Nơi sa mạc sẽ có nguy hiểm. Giả sử đến bây giờ vẫn còn tồn tại Huyền thạch, vậy thì nơi có Huyền thạch ắt phải là một nơi hoang vu không người sinh sống, chắc chắn không phải ở vành đai du lịch bên rìa sa mạc, vì thế lại càng thập tử nhất sinh, đây cũng là nguyên nhân Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn kiên quyết phản đối.
Thập tử nhất sinh, chí ít vẫn còn một phần sống.
Nhưng sự khẳng định chắc nịch của Tần Thiên Bảo gần như đã bóp chết luôn cả khả năng sống sót cuối cùng ấy. Lục Đông Thâm và mọi người nhìn về phía nó, chỉ thấy thần sắc của nó vô cùng hoang mang, trong ánh mắt còn vương nỗi sợ hãi, phải biết thường ngày nó là một đứa trẻ rất vững vàng và bình thản.
Lục Đông Thâm hỏi thằng bé: "Em biết được điều gì sao?"
Tần Thiên Bảo ngồi đó, miệng há hốc, rất lâu sau mới nói được thành lời: "Các anh chị... liệu có tin lời em nói không?"
"Nếu quá huyền ảo, chị chắc chắn không tin." Tưởng Ly tỏ thái độ rõ ràng: "Thế nên nếu em nói chị đi vào sa mạc sẽ chết thì phải đưa ra một lý do chính đáng. Loại trừ những nguy hiểm do hoàn cảnh địa lý và điều kiện khí hậu mang lại, trước kia không phải chị chưa từng tới sa mạc."
Càng là nơi sinh trưởng của những nguyên liệu hiếm gặp lại càng hoang vu, quá trình tìm kiếm nguy hiểm trùng trùng cũng là chuyện quá đỗi bình thường. Tưởng Ly không sợ phải đi sâu vào trong sa mạc. Năm xưa vì muốn tìm kiếm máu của loài Phrynocephalus mystaceus (thằn lằn tai to), cô đã ở trọn vẹn trong sa mạc hơn nửa tháng trời, vì vậy cũng không xa lạ gì hoàn cảnh nơi đó.
Tần Thiên Bảo ôm một cốc trà trong tay, cầm với lực rất mạnh, giống như đã cố tìm kiếm dũng khí cho những lời nói tiếp đó. "Giấc mơ em từng gặp trước khi bị bệnh, trong mơ là hình ảnh một cô gái mặc đồ trắng. Cô ấy bước đi trên sa mạc, có vẻ như bị thương rất nặng. Em cứ đi mãi theo sau cô gái ấy, cho tới khi cô ấy quay người lại. Trên người, trên mặt và nhất là trên tay cô ấy toàn là máu!"
Tưởng Ly và mọi người đưa mắt nhìn nhau, lát sau Nhiêu Tôn đặt ra nghi vấn: "Người em gặp trong giấc mơ không phải Tế y sao?"
Đây là phán đoán trước đó họ thống nhất đưa ra, hơn nữa về sau Tần Thiên Bảo cũng thừa nhận chuyện này.
Tần Thiên Bảo lắc đầu: "Cũng có một dạo em cho rằng cô gái trong mơ chính là Tế y. Nhưng chập tối, khi em đứng dưới đài tế nhìn Tưởng cô nương, cuối cùng em đã nhớ ra gương mặt cô gái trong mơ. Đó không phải là Tế y, là..." Thằng bé nhìn Tưởng Ly, ánh mắt kinh hoàng: "Là Tưởng cô nương!"
Tưởng Ly giật mình, trợn tròn mắt, rất lâu sau mới "Á?" lên một tiếng.
Ba người còn lại đều nhìn Tần Thiên Bảo, không ai nói gì, căn phòng trong phút chốc chìm vào yên ắng.
Cũng có nghĩa là, cô gái khiến Tần Thiên Bảo choàng tỉnh khỏi giấc mơ là Tưởng Ly. Thằng bé đã mơ thấy Tưởng Ly, khi họ còn chưa tới Tần Xuyên?
Nguyễn Kỳ nuốt nước bọt: "Việc này có hơi..."
"Vớ... vẩn thì phải." Tưởng Ly cũng nuốt nước bọt, bổ sung những lời Nguyễn Kỳ chưa nói ra.
Tần Thiên Bảo thấy phản ứng của mọi người như vậy lại càng thêm sốt sắng. Nó đặt tách trà trong tay xuống, chỉ thiếu nước đập bàn đứng dậy: "Là thật đấy, người ở trong giấc mơ của em thật sự chính là Tưởng cô nương, em tuyệt đối không nói nửa lời giả dối! Tưởng cô nương ở ngay đây, chị ấy là thần nữ. Thế nên nếu em sai lời, hãy để em... để em bị trời đánh!"
Nó nhất thời khiến Tưởng Ly không biết nói sao cho phải. Chuyện này hoang đường tột độ. Nhưng cô lại không tìm được lý do để phản bác. Chí ít thì Tần Thiên Bảo vì muốn chứng minh mình không nói dối cũng chẳng sợ cô "dẫn sấm sét về" đánh chết nó.
Lục Đông Thâm vẫn đứng dựa bên cạnh cửa sổ, hai tay đút túi quần, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Thiên Bảo thì rất sắc bén. Anh hỏi: "Em nói cô gái trong mơ chảy máu, nhất là tay, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Chắc chắn không?"
Tần Thiên Bảo không buồn suy nghĩ, lập tức gật đầu: "Chắc chắn!"
Lục Đông Thâm bất thình lình buông một câu: "Em đã từng nhìn thấy cỗ quan tài trong cấm địa của Tần Xuyên chưa?"
Một câu nói đột ngột thức tỉnh ba người họ, nhất là Tưởng Ly. Cô hơi cứng người lại, ngay sau đó nhớ tới bức tranh trên cỗ quan tài bằng gỗ nam, bức tranh cuối cùng chính là hình ảnh bàn tay một người phụ nữ chảy máu.
Trước đó khi họ phân tích về Tần Thiên Bảo cũng từng nghĩ tới chuyện có thể nó đã tới cấm địa, nhất là sau khi Tần Thiên Vũ qua đời. Bây giờ nghe nó nói như vậy, họ lại càng khẳng định nó đã nhìn thấy bức tranh kia. Ai dè Tần Thiên Bảo lắc đầu: "Em biết về cấm địa, cũng biết nơi đó có quan tài của Tế y, nhưng em chưa từng vào trong. Tần Xuyên có quy định, bình thường tuyệt đối không được đặt chân vào cấm địa."
Tài tiên tri?
Tưởng Ly nhìn chằm chằm vào mặt Tần Thiên Bảo, vô tình nhớ tới câu nói của tộc trưởng Tần. Ông ta từng nói đứa trẻ Tần Thiên Bảo này có một điểm khác với những đứa trẻ bình thường. Nếu như nó có thể tiên đoán trước tương lai, vậy đây đâu phải chỉ là một điểm khác người thường?
Cô không tin những lời này, hoang đường tột độ. Trên đời này đúng là có quá nhiều chuyện không thể giải thích nổi, nhưng cô cho rằng có lẽ có quá nhiều chuyện chỉ đang ở trong giai đoạn khoa học chưa lý giải được mà thôi. Cũng giống như lời miêu tả Chúc long trong "Sơn hải kinh": Mặt người, mình rắn, màu đỏ rực, thần ở núi Chung Sơn, thức ban ngày, ngủ ban đêm. Sau này có học giả cho rằng, lời miêu tả về Chúc long trong "Sơn hải kinh" tuy đầy màu sắc thần kỳ, nhưng nếu phân tích kỹ thì rất có thể chính là hiện tượng cực quang ở Bắc Cực.
Thế nên, cô cho rằng giấc mộng này của Tần Thiên Bảo nhất định là phản chiếu theo một sự kiện nào đó.
Tưởng Ly hắng giọng, đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống, mặt đối mặt với Tần Thiên Bảo: "Em nhìn thật kỹ gương mặt của chị đi, rồi nghĩ lại xem có giống trong giấc mơ của em không?"
Tần Thiên Bảo cũng nể mặt cô, nhìn chăm chú gương mặt, ngó trái ngó phải một hồi, nhìn tới mức Lục Đông Thâm cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa, khẽ quát: "Vẫn chưa nhìn đủ sao?"
Tần Thiên Bảo sợ hãi run cả vai, không dám nhìn thẳng Lục Đông Thâm, chỉ nhìn Tưởng Ly và nói: "Thật sự là giống y như đúc."
Tưởng Ly trừng mắt nhìn Lục Đông Thâm. Gào ầm ĩ lên với một đứa trẻ làm gì chứ? Với tính khí này về sau làm sao nuôi dạy con cái? Cô phải suy nghĩ lại về sự lựa chọn vị trí bố đứa con sau này của mình mới được. Nghĩ tới đây, cô lại lập tức bóp chết suy nghĩ này của mình. Cô tựa hồ cảm nhận được lúc Lục Đông Thâm bóp cổ cô, lần này anh nói: Em muốn chết phải không?
Lục Đông Thâm không màng tới ánh mắt ai oán ra hiệu của Tưởng Ly. Anh chỉ dồn hết sự tập trung vào cỗ quan tài trong cấm địa rồi hỏi Tần Thiên Bảo: "Chuyện quan tài, ở Tần Xuyên ai là người nắm rõ nhất?"
Tần Thiên Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: "Mấy vị bô lão trong tộc, còn một người chính là Nhị nương."
***
"Trong quan tài ở cấm địa chôn cất quần áo và trang sức của Tế y. Cỗ quan tài đó theo đời tổ tiên của người Tần Xuyên cùng tới nơi tận sâu của Tịch Lĩnh, được kê lên vách động cao chót vót." Tần nhị nương cầm kéo cắt một đoạn nhỏ sợi dây trong nến, ngọn lửa lại sáng hơn rất nhiều.
Bà ta đặt chiếc kéo vào trong gùi trúc bên cạnh, mắt không ngước lên, chỉ từ tốn nói tiếp: "Bức tranh cuối cùng trên quan tài quả thực là một lời tiên đoán."
Giấc mộng của Tần Thiên Bảo tuy trong nhận thức của Tưởng Ly là hoang đường, nhưng lọt vào tai tộc trưởng Tần thì ý nghĩa lại hoàn toàn khác biệt. Ông ta vừa mừng vừa lo, còn có chút căng thẳng. Ngay sau đó ông ta đi tìm tới các bô lão của Tần Xuyên. Các bô lão lại gọi Tần Thiên Bảo ra hỏi một lượt, kiểm tra xem nó có nói dối không. Rồi cả đoàn người lập tức tụ tập tại nhà Tần nhị nương.
Tần nhị nương tuy là Vu chúc của Tần Xuyên, nhưng ít nhiều cũng có dính líu một chút tới Tế y, thế nên chuyện bức tranh trên quan tài, bà ta là người có quyền phát ngôn nhất.
Căn phòng không lớn, nhưng ngồi được không ít người. Tần nhị nương không đốt quá nhiều nến, chỉ lác đác đặt đôi ba cây trong góc nhà. Khi có gió thổi vào, ánh nến bập bùng, khi nhìn lên tường, chỉ toàn thấy bóng những cái đầu. Đây coi như là một "Đại hội đầu não" rồi.