không dám, thế nên khoảnh khắc này anh thực sự khâm phục dũng khí của Nhiêu Tôn. Quả nhiên, Tưởng Ly trừng mắt lườm Nhiêu Tôn: "Anh thì hiểu thế nào là đẹp chs? Anh có hiểu gì là tinh thần nghệ nhân không? Anh có trình độ thưởng thức đồ thủ công mỹ nghệ không?"
Ba câu hỏi liên tục không chút nể tình giáng thẳng xuống đầu Nhiêu Tôn. Anh ấy còn chưa kịp ngụy biện, ngay sau đó Nguyễn Kỳ cũng nã pháo: "Anh không thấy mấy thứ này có gì đẹp hay là không thấy em có gì đẹp?"
Mâu thuẫn thăng cấp.
Nhiêu Tôn nghe xong câu ấy cảm thấy cực kỳ oan ức: "Không phải, Kỳ Kỳ, anh đang nói mấy thứ các em mua kìa. Sao em lại nghĩ là anh đang nói em?"
"Anh nói chúng không đẹp chẳng phải là nói em không đẹp sao? Vì em đang đeo chúng mà."