Một người chết rồi lại muốn sống dậy, điều này xét về lý luận là không thành lập. Thế nên trước khi tới đài tế theo lời hạn, Tưởng Ly lại xác nhận thêm lần nữa với Tần Thiên Bảo có chắc chắn rằng Tần tứ thúc đã chết hẳn rồi không? Tần Thiên Bảo đáp chắc nịch rằng Tứ thúc đã chết rồi, ngã từ một nơi cao như thế xuống là không thể nào sống nổi.
Nghe nói thi thể của Tứ thúc đã được mang tới chỗ Tần nhị nương, Tưởng Ly muốn xem qua là chuyện không thể. Thế là cô bèn Tần Thiên Bảo tìm một số người đi nghe ngóng những thông tin liên quan đến tình hình của Tứ thúc trước và sau khi xảy ra chuyện. Tần Thiên Bảo không hiểu nhưng vẫn làm theo.
Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn cũng tới từ đường thăm dò tin tức.
Việc cải tạo tu sửa từ đường đã đi vào giai đoạn cuối, thế nên ban ngày có người dân ở đó tiếp tục làm việc. Họ đã quen mặt Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn, nên có một số chuyện tiện nghe ngóng.
Khoảng tầm trưa, một vài thông tin cũng đã liên tục được rót vào tai Tưởng Ly.
Sau khi kêu Tần Thiên Bảo ra về, Tưởng Ly đóng chặt cửa nẻo lại, bắt tay vào chuẩn bị một số thứ.
Thế nên, khi Tưởng Ly đi về phía đài tế, Nguyễn Kỳ nói bằng vẻ mặt lo lắng: "Thật sự không vấn đề gì chứ? Trông có vẻ như Tần tứ thúc chết thật rồi."
Trước đó họ nghi ngờ có khi nào Tần nhị nương bày ra trò lừa đảo này không, nếu không sao đang yên đang lành lại trùng hợp có một người ngã chết? Về sau nghe ngóng một vòng, Tần tứ thúc lúc đó quả thật được khiêng nằm trở về thôn. Có người tận mắt chứng kiến kể rằng lúc đó trông thấy khắp người Tần tứ thúc toàn là máu, cơ thể cũng không nhúc nhích nữa.
Bây giờ nhìn lại lên đài tế, tuy rằng còn một chút khoảng cách, nhưng xung quanh đài tế cũng đã được soi rõ như ban nãy. Người nằm giữa vòng hoa tươi chính là Tần tứ thúc, khuôn mặt đó trắng nhợt, đờ đẫn, nhìn thế nào cũng giống một người đã tắt thở thật sự.
Nhiêu Tôn không nói gì. Sự thật là anh ấy cũng không quá chắc chắn trong lòng. Thông tin thu thập được cũng đã thu thập rồi. Về sau Tưởng Ly một mình ra ngoài một chuyến, cũng không cần ba người họ đi theo, khi trở về thì nhốt mình trong phòng, đến tận hoàng hôn cô mới đi xuống, nhìn sắc trời mà mặt mày bình thản không gợn sóng, thậm chí cô còn uể oải hướng về phía chân trời đỏ rực vươn vai một cái, rồi nói: Đi thôi, tới điểm hẹn.
Người bình thản nhất trong số ba người còn lại chắc chắn là Lục Đông Thâm rồi.
Lúc Tưởng Ly chui vào trong phòng không ra ngoài, anh cũng không hề giục giã, chỉ ngồi bên chiếc bàn trúc trong sân uống trà đọc sách, đọc cuốn sách mà tối qua bị Tưởng Ly quăng qua một bên. Tới khi Tưởng Ly đi ra ngoài, sách đã được anh đọc hết quá nửa.
Hoặc là hoàn toàn không quan tâm, hoặc là quá hiểu cô. Không cần nói, Lục Đông Thâm chính là trường hợp sau. Vì vậy sau khi Nguyễn Kỳ phát biểu sự lo lắng, Lục Đông Thâm lên tiếng: "Nếu cô ấy đã dám tới đúng hẹn thì nhất định không có vấn đề gì."
Nguyễn Kỳ ngước mắt nhìn Lục Đông Thâm, ánh mắt anh luôn bám sát theo bóng lưng Tưởng Ly, dịu dàng vô cùng. Nguyễn Kỳ ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: "Lỡ như cô ấy đang gắng gượng thì sao?"
"Không đâu." Lục Đông Thâm đáp rất chắc chắn: "Cô ấy không phải một người hữu dũng vô mưu. Cô ấy dám làm, vậy thì chắc chắn tràn đầy tự tin. Thế nên, cho dù gắng gượng, thì cũng là sự gắng gượng nhờ bản lĩnh của riêng cô ấy."
"Anh có từng nghĩ đến trường hợp thật sự xảy ra vấn đề hoặc cô ấy không giải quyết nổi không?" Nguyễn Kỳ gạn hỏi.
Lục Đông Thâm bật cười: "Cho dù xảy ra vấn đề cũng chẳng có gì đáng ngại. Còn tôi ở đây. Cô ấy không giải quyết được, tôi giúp cô ấy. Chỉ cần là chuyện cô ấy muốn làm thì tôi tình nguyện đứng sau khắc phục hậu quả cho cô ấy."
Một câu nói khiến Nguyễn Kỳ nghe mà thảng thốt trong lòng.
Tình yêu tới tận cùng chính là sự cưng chiều này chăng, tin tưởng là điều kiện tiên quyết, ủng hộ là mấu chốt quan trọng.
Đương nhiên cũng có một kiểu đàn ông mặc cho nước chảy bèo trôi. Khi hỏi chuyện, Nguyễn Kỳ thấy Lục Đông Thâm tự tin đầy mình như thế, cô ấy thật sự nghĩ rằng chẳng qua anh chỉ muốn dồn toàn bộ chuyện quan trọng lên người Tưởng Ly mà nói, nói trắng ra là muốn dồn trách nhiệm cho đối phương. Nhưng câu nói cuối cùng này đã khiến cô ấy phải triệt để nhìn Lục Đông Thâm bằng con mắt khác.
Anh thật sự cưng chiều Tưởng Ly, tin tưởng cô đồng thời có thể vì cô chuẩn bị đầy đủ mọi tình hình. Tình yêu anh dành cho cô không ích kỷ, không hẹp hòi mà bao la như trời cao, cũng sâu nặng như đại dương. Trên con đường tình yêu này, anh ngưỡng mộ cô, mang tới cho cô không gian trưởng thành lớn nhất, có thể khiến cô giữ nguyên được tính khí trời sinh tự do tự tại như một đứa trẻ.
Có thể gặp một người đàn ông như vậy giữa biển người mênh mông đúng là có phúc ba đời.
Đúng vào lúc cô ấy cảm thán vì chuyện này thì nghe thấy Nhiêu Tôn cười khẩy, nói với Lục Đông Thâm: "Yêu một người, vì cô ấy làm những chuyện này là quá đỗi bình thường, bằng không khiến con gái nhà người ta ấm ức còn ra dáng đàn ông gì nữa."
Nói một cách khác là: Việc này có gì phải thể hiện.
Lục Đông Thâm liếc nhìn anh ấy, hiếm có dịp không cãi vã, không đối địch, ngược lại ánh mắt này toát lên một ý tứ sâu xa. Nhiêu Tôn bất giác quay sang nhìn Nguyễn Kỳ thật nhanh, Nguyễn Kỳ cũng trùng hợp ngước lên ngay lúc ấy. Ánh mắt của hai người chạm vào nhau. Nguyễn Kỳ cảm thấy trái tim như bị thứ gì va đập rất mạnh vậy, vội vàng quay đi.
Có điều cô ấy nghe được Nhiêu Tôn khẽ nói: "Tôi nói thật mà."
Trái tim Nguyễn Kỳ run lên, nhưng cô ấy không dám ngẩng đầu nhìn, càng không dám hỏi anh ấy câu này có ý gì...
Tối nay có lẽ toàn bộ thôn làng đều ra trận.
Nam nữ thanh niên, già trẻ gái trai đều vây kín ba vòng trong ngoài xung quanh đài tế. Những đứa trẻ còn quá nhỏ thì được người lớn dùng khăn quấn chặt cõng sau lưng. Chúng không khóc, cũng không nhắm mắt ngủ, mà tròn mắt nhìn mọi thứ kỳ lạ trên thế gian.
Khi Tưởng Ly đi về phía đài tế, đám đông tự động nhường một lối đi cho cô. Sau khi cô đi qua, con đường ấy lại được khép vào, giống như cơn sóng vậy. Dù sao cũng đang ở xa, quần áo mang theo có hạn, những trường hợp này không thích hợp mặc áo gió lâm trận nên thứ duy nhất cô mang theo là bộ đồ trắng muốt.
Cô đi lên đài, ánh lửa bốn phương tám hướng gần như đều tập trung vào cô. Bộ quần áo trắng đó khiến cô trông cực kỳ phóng khoáng, nhìn từ dưới như lấp lánh ánh sáng vậy. Cô không buộc tóc, cứ thế để thả tự nhiên sau lưng, cộng thêm gương mặt trắng như trăng rằm, so với Tần nhị nương, về mặt thị giác cô chiếm thế thượng phong rất lớn. Dù sao thì người thường ai cũng thích nhìn thứ gì đó sáng sủa hơn.
Tưởng Ly đại diện cho ánh sáng, cho gió mát, cho trăng thanh, xung quanh cô đều ôn hòa, thật sự phù hợp với danh hiệu "thần nữ".
Bên dưới có những tiếng rì rầm bàn tán.
"Cô ấy chính là thần nữ đó, trông đã khác biệt rồi."
"Nghe nói cô ấy được thần linh trên trời phái xuống, có thể nói chuyện với thần linh, nếu không sao Thiên Bảo khỏi bệnh được."
"Nhưng Vu chúc của chúng ta cũng rất lợi hại mà."
"Thiên Bảo nói rồi, cô ấy giỏi hơn Vu chúc nữa."
"Chưa chắc đâu..."
Những tiếng nói khác nhau, những ý kiến khác nhau, có ngưỡng mộ, cũng có bài xích. Tần nhị nương nói không sai, đừng tưởng Tần Xuyên sống cách xa thế giới, tuy vậy con người nơi đây luôn có những tư tưởng độc lập, càng không hùa theo bầy đàn mà sống. Mọi người được quyền phát biểu ý kiến của mình, muốn khiến mọi người tâm phục khẩu phục thì quả thật phải thể hiện bản lĩnh thật sự.
Những tiếng nói ấy lọt vào tai Lục Đông Thâm rồi xa dần. Anh nhìn Tưởng Ly đứng trên đài, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô xuất hiện trong rừng bốn năm trước, giống như ánh sáng thuần khiết nhất lúc sớm mai, từ phía chân trời xa xa chiếu tới, vì anh mà tới.
Bốn năm sau, cô vẫn trong bộ lông vũ trắng muốt, đứng bên cạnh anh, bảo vệ cho anh. Có được cô gái tốt đẹp này là niềm may mắn lớn nhất cuộc đời anh.
Trên đài tế thì lại âm thầm cuộn trào một cơn "mưa máu gió tanh".