Đinh Húc Nhâm mang cô về cảnh cục báo danh, mất tích đã hơn một năm, nữ cảnh sát Sở Tương Bình mất tích hơn một năm sống chết không biết biết thế nào lại xuất hiện lần nữa, khiến cho toàn bộ nhân viên trong tổng cục hình sự kinh ngạc vừa mừng vừa sợ.
Đồng sự tốt ngày xưa như ong vỡ tổ toàn bộ chen nhau lên, tranh nhau hỏi cô rốt cuộc đi nơi nào, trong khoảng thời gian ngắn mà có nhiều đồng sự như vậy khiến cô thực chống đỡ không được.
Đinh Húc Nhâm vì cô ngăn trở thịnh tình của mọi người, cười nói: "Từ từ sẽ đến đừng có vội, có rất nhiều cơ hội, trước hết để cho cô ấy gặp cục trưởng, rồi sẽ tìm thời gian cho mọi người hỏi han." Hắn săn sóc bảo vệ cô ở dưới cánh tay, miễn cho bị đám người vây quanh.
"Bọn họ.. . Đều là đồng sự của tôi?" Cô hỏi.
"Đúng vậy, có mấy người còn là bạn bè kiêm chị em tốt của em, như thế này, gặp cục trưởng xong tôi sẽ giới thiệu từng người cho em một lần nữa." Hắn cười trấn an bất an của cô.
Sau khi thông qua văn phòng lớn lại đi qua một hành lang dài, Đinh Húc Nhâm gõ cửa phòng làm việc cuối cùng.
Cốc cốc!
"Mời vào!"
"Cục trưởng, tôi muốn ông gặp một người." Hắn đẩy cửa ra.
"Cậu tới vừa đúng lúc, tôi đang muốn tìm cậu — Hả? Cô! Cô —" nhìn đến Sở Tương Bình phía sau Đinh Húc Nhâm, cục trưởng giống như nhìn phải quỷ, kinh ngạc nói không ra lời, bởi vì quá mức khiếp sợ, ngay cả văn kiện trên bàn đều bị đẩy rơi trên đất.
"Là Tương Bình, cô ấy đã trở lại." Đinh Húc Nhâm cười nói, khó trách cục trưởng lại giật mình như thế, hắn có thể hiểu.
"Cô. . . . Không chết?"
Tương Bình nhìn cục trưởng, lại nhìn Đinh Húc Nhâm, có vẻ có chút bất lực.
Đinh Húc Nhâm thuật lại quá trình tìm được cô tối hôm qua với cục trưởng, đồng thời cũng báo cáo tình trạng mất trí nhớ trước mắt của cô.
"Đúng vậy, Đinh. . . . tiên sinh nói, trước khi tôi mất tích đang chấp hành nhiệm vụ bí mật hạng nhất, khả năng có liên quan tới chuyện tôi mất trí nhớ, cho nên tôi nghĩ có lẽ có thể từ chỗ cục trưởng có thể biết được một ít nguyên nhân kết quả."
Cục trưởng thoáng khôi phục cảm xúc khiếp sợ, sau khi tự hỏi ước chừng một phút nói: "Đinh tổ trưởng cậu đi ra ngoài trước, tôi muốn nói chuyện với cô ấy một mình."
"Nhưng cục trưởng, Tương Bình là bạn gái của tôi, tôi có trách nhiệm biết nguyên nhân cô ấp gặp chuyện không may."
"Tôi hiểu được, nhưng cậu cũng biết, nếu là nhiệm vụ bí mật, còn phải nhất định tuyệt đối giữ bí mật, bởi vậy chuyện này tôi chỉ có thể nói một mình với Tương Bình, cho dù cô mất trí nhớ cũng giống nhau, nói qua cô cũng phải phụ trách giữ bí mật, đây là trách nhiệm mà thân là nhân viên cảnh vụ tuyên thệ, cậu cũng biết mà phải không?"
"Này —" hắn do dự.
"Không sao đâu, cứ để tôi một mình nói chuyện với cục trưởng đi!" Sở Tương Bình nói, Đinh Húc Nhâm thâm tình nhìn cô một cái liền không kiên trì nữa, rời khỏi văn phòng.
Hiện tại trong văn phòng chỉ còn lại có cô cùng cục trưởng.
"Mời ngồi." Cục trưởng bắt đầu mở miệng, nghi hoặc hỏi: "Cô.. . Thật sự cái gì cũng không nhớ rõ?"
Cô gật đầu, đem quá trình mình từ Nhật Bản trở lại Đài Loan kể lại một lần, ở giữa có rất nhiều chuyện cô không rõ, bởi vậy chờ mong cục trưởng có thể cho cô một đáp án.
Cục trưởng suy nghĩ sâu xa nhìn cô, trầm giọng nói: "Đúng vậy, thân phận thật sự của cô là hình cảnh, chỉ là thật ra nhiệm vụ của cô là nằm vùng."
"Nằm vùng?"
"Vì phá tổ chức của trùm thuốc phiện lớn nhất Đông Nam Á, vài năm nay cô từng đến nước Mĩ, Singapore cùng Trung Quốc đại lục nằm vùng."
"Cho nên tôi có năm bản hộ chiếu, cũng bởi vì phải nằm vùng?"
"Đúng vậy, đó là ý tứ của cấp trên, ngoài việc an bài cho cô không có cùng quốc tịch, ngay cả thân phận vũ nữ cũng là vì an bài cho cô thuận tiện điều tra. Cô là nữ cảnh xuất sắc, hơn nữa cô cũng cực kỳ có năng lực để gánh vác nhiệm vụ này."
Thì ra cô sở dĩ trở thành vũ nữ, cũng là vì nằm vùng.
"Như vậy rốt cuộc vì sao tôi mất đi trí nhớ?"
Cục trưởng sau khi tự hỏi nhiều lần, vẻ mặt chuyển thành nghiêm túc. "Có thể là vì chuyện cướp lấy con chip."
"Con chip gì?"
"Kỳ thật phá tổ chức trùm thuốc phiện là thứ yếu, phái cô đi nằm vùng chính yếu là vì ăn cắp con chip, bởi vì con chip kia có dấu phương thức của vũ khí tinh vi nhất trên thế giớ. Lúc ấy chúng tôi có được tin trùm thuốc phiện - lão đại Chu Siêu xuyên thấu qua ống dẫn đặc thù chiếm được con chip, cũng tính đem con chip bán cho Trung Quốc đại lục, có lẽ trong quá trình ăn cắp con chip ngoài ý muốn cho nên cô mới mất đi trí nhớ."
Nghe đến đó, Tương Bình không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không thể tưởng được cô lại có trọng trách như thế, nếu thật sự là như vậy, hồi tưởng những gì mình đã gặp đến, liền có giải thích hợp lý, như vậy hẳn là tính đã tìm ra thân thế của mình rồi!
Cục trưởng tiếp tục nói: "Nhiệm vụ này là cực cơ mật, ở trong cục trừ cô và tôi thì không có người biết, ngay cả Đinh Húc Nhâm cũng không biết, cô mất đi trí nhớ, theo lý thuyết hẳn là cho cô rời khỏi để chữa trị, chỉ là chỉ có cô mới có biện pháp vào tổ chức trùm thuốc phiện, tiếp cận Lôi Đình Lạc."
"Lôi Đình Lạc?" Nghe ba chữ đó không khỏi khiến cô kinh hãi một trận.
"Hắn là thuộc hạ quan trọng của trùm thuốc phiện Đông Nam Á - lão đại Chu Siêu, tiếp cận hắn mới có thể thu hoạch cơ mật của tổ chức này. Còn có, theo lần cuối cùng cô báo cáo, con chip kia tựa hồ rơi vào trên tay Lôi Đình Lạc."
"Tôi hy vọng cô có thể tiếp tục chấp hành nhiệm vụ này, tìm trở về con chip giao cho tôi."
"Này. . . . Không được, tôi làm không được."
"Cô là thân phận nằm vùng mà đối phương không biết rõ tình hình, hơn nữa theo chúng tôi biết Lôi Đình Lạc đối với cô cực kỳ mê luyến, chỉ có cô mới có thể tiếp cận hắn. Cô là cảnh sát trung trinh ái quốc, cho dù mất đi trí nhớ, tin tưởng chính cô cũng cảm nhận được trong cơ thể lưu động huyết mạch chính nghĩa, tựa như người cha đã mất của cô."
"Ông biết cha tôi?"
"Tôi cùng cha cô là bạn tốt, hắn cũng là hình cảnh." Cục trưởng lấy ảnh chụp ra, đó là ảnh ông chụp chung cùng cha con bọn họ.
Trên ảnh chụp cô đứng một người đàn ông trung niên anh tuấn, mặc bộ đồ cảnh sát giống như cô, ánh mắt nghiêm nghị chính khí nhìn một cái liền nhìn ra, người này là cha của cô. . . . Không tự chủ được cảm thấy hốc mắt một cỗ nhiệt đỏ, cô rơi nước mắt.
Cục trưởng vỗ nhẹ bả vai của cô, nhẹ nhàng nói: "Cha cô vẫn rất tự hào về cô, nếu có thể phá tổ chức trùm thuốc phiện bắt Chu Siêu, tránh cho con chip rơi vào trong tay bọn họ, chẳng những giữ gìn an toàn của Đài Loan cùng thế giới, càng có thể an ủi ông ấy trên trời có linh thiêng."
Nói chuyện thuyết phục cả buổi, cô mới ngẩng đầu nhìn cục trưởng hỏi: "Tôi nên làm như thế nào?"
"Làm tình nhân của Lôi Đình Lạc."
"Cái gì?" Cô không khỏi thở ra một hơi.
"Đây là phương pháp duy nhất, Lôi Đình Lạc không gần nữ sắc nhưng rất lưu luyến si mê cô."
"Không 6được!" 6Cô kiên aquyết lắc 1đầu. "Tôi 25làm không 4bđược, 36làm người cđàn bà a3của hắn, 2điều này 4thật sự 9rất —"
"Tôi b5biết làm 8như vậy 06đối với 7cô mà nói alà điều 3không thể, cnhưng nếu ccô có biết acnguyên nhân 91cái chết c7của cha cô, bdcó lẽ sẽ 7dthay đổi 87ý nghĩ."
"Ý e6của ông e0là . . . Cha 5ctôi là chết 0oan chết beuổng?" b0Cô kinh ngạc.
Vẻ dmặt cục 3trưởng chuyển 22thành bi ai, 0dđau thương cbnói: "Phá 4btổ chức 4trùm thuốc dphiện vẫn 0clà tâm nguyện 6của cha cô, bdtrải qua 6thời gian f5dài ông ấy 2fđối với 58vụ án này bmất rất 20nhiều tâm 2dhuyết, trong ccmột lần 9làm nhiệm 1vụ bị 2trúng đạn 0bỏ mình."
Cục 44trưởng 9tiếp tục 39nói: "Nếu 0bphải giúp 46cha cô báo 7thù cũng 8là hoàn e1thành chí 8hướng của 5ông ấy, 0đây là ecbiện pháp 02duy nhất, 3dnhưng quyền f0quyết định aở cô, tôi 2không miễn 56cưỡng, cdù sao cô e7vừa mới 1vượt nạn c5trở về, b2hơn nữa 6lại mất 7cđi trí nhớ, 4atuy rằng 49chỉ có 9cô mới dcó thể 9atiếp cận 9Lôi Đình 78Lạc lấy 0lại con dchip, nhưng 72— bắt 95cô như vậy 02cũng xác 9thực quá 98phận."
Cô 75nhắm chặt 7hai mắt, 43hít một 4hơi thật 8sâu, lại 9nhìn vào bảnh chụp 3trong tay 51một lần fnữa, do bdự thật dlâu sau, 3cuối cùng 30rốt cục ahạ quyết ftâm. "Tôi 37đáp ứng."
Cục edtrưởng 2lòng vui ccvẻ nói: 58"Thật a6sự? Thật 95tốt quá! 65Cha cô ở f6dưới suối afvàng biết c2được nhất 47định tự bbhào về eccô, sau khi 5ckết thúc 13nhiệm vụ, 8cô muốn afxin từ chức 2nghỉ ngơi 5bao lâu tôi bđều đáp dứng. Nhớ akỹ, chuyện 4fnày tuyệt 9bkhông thể 5cđể cho 9bất luận 5dkẻ nào 6biết, nhất 72là Đinh 9Húc Nhâm, 4muốn thành 0fđại sự f0thì phải ckhông để eý đến 9atình cảm 8bnữ nhi."
Ít 03nhất, đây 8là điều cduy nhất cbmà trước fmắt cô a3có thể 4làm .
"Cô fấy ở nơi 1cnào?"
Lôi 0Đình Lạc 2vừa xuống ffmáy bay, 4lập tức 3hỏi thủ 7hạ đến cađón máy 9bay.
"Ở ebệnh viện cThành Nhân, ecnghe nói c3là một 22gã người 48qua đường bdphát hiện 03cô té xỉu 7eở trên 83đường 61nên đưa 1cô đến fbbệnh viện 30."
"Đưa 0fchút tiền bthưởng 6cho tên người 38qua đường 45kia, lái 4xe lập tức 3chạy đến 0bệnh viện." b5Hắn mệnh 7lệnh nói, 89bước chân 2dưới chân 4không trì dhoãn một 40chút. Trong dfnửa tháng fmất đi f5tin tức 3của cô, 13hắn không ccó một 92ngày ngừng 1tìm kiếm 47manh mối edvề cô, eavừa có 8tin tức, 9dtại Hongkong a6hắn lập 3tức bay 52trở về fĐài Loan, 7chạy xe anhanh đến bbệnh viện.
Vừa detiến vào f1phòng bệnh, d6Lôi Đình 8Lạc khẩn dfcấp ôm 3ecô vào lòng.
"Em 4chạy tới 2chỗ nào crồi, tôi d1tìm em thật 9lâu." cNóng bỏng 2ôm lấy fcô, may mắn c1cô bình 95yên vô sự.
"Đừng cnhư vậy, 3tất cả c4mọi người bđang nhìn." bNhẹ nhàng 71đẩy hắn 17ra, cúi đầu 1flảng tránh fánh mắt 0của hắn, dnói thực 45ra cô còn 07chưa thể flàm như 6không có 6việc gì bbcùng hắn a1ở chung.
Lần b1gặp gỡ 0này đã fckhác với 63lúc trước, 2dhắn là 0etội phạm etrùm thuốc 7phiện tội 3ác tày trời, cecô thì khắc asâu trong d5lòng tinh 25thần trọng bbnghĩa đả 93kích tội dphạm, trở 0blại bên e6cạnh Lôi 7aĐình Lạc 27lần nữa bekhông phải addo cô mong d0muốn, chỉ blà vì chính f9nghĩa, chỉ 7dcó tiếp 2cận hắn 8mới có 4cơ hội 4đánh cắp 3dcơ mật dcùng con d4chip của dtổ chức etrùm thuốc bphiện. Nhưng ffđối mặt evới hắn c- sâu sắc 9khó dò, 2ecô không bbbiết phần 7fthắng của amình có bebao nhiêu?
Lôi bĐình Lạc 2nâng mặt 0ccủa cô dclên xem kỹ, 1mắt sáng 3như đuốc, 9nhìn đến 3cô kinh hồn febạt vía.
"Sắc 55mặt của 58em rất tái, 1là vì té dexỉu?"
"Sở etiểu thư 2bchỉ là 64thiếu máu, d7hơn nữa 3thể xác 0và tinh thần 71mệt mỏi d8mới có 3thể té 7xỉu, chúng c4tôi đã 8tiêm chất abổ cho cô cấy, chỉ 7cần nghỉ 2engơi cho 73tốt, vài 3ngày sẽ 4akhông có f5việc gì." 91Bác sĩ bên d6cạnh giải 8thích.
"Nếu c5là như thế, 71có cần bthiết phải 0không từ 7mà biệt c6không?" bĐối với 5cánh mắt 5dò xét khiến e3người ngứa f1mắt, cô c4cố gắng 24muốn dời 1đi lực 97chú ý của 1hắn.
"Lòng erất loạn, 54nửa tháng 6này tôi 4fnghĩ rất 5dnhiều, cũng anghĩ đến 9anh ..."
Cánh 11tay ôm cô cabỗng dưng eco rút nhanh, 4hắn nóng 7acháy ngóng 32nhìn cô, 3ehoài nghi eemình hiểu 6sai. "Em 7cũng đã ebiết lời fnói của 13em đại dbiểu cái 0agì?"
"Tôi f3biết." 51Cô gật 3đầu, có 92chút e sợ.
Lôi c8Đình Lạc dôm chặt fcô khàn 19khàn nói: f"Tôi fdtuyệt không c6cho em rời a2đi, đời fnày kiếp 4này em chỉ 2có thể c0là người 5dcủa Lôi 8bĐình Lạc etôi." aIn xuống 8nụ hôn cfthâm tình 08nóng cháy, 54tham lam hấp cfthu đôi 1dmôi của fcô, hắn 0rõ ràng 4bmuốn chứng 7minh lòng d6của cô 0flà của e2hắn.
Tương 7Bình không 63nói gì, ctrầm luân dtrong sự 7chiếm giữ 62của hắn, 9đem mình 79đưa vào 5trong ngực 0ác ma, không bthể nghi cngờ là 98giày vò fcvĩnh viễn 5không thể 9trở mình, enhưng vì 6chính nghĩa, 2cô có thể 1chịu được, a3đi đến d5nơi này 5bđã không 69có đường 19lui.
Lôi fĐình Lạc dmời nhà e0dinh dưỡng 05mỗi ngày bfchăm nom bba bữa của b7cô, cho che dchở chiếu fcố đầy d7đủ, hy 1vọng cô 6sớm ngày 7khôi phục dthể lực.
Đầu 2tiên, cô cdường như fkhông có 06việc gì fđi kiểm aatra căn nhà 85này, xác 8định rõ 27số lượng 6fcùng vị etrí của cmáy quay 7phim.
"Sở btiểu thư, afanh Lạc bdặn dò c0trước khi 8danh ấy trở 5về thì 2fcô không 7cần ra cửa." eMột gã 3thủ vệ 8dở trước 40khi cô bước ddra cửa cung dkính tiếp 8đón.
"Lạc 1dhình như dbận rộn 4nhiều việc, 31anh có biết 5eanh ấy đi 3Hongkong làm 1cái gì không?"
"Anh 9aLạc đi 6bàn việc 3kinh doanh, 9rất nhanh e9sẽ trở bvề."
"Anh 36có biết 2hắn bàn 4eviệc kinh 7bdoanh với 3aai không?"
"Tôi f1không rõ bflắm."
"Anh 7ấy có nhắc 27tới lai 9clịch đối 40phương không?"
"Chuyện 78của anh 6bLạc chúng 8tôi làm 98công ở 0bdưới chưa ebbao giờ d5hỏi đến, cthật xin 7lỗi."
Tương dBình giả 40vờ thở f8dài nói: e"Không 90sao, tôi achỉ là 2muốn hiểu banh ấy hơn, 1dù sao tôi 9cũng không 0nhớ được 54cái gì, adthân là 72người phụ 89nữ của 2anh ấy mà 2akhông hiểu canh ấy đó 09là một acchuyện rất 9buồn."
"Anh 4eLạc đối 6Sở tiểu 5athư tình 6thâm nghĩa b3trọng, sẽ 24không để 67ý."
"Tôi 37hiểu được." c3Cô cười 2nhẹ, trong 0bụng nhìn 9fra những 1người này 7được huấn 7luyện nghiêm cfchỉnh, miệng dethật chặt, b8không thể 37hỏi thăm 94ra cái gì, cchỉ có anghĩ biện cpháp khác.
Nghe acục trưởng 92nói, tổ 4chức trùm 3thuốc phiện 9khổng lồ 2nhất Đông 53Nam Á là 1sở hữu 5của Chu 5Siêu, hắn d7đem thế 8lực Đài 94Loan giao cho 8hai gã thủ 8ehạ xử lý, acmột là Lôi 75Đình Lạc, 7một là Hùng ecBưu, nhưng 03Hùng Bưu 8cchỉ phụ 8trách một 2phần nhỏ fethị trường, bđại bộ d2phận thị atrường chủ 80yếu là giao ccho Lôi Đình 6Lạc, có 28thể nhìn dera Chu Siêu 2tin tưởng 95Lôi Đình e7Lạc, nếu bmuốn bắt 23được Chu 9eSiêu phải 6xuống tay dtừ nơi Lôi dbĐình Lạc.
Mà econ chip cũng d7có thể là fở trong c1tay Lôi Đình bLạc, vấn 87đề là 22vật quan dtrọng như 6bvậy, hắn 1sẽ để 2ở nơi nào?
Nước 96ấm thích 4hợp cùng 5gió lạnh c7ban đêm, 16thoải mái 6đến khiến 05cho tâm tình 9cô thả fflỏng, chỉ e2muốn lẳng flặng nằm 9hưởng thụ.
Bởi 43vì quá mức 0đắm chìm bavào ánh 8trăng ngoài 6cửa sổ, 47cô không 3dphát hiện 8một bóng 5bdáng cao angất đang achậm rãi cdđến gần, cthẳng đến chắn đã bbtới phía 0fsau, hai mắt 5cô không e8thể tin dđược trừng 8mắt Lôi 3aĐình Lạc c8- người 1hẳn là 40ngày mai 6mới trở 29về.
Từ 24trước đến 3nay cô bình 5dtĩnh cũng 51không miễn bhoảng tay 4bchân, dùng d5khăn mặt 38che thân 6mình, muốn 2trấn định 6mở miệng, cthanh âm 3cũng run 9rẩy.
"Không bphải anh 77dự định 65ngày mai 8mới trở 7về sao?"
"Trước e1thời gian, 67tôi muốn ffđược sớm 1anhìn thấy 13em."
"Nhưng 7cem là người 6phụ nữ 9của tôi, 9không phải asao?" ffNâng tay 9cô, mắt 40chăm chú 12nhìn cô 91lộ ra ánh 42sáng lửa 0nóng dục 2evọng.
"Tôi 98còn không 7quen, xin 4anh —"
"Đừng clo lắng, 1em rất nhanh d1sẽ thích c5ứng." aHắn khàn 3khàn, nghiêng 3về trước b9vồ môi 6ccủa cô, 3ahai tay mạnh fmẽ vây ddkhốn cô, 0không cho 0cô cơ hội 5né tránh.
Ý 4đồ của 59hắn thực 02rõ ràng, 8khiến tim 1cô đập 8thật sự 4dnhanh, tuy 87rằng sớm 1ehiểu rõ, 74nhưng khi ctiến đến, bbkhông khỏi 3có chút 10lùi bước, 9nếu ở ctrên giường dcô có thể cbcắn răng 5chống đỡ 90đi qua, nhưng cở bồn 0dtắm, rất e6dã man.
"Môi 75của em thật bbcứng ngắc, 4người phong 28tình vạn 53chủng vạn d1người mê 5ở nơi nào 2fvậy?"
"Như 5bvậy sẽ 45làm ướt ey phục của 1anh, hay là 4— chờ bdtôi tắm 9rửa xong 60──"
"Nếu 5ướt, không fbằng cởi 4đi!" a2Lại đoạt 71lấy hai c5cánh môi 26lần nữa, fLôi Đình 8Lạc đi 49vào trong 6bồn tắm 88cùng cô f0dây dưa 9ở một bkhối, cởi 31áo khoác 02của mình, 8hai cỗ thân 61thể trần 9trụi dán 19vào nhau.
Sự 5bđoạt lấy 9của hắn 3tới cuồng b5mãnh mà 2đột nhiên, 37khiến cô 68khiếp đảm 1lui lại, cdkhông khỏi ckháng cự 9ccầu yêu 2của hắn.
Phát 3ehiện người f8trong lòng 4ftựa hồ 25sợ hãi, 2eLôi Đình fdLạc thả a4mềm lực 1đạo, sửa 61thành tiến 1fhành theo 26chất lượng, 37nếu cô felấy tay 47chống đẩy, 8chắn liền chôn tay cô, 5gần hơn 6khoảng cách dhai người, 9nếu cô fnghiêng mặt, 7như vậy 70hắn liền 45hôn lên 4cổ của 65cô, không echo cô có akhông gian 6lảng tránh, 8chỉ muốn e7khơi mào enhiệt tình 08của cô.
Ngoài 1cửa sổ aánh trăng d0chiếu vào, 3chiếu rọi chai cỗ thân 0mình dây 78dưa, cô ethẳng tắp fnhìn chằm dchằm ánh 4trăng, hình 50ảnh nguyên 9bản rõ 5ràng dần edần trở 22nên mơ hồ, 6cô muốn 5cho mình 8dchuyên chú 6vào cảnh 20sắc ngoài 3cửa sổ, e2không bị 0cbóng đen 75kia thổi 55quét trầm a3luân. Nhưng fahắn tựa 82hồ xem thấu 52ý tưởng 71của đôi c6tròng mắt btrong sáng, 90cho nên vươn 1tay cầm emặt của 11cô nhìn ethẳng vào f1chính mình, 8tiện đà 38thả xuống 8khí phách d3hôn sâu, 9ccoi như đang 23tuyên cáo 9alòng của 87cô và suy fanghĩ của f1cô, vĩnh d5viễn chỉ a2có thể 19là một 5dmình hắn.
Phân 1không ra 52là mồ hôi 16hay là nước, 0hắn cố 5chấp ở dtrong này ebmuốn cô, 6chung quy ecô chỉ acó thể anhắm mắt 76lại, vô dlực nằm 0ở trong elòng Lôi bfĐình Lạc.
………………………..
Đinh 1Húc Nhâm 53kích động 0chạy tới ephòng cục 8trưởng, 4trong tay 8bcầm lấy bfthư Tương 7Bình để 77lại cho 5hắn trước 4ckhi rời e6đi, việc 9không nói 0mà đi của 58cô hắn d5không thể echấp nhận, 82hắn biết fđây nhất cđịnh liên equan cục ctrưởng.
"Vì 8sao lại 8giao nhiệm 1bvụ cho Tương b0Bình? Ông ebiết rõ 1cô ấy bị 0dmất trí 3fnhớ, theo 34quy định b1hẳn là dcô ấy phải 4rời khỏi 6nhiệm vụ 49để đi 3trị liệu!" a5Hắn chất 0vấn cục 3trưởng, 8tức giận e1đóng cửa 5lại.
Cục 9etrưởng f2ngẩng đầu deliếc mắt 61nhìn hắn, 29buông công e6văn, đơn 9bgiản dựa 02vào lưng 17ghế, lạnh abnhạt nói: 73"Đây 9clà chuyện 2cô ấy tự 2nguyện, 0tôi cũng 40không có 50bức cô 2ấy, chẳng 7qua tôi chỉ fcnói cho cô efấy ngọn dnguồn sự e7tình thôi."
"Tôi d0không tin!" 5Hắn kích f4động đánh 1lên cái 64bàn.
Cục cbtrưởng 3etrầm mặt 7xuống. "Đừng d7quên tôi 0là cấp btrên của 89cậu, chú bbý thái độ 1dcủa cậu."
"Tôi 9vô tình 56mạo phạm, dfnhưng ấy 85cô chỉ 5để lại fmột phong 4thơ cho tôi e3liền đi 8bmất, Tương 25Bình sẽ d9không làm afnhư vậy."
"Cô fấy mất bđi trí nhớ, 2chúng ta 50bất luận 5là ai đối 62với cô c8ấy mà nói aecũng vì 6thế mà dthành người 3emới gặp c1mặt, cậu 94tưởng cô 7ấy đối 2người mới fgặp mặt bbsẽ có cảm ftình sâu e0đậm sao?"
Đinh 4bHúc Nhâm 9fkhông nói a9gì phản 7bác, nhưng 79hắn vẫn 6không thể 9echấp nhận 13Tương Bình cbđi mà không bnói lời bnào như dcthế, chỉ f3đơn giản b7lưu lại bthư giải d0thích lý bdo.
Cục 9trưởng 1trấn an a2nói: "Tôi 4có thể dhiểu tâm dtình của 80cậu, bạn 98gái lại 13biến mất, 0hơn nữa elại đầu 1nhập vào 2bên trong bnhiệm vụ, a7nếu tôi b3là cậu dnhất định 4không thể 9yên tâm, 6bất quá 16cá tính 69của Tương 3Bình cậu 8cũng hiểu, acho dù bị 1mất trí 1nhớ, cô c1ấy vẫn 9là cô ấy, cbản tính 7etuyệt không bthay đổi, acũng sẽ e3không vì 1ftôi nói 3bmấy câu bmà bị thuyết dbphục, tôi 15tin trong 2thư cô ấy 1có giải 7thích qua 01với cậu 1ý nghĩ của dbcô ấy."
Miễn 62cưỡng xem cnhư thuyết b3phục Đinh 01Húc Nhâm, fsau khi phái b1hắn rời ađi, nụ f7cười trên fmặt cục etrưởng 2dbiến mất, fethay vào 7đó là vẻ 08mặt thâm 6trầm. Tuyệt 8không thể 7eđể cho bĐinh Húc 65Nhâm biết c4nhiệm vụ 3hiện tại 4của Sở 8cTương Bình, 6nếu để fhắn biết cdchỉ có bchuyện xấu bmà thôi, 9trừ bỏ b2Sở Tương 5Bình không 8người nào 9có thể 4dhoàn thành fnhiệm vụ 5này, vô 6luận như 8dthế nào c2không thể ekhông tìm fađược con 4achip.
Vẻ 56mặt Đinh 27Húc Nhâm 6fsa sầm bước fra khỏi dphòng cục 66trưởng, 63hắn quyết beđịnh, nếu ccục trưởng 6không chịu cnói cho hắn 78tin tức ccủa Tương 0dBình, như 9vậy hắn a0sẽ dùng a9cách thức f1của mình f8đi điều 7dtra, hắn 0không thể 7lại mạo 9chiểm phiêu aflưu mất c4đi người 2yêu, tuy ferằng làm 12như vậy 72sẽ phạm 1kỷ luật, 19nhưng lần 00này, cho 4dù sau đó 08bị xử a2phạt giáng 4chức, hắn 58cũng muốn 4đem hết dtoàn lực 0bảo hộ acô.
Biệt dfthự họ 7Lôi
Tương 65Bình chậm 6rãi mở 8mắt ra, crèm cửa 0sổ lý lộ cra mấy phần baánh sáng a0rất nhỏ, 8cô không 4akhỏi nghi 66vấn thời 68khắc hiện 4tại, nghĩ frằng hẳn 13là sắp fegiữa trưa!
Cô 77ngồi dậy, 63muốn xốc 1lên một 0eít vải c5mành rất 7anặng, nhưng c9mũi chân 2fcòn chưa cchấm đất, a5liền bị 30một đôi 5cánh tay dmạnh mẽ 21kéo quay bbvề.
"Bộ adáng em vừa 67tỉnh ngủ 2thật mê 4angười." 2Hắn mê 3luyến mùi 27thơm của decơ thể abcô cùng 1sương mù 9xinh đẹp 10vừa tỉnh.
Tương 6Bình nhẹ c0nhíu mày, 21từ sau khi 1trở thành 30người phụ 9nữ của 4Lôi Đình 62Lạc, ngày dngày đêm 9đêm ôm 8cô mà ngủ, ebtựa hồ eetinh lực f0dùng không dhết, khiến d2cô căn bản 12không có b4cơ hội 8đi điều eftra cái gì.
"Nên 63ngồi dậy, 5anh không 3thể luôn a8ở trong 0bnày."
"Em 4không thích?" 7Ánh mắt danhìn cô 7thực sắc 4bén.
"Không 6có chuyện cgì quan trọng 4hơn là cùng 21với người dphụ nữ 7acủa tôi, eđối với ctôi mà nói 3eđây mới 86là chính 2asự." 8Thân thể d4phụ nữ 1là ôn nhu 8hương làm c3người ta csay mê nhất, ftay không 21an phận 3alại đưa 8lên đùi ccủa cô 1lần nữa, ecố ý vô 1tình đùa, ebcô nhịn 6không được acầm chặt 85tay hắn.
Lôi d5Đình Lạc 5giương mắt 6cngóng nhìn bbcô, đột dnhiên hiểu, ckhóe miệng 7vẽ ra đường 16cong. "Thì 1ra đùi là 4chỗ mẫn 24cảm của 9em."
Ánh b0mắt có 7chút tà b8khí của 2hắn khiến 7acô bất bean, muốn bbảo trì f1khoảng cách, 40nhưng Lôi 27Đình Lạc ecó dễ né 6như vậy 7asao? Hắn e0liên tục bxấu xa sờ 93đùi của 2cô...