Trong suốt một canh giờ Tần nhị nương và Tưởng Ly gặp mặt, câu chuyện lời nguyền của thần nữ linh nghiệm đã lan truyền khắp các gia đình ở Tần Xuyên. Toàn bộ thôn làng đều sôi sục. Những người dân tận mắt chứng kiến Nhị nương đi vào sân lại càng miêu tả sinh động sự thay đổi trên cơ thể bà ta, ai nấy đều tỏ ý rằng Nhị nương thật sự đã động chạm tới trời cao.
Trong giây lát, người tới tìm Tưởng Ly ngày càng nhiều hơn.
Gà, vịt, cá, hoa quả, hoa tươi đều xếp đầy thềm đi vào nhà, không ai dám tự tin xông qua cửa. Tất cả đều đợi đằng trước, thái độ thành khẩn vô cùng.
Cách một cánh cửa, xuyên qua khoảnh sân nhỏ chim hót rộn ràng, hoa thơm ngào ngạt, không khí trong phòng hoàn toàn khác biệt với sự nhộn nhào huyên náo bên ngoài.
Tộc trưởng Tần và Tần Thiên Bảo cùng Tần nhị nương đi vào, Tưởng Ly đã sớm rót một bát trà thanh ngồi đợi. Nói là trà, nhưng chỉ có hình thức của trà chứ không có mùi hương. Có một mùi thơm lạ, không thể nhận xét được là dễ ngửi hay khó ngửi.
Không có nhiều lời dư thừa, Tưởng Ly chỉ tay vào bát trà, ra hiệu cho Tần nhị nương. Tần nhị nương bê bát trà, cố gắng nhẫn nhịn sự ngứa ngáy trên người, suy tư khoảng một phút, cuối cùng cắn chặt răng uống cạn. Uống xong, bà ta đặt bát trà xuống mặt bàn, phủ phục cả người xuống bàn, cơ thể gần như co quắp.
Bà ta có nhiều điều không cam tâm.
Sự không cam tâm này đã nảy mầm bén rễ từ lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Ly. Thế nên bà ta luôn cảnh giác, bài xích, thậm chí là phản cảm với cô. Cho đến lần ở trên đài tế, khi bà ta giương mắt nhìn Tần tứ thúc được cô cứu sống, sự không cam tâm ấy đã bùng lên thành ngọn lửa đố kỵ lan tràn vô tận, thiêu đốt khiến bà ta thương tích đầy mình.
Bà ta không tin cô là thần nữ, cũng không muốn tin cô chính là thần nữ. Xé bỏ lời hứa là chuyện người Tần Xuyên khinh bỉ nhất. Ngay trên đài tế, bà ta đã làm chuyện đáng khinh bỉ này, lý do bà ta đưa ra cho chính mình là: Bí kíp tuyệt đối không thể rơi vào tay loại người rêu rao bịp bợm này được.
Nhưng, khi bà ta về nhà không bao lâu, cơ thể đã bắt đầu khó chịu.
Ban đầu chỉ là ngứa cổ, thi thoảng dấy lên đôi ba lần. Bà ta gãi qua là hết. Sau đó thì càng gãi càng ngứa, không chỉ cổ mà còn trước ngực sau lưng, thậm chí trên mặt, cuối cùng là khắp người không chừa chỗ nào.
Bà ta cố gắng kiềm chế không gãi, sau đó lục tung tủ thuốc trong nhà, chế thuốc. Nhưng sau khi uống vào không những không hết bệnh mà còn nghiêm trọng hơn. Cơn ngứa nhói tim không dễ chịu gì, cuối cùng không chịu nổi, bà ta bắt đầu gãi, gần như gãi đến tan nát da thịt. Cơ thể bắt đầu nóng lên rần rần, cùng với cơn ngứa khó chịu, bên tai lại văng vẳng hiện về lời nguyền của Tưởng Ly khi đứng trên đài...
Giọng nói đó lạnh lùng tuyệt tình, như một sợi dây thừng thít chặt cổ khiến bà ta không sao thở được. Dần dần, có một vài hình ảnh thoáng qua trước mắt bà ta. Là những sự chỉ trỏ của mọi người, những ánh mắt chê bai, những sự trốn tránh vì ghét bỏ... Bà ta như người đứng bên vực thẳm, tiến về phía trước thì không ai cho bà ta đường đi, lùi lại phía sau trời đất cũng không cho bà ta quay đầu.
Bà ta đã tới tìm Tưởng Ly.
Dưới sự đả kích của hai tầng đau khổ thể xác và tinh thần sau vài giờ đồng hồ, ba ta không thể không cúi đầu với cô gái này.
Sau khi uống bát nước có vẻ như là trà, cũng thật kỳ lạ, thứ đầu tiên tan biến chính là những ảo ảnh kia, sau đó cơn ngứa trên người cũng tan dần từng chút. Tới khi không còn ngứa ngáy nữa, Tần nhị nương phủ phục xuống bàn giống như được lột một lớp da, chết đi sống lại, cơ thể chưa bao giờ thoải mái dễ chịu đến thế, dễ chịu tới mức bà ta gần như không muốn động đậy nữa.
Một chiếc lọ nhỏ được đặt ra trước mặt bà ta.
Tần nhị nương ngước mắt lên nhìn. Chỉ là một chiếc lọ sứ cổ mảnh màu trắng, không lớn lắm. Bà ta không xa lạ gì, đây là lọ người Tần Xuyên quen dùng để đựng thuốc. Tưởng Ly hờ hững nói: "Thuốc nước tiêu viêm, mỗi ngày bôi ba lần lên vết cào, hai ngày là khỏi."
Tần nhị nương ngước mắt nhìn cô chằm chằm hồi lâu, rồi từ từ ngồi thẳng dậy, cầm lọ thuốc lên tay, xoay đi xoay lại, cuối cùng bỏ vào túi. "Chưa bao giờ có cái gọi là lời nguyền phải không? Chẳng qua là cô giở một vài thủ đoạn mà thôi, rốt cuộc cô đã cho tôi dùng thứ gì?"
Tưởng Ly cười khẩy, chuyện này quả thực gạt được tất cả mọi người trừ Tần nhị nương. "Cũng chưa từng có cái gọi là cải tử hoàn sinh đúng không? Giải độc cho người trúng độc đồng thời tính toán thời gian người ấy tỉnh lại, việc này đối với một Nhị nương tinh thông dược lý mà nói có khó khăn gì."
"Nếu cô không đứng giữa giở trò, khiến Tần tứ thúc tỉnh lại đúng thời gian với tôi quả thực không khó khăn gì." Cơ thể của Tần nhị nương đã bình thường trở lại. Bà ta ngồi thẳng lưng lên, nhìn thẳng Tưởng Ly: "Cô đã cho Tần tứ thúc dùng thứ gì?"
Trên đài tế, mọi sự sắp xếp, mọi thứ đồ trang trí chẳng qua chỉ để che mắt, ngoài đám quạ lâu nay vẫn luôn được bà ta nuôi dạy. Bà ta tin rằng Tưởng Ly cũng là người rành về dược lý, nhưng lại không nắm được cách thức chữa bệnh của cô, thậm chí ngay chính bà ta cũng chịu thiệt trong im lặng. Người này rốt cuộc đã làm bằng cách nào?
Ai dè Tưởng Ly không có sự kiên nhẫn và lòng tốt để phổ cập kiến thức cho tất cả mọi người. Đối với cô, tổ hợp một vài mùi hương khiến Tần tứ thúc tỉnh lại chậm một chút và khiến Tần nhị nương trúng chiêu trong lúc hít thở là quá dễ dàng. Cô giơ tay lên về phía Tần nhị nương: "Tôi tin là bà đã mang theo bí kíp, bỏ ra đây đi."
Tần nhị nương trầm mặc nhìn cô.
Tưởng Ly từ đầu tới cuối giữ nguyên tư thế giơ tay, thái độ vô cùng kiên quyết.
Tần Thiên Bảo ngồi bên âm thầm lau mồ hôi, ngược lại tộc trưởng Tần lên tiếng khuyên nhủ: "Nhị nương, nếu chúng ta đã hứa với người ta rồi thì phải tôn trọng lời hứa, vẫn nên giao bí kíp là hơn."
Tần nhị nương không quan tâm lời nói của tộc trưởng Tần, vẫn cứ nhìn Tưởng Ly chằm chằm. Nguyễn Kỳ ngồi bên không chịu nổi nữa, lên tiếng: "Nhị nương, bà là người nuốt lời trước, bây giờ còn muốn tiếp tục tráo trở?"
"Tôi đúng là đã mang bí kíp đến đây." Tần nhị nương lạnh lùng nói, nét mặt nở một nụ cười kì dị: "Bí kíp có thể đưa cho cô, nhưng e là Tưởng cô nương hoàn toàn không có bản lĩnh để dùng."
Tưởng Ly khẽ nhướng mày: "Thế là ý gì?"
Tần nhị nương rút một thứ từ trong túi áo rộng ra, là một miếng vải, được xếp lớp. Bà ta đặt miếng vải lên bàn, cẩn thận mở ra. Mọi người ghé tới xem, thứ được bọc trong tấm vải đen sì sì, giống như một miếng da, chỉ to hơn bàn tay một chút.
Tưởng Ly không cầm lấy ngay, chỉ nhìn chằm chằm bí kíp trước mặt. Lục Đông Thâm ngồi kế bên Tưởng Ly, tuy nhìn bề ngoài cô có vẻ bình than nhưng anh biết trong lòng cô đang cuộn sóng. Nhiêu Tôn đa nghi, hơn nữa anh ấy cũng chưa bao giờ tin tưởng Tần nhị nương, bèn nói: "Làm sao chúng tôi biết bà không kiếm đại một bí kíp để mang đến đối phó cho xong chuyện?"
"Nói bậy!" Tần nhị nương bỗng nổi nóng: "Tôi đã nói sẽ đưa thì đây nhất định là bí kíp..."
"Là thật đấy." Tưởng Ly khẽ nói, giơ tay chạm lên miếng da đó, tỉ mỉ quan sát. Ngón tay cô chợt run rẩy. Cô chạm qua từng con chữ khắc trên lớp da, tuy rằng hình thái chữ phức tạp nhưng đối với người thường xuyên đọc những cuốn sách cổ như cô, phân biệt không quá khó. "Nó chính là công thức của Vong ưu tán."
Nguyễn Kỳ ngạc nhiên, ghé qua thì thầm: "Trước kia cô từng nhìn thấy bao giờ chưa? Khẳng định chắc chắn nó là thật sao? Cô phải quan sát thật kỹ đấy."