Bình minh lướt qua hành lang xa lạ, dẫm nát trên bậc thang bằng gỗ, cô mang đôi giày cao bồi, vây lấy một cái áo bông rộng thùng thình, đi xuống lầu, nhìn thấy Cù Dịch Minh ngồi trong phòng khách xem báo thì cô nhớ tới lời ba từng nói:
Mặc kệ có bao nhiêu gian nan, cũng nhất định phải tiếp tục.
Biệt thự xa hoa tĩnh mịch trống vắng, Tô Noãn vịn tay vịn, đi xuống bậc thang cuối cùng, vừa lúc Cù Dịch Minh khép tờ báo lại, ngẩng đầu nhìn về phía cô, sau đó dặn người giúp việc đang lau chùi bình hoa:
“Dậy rồi à? Má Trương, đem bữa sáng nóng lên đi, sau đó dẫn ŧıểυ thư đến phòng ăn dùng cơm.”
Cù Dịch Minh ngược lại cười nhìn Tô Noãn, đưa tờ báo trong tay đặt ở khay trà bên cạnh:
“Trước hết hãy ăn điểm tâm đi, chú đã an bày cho người đưa con đi Spa một chút, sẵn đó cho người giúp con chọn một bộ lễ phục, tối nay con đi cùng với chú.”
Cùng ở chung với Cù Dịch Minh, cũng không đến nỗi không được tự nhiên như vậy, Tô Noãn đáp lại một nụ cười:
“Được ạ, bây giờ con đi dùng cơm đây.”
Tô Noãn thẳng một đường tới nhà ăn, không gặp những người Cù gia khác, Tô Noãn cảm thấy chỉ có thể có một khả năng, Niếp Hiểu Dĩnh không muốn thấy mặt cô cho nên sáng sớm đã mang theo Ninh Nhi ra cửa, tuy nhiên, cô thừa nhận suy đoán này làm cho cô vui vẻ.
“Thì ra vị Nhị ŧıểυ thư mới này có thân thế mờ ám, là con gái của tham quan, còn đã từng ly hôn.”
“Ai nha, phu nhân trước kia cũng đã từng kết hôn? Tham mưu trưởng tại sao lại đem con riêng mang về nhà?”
“Đúng vậy a, lúc sáng bà dọn dẹp ở vườn hoa không nhìn thấy bộ dạng phu nhân và tham mưu trưởng nói chuyện sao, gân xanh trên trán phu nhân không biết hiện lên bao nhiêu đâu!”
“Theo lời bà nói, phu nhân thật ra cũng không thích đứa con gái này của bà ấy? Cũng khó trách, so với Ninh Nhi ŧıểυ thư từ nhỏ xinh đẹp vui vẻ, vị Nhị ŧıểυ thư mới kia lạnh lùng đến doạ người, không biết giống ai.”
“Còn có thể giống ai, đương nhiên giống phu nhân thôi, năm đó lần đầu tiên tôi nhìn thấy phu nhân, mắt liền nhìn choáng váng, tham mưu trưởng khi còn trẻ hoàn toàn bị phu nhân mê hoặc, bằng không tại sao vợ trước qua đời chưa được bao lâu liền cưới phu nhân.”
“Chỉ là đúng là, tối hôm qua tôi đi đưa trà gừng thì nhìn thấy Lục thiếu gia nhà Lục gia ở trong phòng Nhị ŧıểυ thư mới, hai người quần áo không chỉnh tề, cũng không biết là đang làm gì, Ninh Nhi ŧıểυ thư rất thích vị Lục thiếu này.”
“Theo như bà nói, vị Nhị ŧıểυ thư mới này là muốn giành cái gì đó của Ninh Nhi ŧıểυ thư? Giả sử chuyện này vĩnh viễn sẽ không thay đổi biến thành sự thật, có lẽ tham mưu trưởng sẽ cho cô ấy một hôn sự tốt, nhưng cũng sẽ không đến nỗi khiến cho Ninh Nhi ŧıểυ thư chịu uỷ khuất.”
Người phụ nữ trung niên đang hưng trí bừng bừng vừa ăn sáng vừa nói chuyện, một bên nước miếng bay tứ tung, có người chọt chọt cánh tay của bà, bà còn mất hứng đứng lên:
“Bà làm gì vậy, tôi ở Cù gia nhiều năm như thế, những chuyện này không ai biết rành hơn tôi…. Nhị… Nhị ŧıểυ thư.”
Thanh âm vốn hung hăng đắc ý càn quấy bỗng nhiên tắt hẳn, cuối cùng người đàn bà trong lòng run sợ cúi thấp đầu, không dám nói thêm một tiếng nào nữa, khi bà nhìn thấy bên ngoài cửa phòng ăn một bóng dáng lặng im đứng thẳng.
Sắc mặt Tô Noãn cũng không xuất hiện bao nhiêu thay đổi, nhưng thật ra má Trương ở một bên hung tợn trừng mắt nhìn người đàn bà nhiều chuyện, sau đó trước khi Tô Noãn cất bước vào thì bà đẩy ra một cánh cửa khác hơi khép hờ cho cô, thuận tiện cho Tô Noãn đi vào.
“Nhị ŧıểυ thư, mời ngồi!”
Tô Noãn đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, cô lấy khăn ăn mở ra đặt trên đầu gối, sau đó cầm ly sữa bên tay phải lên uống một ngụm, ngay sau đó liền cầm lấy dao nĩa, chuẩn bị dùng cơm.
“Gọi tôi là Tô Noãn là được rồi.”
Tô Noãn thản nhiên mở miệng, cô ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt khắp phòng ăn, sau đó cúi đầu dùng dao nĩa cắt trứng gà, cắt vài cái rồi ngưng lại, một lần nữa ngẩng đầu lên:
“Bất quá, tôi nghĩ lúc đang ăn điểm tâm, không nên bà tám thì tốt hơn.”
“Vâng.”
Người phụ nữ trung niên kia tuy trong miệng đồng ý, ngữ khí lại không thấy có ý hối cãi chút nào, một đôi mắt tràn đầy hàm ý không khuất phục quyền thế nhìn thẳng Tô Noãn.
Tô Noãn thật không có bởi vì người giúp việc đối với cô không tôn kính mà nổi giận, gảy nhẹ mi dưới, đem dao nĩa cắt gọn trứng gà gác ở một bên, cầm lấy đĩa ăn đâm một miếng đưa đến bên miệng, nhưng không có ngay lập tức đưa vào bên miệng, mà là nhìn về phía người phụ nữ:
“Dì vẫn còn thích phần công việc này chứ?”
Tô Noãn khoé miệng treo lên thản nhiên tươi cười, giống như vô ý nhắc tới, không chút để ý chuyển động dao nĩa trong tay:
“Tôi hy vọng dì có thể nhớ kỹ lời của tôi, Lục bộ trưởng là thiếu gia Lục gia, không phải là người Cù gia, dì nghị luận Cù gia như thế nào tôi mặc kệ, nhưng tôi không muốn nghe thấy bất kỳ kẻ nào nói một câu không tốt nào về anh ấy.”
Người giúp việc trong nhà ăn đưa mắt nhìn nhau, Tô Noãn lại như cũ cứ thế nói xong, tuyệt không kiên dè đề cập tới chủ đề liên quan Lục Cảnh Hoằng:
“Nếu để tôi nghe thấy một lần nữa, tôi không thể nào xem như đó chỉ là một trận gió thổi qua.”
Người đàn bà kia sắc mặt có chút thay đổi, đứng ở sau lưng má Trương liếc mắt nhìn Tô Noãn, cũng hiểu Tô Noãn không phải đang hù doạ bà, vội cung kính phụ hoạ:
“Tôi biết rồi, Nhị ŧıểυ thư.”
Tô Noãn không có cười, cô thản nhiên nhìn khắp nhà ăn một vòng, dưới con mắt quá mức bình tĩnh của cô, những người giúp việc ánh mắt không tự giác có chút nhìn cụp xuống, cũng cúi đầu không dám nhìn vị Nhị ŧıểυ thư mới của Cù gia này.
Tô Noãn chỉ ăn một chút, cô lau chùi khoé miệng, đẩy cái ghế ra đứng dậy, thanh thanh đạm đạm đứng ở nơi đó, giống một vài đoá hoa cúc còn non tiêu điều lúc sáng sớm trong hoa viên.
“Gọi tôi Tô Noãn là được rồi.”
Cô xoay người ra khỏi nhà ăn, má Trương đi theo phía sau quay đầu lại nhìn người giúp việc nói huyên thuyên định cảnh cáo, sau đó mới vội vàng đuổi theo Tô Noãn, muốn cầu xin giúp những người giúp việc kia:
“Nhị ŧıểυ thư, bọn họ cũng chỉ là nói chuyện trong lúc rãnh rỗi, cô đừng có để trong lòng, mấy năm nay nhìn bọn họ làm việc cho Cù gia, má Trương xin cô đừng nói với tham mưu trưởng.”
Tô Noãn dừng lại bước chân không tập trung, ánh mắt xẹt qua bụi hoa bách hợp cách đó không xa, lành lạnh hỏi lại:
“Tôi rất ngạc nhiên, tham mưu trưởng sẽ vì một cái đồ giả mạo làm đến mức nào, má Trương bà nói thử xem?”
Ma Trương đón nhận ánh mắt buồn bã lạnh lùng của Tô Noãn, tự giác cúi thấp đầu, không dám lại tiếp tục mở miệng cầu xin, Tô Noãn cũng không nói thêm gì nữa, liếc mắt nhìn cây cối quanh mình, đi về phía phòng khách.
————
Cù Dịch Minh tạm thời có việc, không thể cùng cô đi Spa, mà là gọi nhân viên cảnh vệ đưa cô đi, tới một Spa ở trung tâm để nghỉ ngơi, có phòng tập thể ȶᏂασ, có hội quán làm đẹp, còn có một bể bơi rộng lớn ngoài trời.
Tô Noãn một cước bước vào bên trong, cảm giác như bản thân lạc vào một bầu trời hoa, quanh thân quanh quẩn lên kiều diễm mộng ảo xinh đẹp.
Toàn bộ quá trình Spa đại khái tiêu tốn hết nửa tiếng, cô cũng không thể nào thích được cái loại trò chơi của những kẻ có tiền này, khi Tô Chấn Khôn còn là bí thư thị uỷ cô cũng chưa từng thử qua loại cuộc sống xa hoa này.
Trong lúc cô nằm ở trên giường, bị thợ đấm bóp điều khiển thân thể, cô cảm thấy có loại ảo giác mặc người chém giết, điều này đối với thần kinh quá mức nhạy bén của Tô Noãn mà nói, quả thực là một hồi cực hình chịu đựng lăng trì.
Nhân viên làm đẹp đưa đến một bộ áo lót hoàn toàn mới, sau đó dùng một cái khăn tắm thật to bao trùm thân thể cô:
“Cù ŧıểυ thư, bây giờ chúng ta đi lựa lễ phục thôi.”
Không phải Tô ŧıểυ thư, mà là Cù ŧıểυ thư, Tô Noãn cảm giác mình thích ứng quá nhanh, khi nhân viên làm đẹp nói lên ba chữ kia thì cô cũng không có nhìn xung quanh, mà là cười nhạt gật đầu đồng ý.
Cô đi theo một đoạn đường, một chân mới vừa đặt vào khu chọn quần áo, thân thể liền thoáng dừng lại, cô muốn xoay người rời đi, nhân viên làm đẹp lại cất tiếng gọi cô, cũng làm kinh động người đàn ông ngồi trên ghế sofa lật xem tạp chí.
Tô Noãn làm thế nào cũng không nghĩ ra, chính mình thế nhưng lại vô cùng có duyên với Cố Lăng Thành, hai ngày ba bữa chạm mặt nhau, Cố Lăng Thành vốn đang ngồi ở sofa theo tiếng nhìn sang, trong tròng mắt sáng tỏ thâm thuý kia phản chiếu ra bóng lưng yểu điệu của Tô Noãn.
Anh đứng dậy cất bước đi qua, ngăn cản bước chân cô định rời đi, vươn tay, rồi lại không để lại dấu vết hạ xuống, chưa chạm vào thân thể của cô:
“Anh đáng sợ như vậy sao?”
Cố Lăng Thành khoanh hai tay, thân thể thon dài cao ngất dựa ở cạnh cửa, thản nhiên cười, tuyệt không kiêng dè nhìn chằm chằm nửa thân trần trên đầu vai Tô Noãn, tầm mắt đảo qua xương quai xanh tinh tế tỉ mỉ của cô, dừng lại thật lâu.
Nhân viên làm đẹp nói với Tô Noãn, khu chọn quần áo có vị ŧıểυ thư đang chọn, xin cô đợi một tí nữa, Tô Noãn không thể làm gì khác hơn là đứng tại chỗ chờ, mà Cố Lăng Thành cũng vẫn không chịu tránh ra.
“Nghe nói công chúa Cù gia muốn cử hành tiệc sinh nhật lần thứ 21 ở vườn nghị sự.”
Cố Lăng Thành nhìn Tô Noãn không chớp mắt, nhìn như vô tình nhắc tới, thật ra là một loại thăm dò, trên mặt Tô Noãn vẫn thản nhiên như trước, Cố Lăng Thành cười:
“Nói là tiệc sinh nhật, có lẽ nên nói là tiệc chào đón một vị ŧıểυ thư khác của Cù gia, nghe nói Cù phó tổng tham mưu trưởng muốn đem đứa con gái lưu lạc bên ngoài về Cù gia.”
“Tôi không biết thì ra anh lại quan tâm đến chuyện nhà người khác như vậy, cũng khó trách, không biết rõ chuyện nhà của những người có quyền thế, thì làm sao tìm được cơ hội bò lên địa vị cao chứ?”
Tô Noãn giễu cợt hé miệng cười cười, Cố Lăng Thành quay đầu sang chỗ khác, nụ cười vui vẻ mới vừa rồi không giảm xuống, làm cho Tô Noãn nghi ngờ, anh ta ở đâu ra nhiều tâm tình tốt như vậy.
Tô Noãn đột nhiên nhíu mi tâm, một đôi cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn che lên ngực, bởi vì Cố Lăng Thành quay đầu lại, thế nhưng gắt gao nhìn cô, cô không muốn nhiều lời với anh ta, vẻ mặt liền trấn định quay đầu nói với nhân viên làm đẹp:
“Tôi nhớ ra, tôi muốn đi toilet một chút.”
“Tôi đưa cô đi,” nhân viên làm đẹp tốt bụng hướng dẫn, “Quẹo qua khúc quanh này là có toilet.”
Tô Noãn ngây thơ cười một cái, lướt qua người đàn ông đang đứng sừng sững trước mặt cô, ánh mắt không thèm liếc anh lấy một cái, đi theo nhân viên làm đẹp rời đi.
Đợi cô từ toilet trở về, khu lựa chọn quần áo đã không còn bóng dáng Cố Lăng Thành, Tô Noãn đem việc gặp Cố Lăng Thành ở khu trung tâm nghỉ ngơi trở thành một khúc nhạc đệm thoáng qua, không để trong lòng, tự nhiên rất nhanh liền biến mất.
Chỉ là từ lời nói của Cố Lăng Thành cô phát hiện ra một tin tức, yến tiệc đêm nay, có lẽ không chỉ có bạn bè của Ninh Nhi, mà còn có các nhân vật trong giới chính phủ của thành phố A, đây chính là một cơ hội tạo ra mối quan hệ tốt với Cù Dịch Minh.
————-
Ở vườn nghị sự, Tô Noãn đứng ở cửa khách sạn, cô nhìn những đôi nam nữ ăn mặc cao quý tinh xảo đi qua ngang người cô, mày hơi nhíu lại, nhấc váy quay lưng lại, đi về phía chiếc xe đang đậu bên kia.
Giày cao gót 8cm giẫm xuống, bước xuống bậc tam cấp thì không đứng vững muốn té, một đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ nâng đỡ hai cánh tay của cô, không để cho cô chật vật ngã sấp xuống.
“Thì ra cô không chỉ nhận biết phương hướng không tốt, mà ngay cả giữ thăng bằng cũng quá kém.”
Tô Noãn nghe được giọng đàn ông mỉm cười quen thuộc, quay đầu nhìn lại thấy Thái Luân Tư, thô sơ giản lược quan sát một lượt cách ăn mặc của anh, tây trang áo sơ mi cà vạt rất đâu ra đó, nhìn qua khí vũ hiên ngang, mang theo mị lực đặc biệt của người đàn ông phương Tây.
“Tại sao anh lại tới đây?”
Nghe thấy Tô Noãn hỏi, Thái Luân Tư còn là ngây người một chút, ngay sau đó phác hoạ nâng lên khoé miệng, đỡ lấy Tô Noãn ổn định lên bậc thang, thối lui một bước giải thích:
“À, được mời tham gia tiệc sinh nhật của công chúa nhỏ Cù gia, nói như thế nào tôi cũng được xem là người có máu mặt mà.”
Tô Noãn phối hợp nhếch khoé miệng cười cười, Thái Luân Tư nhìn khắp nơi một lần, phát hiện Tô Noãn chỉ đến có một mình, không khỏi một tay vuốt cằm, vừa quan sát Tô Noãn vừa lắp bắp tự nói:
“Cô cũng là tới tham gia tiệc của công chúa Cù gia hả? Ansel đâu, sao không đi cùng cô, tuy rằng cậu ta không thích loại xã giao này, nhưng là nên làm tốt hộ hoa sứ giả chứ.”
Tô Noãn hé miệng cười mà không nói, cô vẫn không có nói cho Lục Cảnh Hoằng biết cô muốn tham gia tiệc sinh nhật của Ninh Nhi, cô rất không hy vọng Lục Cảnh Hoằng đi theo lội vũng nước đục này, ai biết tiệc tối nay sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Thái Luân Tư nhìn ra suy nghĩ của Tô Noãn, cũng không hỏi nhiều nữa, hai người cứ như vậy đứng ở cửa, Tô Noãn có chút xấu hổ, cô liếc mắt nhìn người đến người đi ở cửa xoay, mặt hơi hồng lên:
“Nếu đến đây rồi thì cùng dẫn tôi vào trong đi, nói thật, mang đôi giày cao gót này tôi rất lo sẽ bị chen chúc ngã vào trong cửa xoay.”
Thái Luân Tư nở nụ cười, liền ôm đầu vai Tô Noãn nhẹ nhàng dẫn cô đi, dọc theo cửa xoay đi vào.
“Cám ơn.”
Tô Noãn không để lại dấu vết rời khỏi cánh tay Thái Luân Tư, Thái Luân Tư chỉ là cười nhạt, ngắm nhìn bả vai rời khỏi bên dưới bàn tay, trong ánh mắt hiện lên một tia trống vắng, lại lập tức liền khôi phục bộ dạng đùa cợt bất cần đời.
“Dù sao tôi cũng không có bạn gái, mà cô cũng thiếu bạn trai, nếu không hai chúng ta làm một đôi đi.”
Trong nháy mắt anh tặng cho một đôi mắt ma mị, khoé môi như có như không nhếch lên nụ cười du côn, anh biết bộ dáng gì của mình là nhìn mê người nhất, nhưng mà anh cũng đoán được, người phụ nữ trước mắt này có lẽ không để cho mình bị dắt đi vòng vòng.
Tô Noãn nhìn anh chàng đẹp trai khôi ngô tuấn tú này, sự xuất hiện của anh làm cho cô có loại cảm giác thoải mái, ít ra cô biết người cô đối mặt cũng không hoàn toàn xa lạ.
Tô Noãn còn chưa có đưa ra câu trả lời, phía sau liền truyền đến tiếng gọi, cô quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Cù Dịch Minh đi tới, ông mặc quần áo thoải mái, nhưng mà phong cách quân nhân lại không thay đổi đặc biệt là khí thế oai phong tự nhiên.
Cô không biết là ở tại đại sảnh này có vô số người nhìn soi mói, cô hẳn là nên tiếp tục nói chuyện với Thái Luân Tư, hay là nên xoay người chào đón Cù Dịch Minh, hai lựa chọn này đối với cô mà nói, làm đều có chút khó khăn.
Ánh mắt Cù Dịch Minh lặng lẽ mà bén nhọn, ông quét mắt qua Thái Luân Tư một cái, lại làm cho người ta không nhìn ra cái gì trong mắt ông, Thái Luân Tư đứng bên cạnh Tô Noãn, bình tĩnh nhìn vị trưởng bối này, rồi sau đó khiêm tốn gật đầu chào hỏi.
Cù Dịch Minh chỉ là gật đầu đáp lại Thái Luân Tư ân cần chào hỏi, ngược lại nhìn về phía Tô Noãn, ánh mắt trong nháy mắt trở nên ôn hoà dịu dàng, Tô Noãn thấy thế liền đưa ra lựa chọn, cô đi giày cao gót khó khăn đi qua.
“Ngài đã tới!”
Tô Noãn lễ phép cười, cô đối với Cù Dịch Minh thuỷ chung không có xưng hô thân thiện gì, dứt khoát trực tiếp xem nhẹ, Cù Dịch Minh cũng không để tâm, chưa bao giờ bức bách cô phải gọi ông bằng gì.
Thái Luân Tư ngược lại đứng một bên, cau mày quan sát trao đổi giữa Tô Noãn và Cù Dịch Minh, đáy mắt anh thoáng qua một đa͙σ tinh quang, anh rốt cuộc biết bảng số xe đưa đón Tô Noãn là của tổng cơ quan.
Đến nỗi nghe nói vị kia tối hôm nay muốn giới thiệu cho mọi người biết Nhị ŧıểυ thư Cù gia…
Thái Luân Tư không dám nghĩ tiếp, anh trầm tư nhìn nụ cười khách khí mà xa cách trên mặt Tô Noãn, rất tò mò thân hình gầy gò mà yếu ớt này là như thế nào có dũng khí như vậy, xông vào cửa lớn Cù gia?
“Ừ, đợi chút nữa theo chú đi vào.”
Cù Dịch Minh nhìn Tô Noãn mặc chiếc váy dài màu trắng, hài lòng gật đầu, trong mắt hiện lên tràn đầy yêu thương, người tới người lui trong đại sảnh vườn nghị sự vô tình hay cố ý đều nhìn về phía Cù Dịch Minh cùng Tô Noãn, ánh mắt tao nhã mà khắc chế.
Cửa xoay lại một lần nữa xoay tròn, Tô Noãn tuỳ ý nhìn qua, liền nhìn thấy Cố Lăng Thành đi vào đại sảnh, mà Doãn Thuỵ Hàm khoác lấy khuỷ tay của anh, bọn họ vừa đi vào liền chú ý đến Tô Noãn bên này, song song nhìn sang.
Tô Noãn cũng liên tưởng đến trùng hợp ngẫu nhiên gặp Cố Lăng Thành ở trung tâm nghỉ ngơi, hẳn là anh ta đang chờ Doãn Thuỵ Hàm, mà bọn họ cũng rất có khả năng là tới tham gia tiệc sinh nhật của Ninh Nhi.
Vì vậy tránh cũng không thể tránh nghiệt duyên, Tô Noãn đảo cặp mắt trắng dã, khẽ nhếch môi, đáng yêu cười khẽ mờ ám không rõ ràng, lại cũng không phải không ai nhìn thấy, chằng qua là không có ai vạch trần.
Tô Noãn không muốn đứng ở đây lâu hơn nữa, nhưng cũng không dám ra lệnh Cù Dịch Minh, mà Cố Lăng Thành cũng đã đi tới, lịch sự khách khí ân cần chào hỏi Cù Dịch Minh:
“Tham mưu trưởng, gần đây có đoàn phỏng vấn Florence tới, Lục thị trưởng loay hoay sứt đầu mẻ trán, cho nên không thể làm gì khác hơn là phái đại biểu tham dự tiệc sinh nhật của lệnh thiên kim, kính xin tham mưu trưởng ngài thứ lỗi.”
Cù Dịch Minh nghe Cố Lăng Thành nói xong, chỉ là thản nhiên gật đầu, vẻ mặt cũng không thân thiện, rất hiển nhiên không có ý định nói chuyện với Cố Lăng Thành, ngược lại nhìn về phía Tô Noãn yên lặng phía sau:
“Nha đầu, chúng ta nên vào thôi.”
Tô Noãn giống như là bị một chậu nước lạnh dội cho tỉnh, khi Cù Dịch Minh cong lên khoé miệng cười, hơn nữa nâng lên cánh tay ý bảo cô khoát tay ông.
Lời nói và việc làm của Cù Dịch Minh đối với Tô Noãn không một chút chứng tỏ quan hệ không nhỏ của ông và Tô Noãn, Cố Lăng Thành hơi nheo mắt lại nhìn Cù Dịch Minh, phát hiện ra biểu tình của ông khi nhìn Tô Noãn rất hoà ái, chậm rãi nâng lên khoé miệng, giống như là có phần khẳng định phỏng đoán nơi đáy lòng, ánh mắt dừng ở Tô Noãn càng thêm thâm vị.
Doãn Thuỵ Hàm hiển nhiên đối với sự thân quen của Cù Dịch Minh và Tô Noãn mà cảm thấy kinh ngạc, có chút không dám tin quan sát Tô Noãn, cô như thế nào cũng không dự đoán được Tô Noãn lại vẫn có thể cá nước mặn xoay người, có dính dáng quan hệ tới gia tộc Cù thị lớn mạnh này.
Cô chợt nhớ tới lời đồn đãi về buổi tiệc tối nay, trên dung nhan xinh đẹp hiện lên nghi ngờ nghiên cứu tìm tòi, tối nay có thể Cù gia sẽ thừa nhận Nhị ŧıểυ thư, chẳng lẽ là…
Doãn Thuỵ Hàm ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Tô Noãn, bàn tay mềm mại đang khoác tay Cố Lăng Thành không khỏi xiết chặt, nếu quả thật chính là Tô Noãn, cô không khỏi không thừa nhận, Tô Noãn gặp được vận may làm cho người khác phải ghen tị.
Mà giờ khắc này trái ngược với vẻ mặt âm tình bất động của Doãn Thuỵ Hàm, Tô Noãn chỉ là giật mình sững sờ nhìn Cù Dịch Minh cong lên cánh tay mình, cô không ngờ tới người đầu tiên trên thế giới mời cô khoác khuỷ tay, thế nhưng lại chính là Cù Dịch Minh.
Cô vẫn cho rằng quan hệ của bọn họ so với người là tuyệt đối không thể thân thiết hơn một chút.
Bất quá, cuối cùng Tô Noãn vẫn là lộ ra nụ cười hiểu rõ ngọt ngào, cô vươn tay kéo lấy cánh tay Cù Dịch Minh, đó là cánh tay thuộc về quân nhân, tràn đầy sức mạnh, cũng làm cho cô cảm nhận được sự che chở của người ba.
Cho dù, ông không phải là người ba kính yêu của cô, lại ở một giây này, cho cô ảo giác thật sự rõ ràng như vậy.
Tô Noãn cảm giác được khoé mắt chua xót, cô hiểu được những thứ nước mắt kia chảy ra là do thương xót tình cảm cha con đáng thương của cô cùng Tô Chấn Khôn, cô cảm thấy mình nên khóc một chút, nhưng mà hoàn cảnh không cho phép.
Nhìn bóng lưng Tô Noãn và Cù Dịch Minh rời đi, ý cười nơi khoé miệng Cố Lăng Thành có chút mong manh, Doãn Thuỵ Hàm chợt buông tay anh ra, mái tóc đang cột xoã xuống:
“Em đi toilet một chút.”
Cố Lăng Thành kéo vòng eo mảnh khảnh của cô, cố ý chạm vào bên má cô, sau đó buông cô ra:
“Anh ở đây chờ em quay lại.”
Doãn Thuỵ Hàm thẹn đỏ mặt cười cười, liền mang theo túi cầm tay xoay người đi về phía toilet, cười nhạt trên mặt Cố Lăng Thành nháy mắt tiêu tán, anh cảm nhận được có hai đa͙σ con mắt dò xét, quay đầu nhìn lại, liền đối diện với Thái Luân Tư nghiền ngẫm cười.
Cố Lăng Thành cùng Thái Luân Tư lẳng lặng nhìn nhau vài giây, khoé miệng dào dạt ý cười, thản nhiên, hai tay để trong túi quần, không chút nào né tránh nhìn Thái Luân Tư phía trước.
“Tôi vẫn cho rằng bên cạnh Noãn Noãn chỉ có một Lục Cảnh Hoằng.”
Đối với việc Cố Lăng Thành xuyên tạc chân tình của anh dành cho Tô Noãn, Thái Luân Tư cũng không buồn bực, trái lại, phá lệ cười đến thoải mái, hướng Cố Lăng Thành đến gần hai bước, thần thanh khí thế rỗi rãnh nhìn Cố Lăng Thành::
“Cố thị trưởng có hối hận lúc ban đầu buông tha quá sớm hay không?”
“Hối hận? Tại sao nói như vậy, tôi cũng không hối hận quyết định của mình.” Cố Lăng Thành hơi hơi cười, “Tôi cũng không cho rằng tôi buông tha quá sớm, nếu là của tôi thì dù có buông cô ấy ra như thế nào thì chung quy cô ấy cũng sẽ trở về bên cạnh tôi.”
Thái Luân Tư cũng thản nhiên cười theo, nhìn người đàn ông kiêu ngạo này:
“Ý Cố thị trưởng là gì?”
“Chính là ý anh muốn,” Cố Lăng Thành nhìn về phía phương hướng Doãn Thuỵ Hàm rời đi, bĩu môi cười, nhìn qua vẻ mặt một mảnh nghiêm túc: “Cô ấy muốn chơi tôi sẽ để cho cô ấy chơi, nhưng rồi một ngày cũng sẽ về nhà, bất quá Lục Thiếu Thần bỗng nhiên chết đi, làm cho cô ấy có chút lạc đường.”
Thái Luân Tư cũng cảm thấy kinh ngạc: “Cố thị trưởng định cưới lần ba?”
Cố Lăng Thành đầu lông mày nhíu lại, tiện đà cười nhạt:
“Những năm kia bỏ ra của tôi dù sao cũng nên có hồi báo, một người đầu tư thành công tuyệt không chỉ biết suy nghĩ ở trước mắt, tôi thuỷ chung tin tưởng, lòng Tô Noãn vẫn luôn ở chỗ này.”
Cố Lăng Thành chỉ chỉ vào ngực trái của mình, nhìn Thái Luân Tư xiết chặt chân mày, giống như dâng lên một nụ cười, nghe thấy tiếng bước chân thì xoay người lại, nhìn Doãn Thuỵ Hàm ôn nhu nói:
“Xong chưa? Chúng ta đi vào thôi.”
Cố Lăng Thành đi lên phía trước kéo qua vòng eo nhỏ nhắn của Doãn Thuỵ Hàm, tư thế tao nhã, anh không liếc mắt nhìn Thái Luân Tư lần nào nữa, dắt Doãn Thuỵ Hàm đi về phía hội trường.
Thái Luân Tư đưa mắt nhìn Cố Lăng Thành, bĩu môi, thờ ơ nở nụ cười, anh phát hiện mặc kệ không phải anh thò chân vào, con đường tình yêu của Lục Cảnh Hoằng nhấp nhô cực kỳ, chỉ là cậu ấy thật muốn cứ như vậy buông tha sao?
————
Tiệc sinh nhật của Ninh Nhi công chúa, so với khí trời bên ngoài, có thể nói là trong địa ngục thiên đường.
Hội sảnh dùng để tổ chức tiệc rượu giống như là một cái quãng trường rộng lớn, đá cẩm thạch màu trắng trơn bóng trải dài phủ kính hội trường, giống như một toà thành cổ tích được xây bằng thuỷ tinh.
Bởi vì quá mức xa hoa xinh đẹp mà trông có vẻ không thực tế.
Đèn treo rèm tua màu vàng kim theo hình vòng cung từ tầng cao nhất rũ xuống dài hơn mười thước, trôi nổi lơ lửng giống như bảo tháp, chiếu rọi bên trong hội trường, xung quanh nó còn có vô số ngọn đèn nhỏ màu trắng, làm thành hình dạng đoá hoa đơn giản, vây quanh đèn treo rèm tua, chúng tinh phủng nguyệt (sao quanh trăng sáng).
Bốn phía trần nhà màu trắng thật cao được khảm lên đường viền hoa văn mà cung đình châu Âu thường dùng, phía trên vẽ đầy dây leo hình tháng duyên dáng, đủ các loại tư thế, cùng quy về một hướng, chính là trung tâm đèn treo rèm tua.
Đối với xã hội thượng lưu mà nói, buổi tiệc được tổ chức ở một nơi như vườn nghị sự mới thực sự là buổi tiệc thượng lưu, cho dù một buổi tiệc tiêu tốn nhiều tiền, cũng như cũ đầy người xếp hàng thuê mướn.
Tô Noãn khoác cánh tay Cù Dịch Minh xuất hiện ở cửa hội trường, đồng thời tiếng mở cửa vang lên, cả bữa tiệc đều dừng lại nhìn về phía cửa, giống như cũng không muốn bỏ qua bất kỳ vở kịch hay quan trọng nào.
Tô Noãn lãnh đạm cảm ứng được tầm mắt của đám người đứng ngoài nhìn xem, Cù Dịch Minh cũng chỉ thản nhiên cười, đối với những tầm mắt kia gật đầu một cái, liền không để ý nữa, mang theo Tô Noãn đi vào trong hội trường.
Cù Dịch Minh tự mình tham gia tiệc rượu của lệnh thiên kim đã ít càng thêm ít, nhưng mà mỗi khi có thời khắc như vậy, chung quy cũng đều đưa tới nhiều tầm mắt cũng như nhiều suy đoán nhất.
Mà suy đoán lần này, không thể nghi ngờ chính là cô gái còn trẻ tuổi đứng bên cạnh Cù Dịch Minh, những người quý tộc này bưng ly rượu, bắt đầu xì xào bàn tán, hoặc là đem ánh mắt tò mò khắc chế ném về phía Tô Noãn.
Cù Ý Ninh là hòn ngọc quý trên tay Cù gia, cho dù thân thể suy nhược, vẫn như cũ được hưởng thụ đãi ngộ như công chúa, vô luận là ở Cù gia hay là ở nơi công cộng.
Nhưng mà hôm nay, ở tiệc sinh nhật của Ninh Nhi công chúa, nhân vật chính vốn nên là Cù Ý Ninh lại bị gạt sang một bên, một cô gái hoàn toàn cách biệt với xã hội thượng lưu, lại trở thành người được Cù Dịch Minh đặc biệt đối đãi.
Điều này không thể nghi ngờ sẽ đưa đến hâm mộ hoặc ghen tị, cô sẽ trở thành mục tiêu công kích.
Khi đó cô chợt muốn hỏi chính mình một chút, là chính mi hay là người khác, an bài cho mi rơi vào tình trạng như vậy?
Tô Noãn không nghĩ ra được đáp án, cô chỉ là mặc người chém giết đi tới, trước kia không nghĩ tới, có một ngày sẽ nhận được nhiều ánh mắt bái kiến như vậy, khi cô còn ở vào một độ tuổi như vậy.
Cô giễu cợt chính mình, cho nên cũng cười thành một đoá hoa.
Im lặng đứng bên cạnh Cù Dịch Minh, nghe những lời nói ca ngợi này, khoé môi một nét thoáng hiện chứa đựng nụ cười nửa thật nửa giả, Ninh Nhi công chúa còn chưa có xuất hiện, cô nghĩ, chờ lúc Ninh Nhi đi ra, lại sẽ mâu thuẫn như thế nào đây?
Nam nữ tới lui trong hội trường, giống như người mẫu di chuyển trên khán đài T, quần áo chỉnh tề, vẻ mặt dạt dào, giơ tay nhất chân, khắp nơi phong nhã cao quý, không có khe hở.
Cùng Cù gia có chút quan hệ riêng tư, hoặc là nói các vị thiếu gia ŧıểυ thư có chút quan hệ cá nhân với Cù Ý Ninh, đêm nay đều tụ tập ở đây, chỉ sợ đều đến từ kinh thành.
Tô Noãn tầm mắt thô sơ giản lược liếc qua, đó đều là những trẻ con có tính cách khác nhau, nhưng đều mang vẻ mặt cao quý, đa phần là hai mươi mấy tuổi, rất còn trẻ nhưng không cách nào làm cho người ta bỏ qua bọn họ.
So với tuổi thơ nặng nề tăm tối của cô, Tô Noãn lần đầu tiên biết được, sinh nhật hẳn là nên trải qua như vậy.
Hẳn là nên có người ba hiền từ và người mẹ xinh đẹp, hẳn là nên có chú bác trưởng bối ôn hoà, hẳn là có rất nhiều bạn bè cao quý tao nhã, còn phải có rất nhiều quà tặng.
Hỏi han ân cần, sau khi ăn uống linh đình, chân của cô bắt đầu thấy đau, giày cao gót không phải là thứ đồ tốt đẹp gì, hơn nữa đối với cô cái loại thiếu cảm giác cân bằng này mà nói, nhìn qua tuy rằng thấy đẹp, nhưng lúc nào cũng cắn nuốt sức lực trên chân.
“Con hẳn là nên học làm quen với trường hợp này, sau này vẫn còn có rất nhiều dịp.”
Cù Dịch Minh vỗ nhẹ mu bàn tay cô, thấp giọng an ủi, Tô Noãn mím môi cười cười, cũng đè thấp âm lượng trả lời:
“Con sẽ, ngài yên tâm, tham mưu trưởng.”
“Gọi là ba.”
Tô Noãn bỗng dưng mở to mắt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên uy nghiêm này, lại chỉ thấy được một ánh mắt cổ vũ, ba… cái từ này mắt quen thuộc cỡ nào, nhưng cô lại muốn dùng trên thân người không có quan hệ gì với cô sao?
Khi Tô Noãn còn giãy giụa do dự, Cù Dịch Minh gặp bằng hữu lúc còn trẻ ở hội trường, liền muốn cùng nhau đi vào phòng nghỉ ngơi ôn chuyện, khi Cù Dịch Minh buông cánh tay cô ra, cô được giải thoát nhẹ nhàng thở ra.
Trước khi Cù Dịch Minh rời đi, nhìn cô mỉm cười, ánh mắt tràn ngập tình thương của người ba, mà vị chiến hữu đứng bên cạnh Cù Dịch Minh, thì mở miệng khen ngợi:
“Dịch Minh, con gái của anh, lớn lên vô cùng giống chị dâu!”
Từ chị dâu trong miệng lão chiến hữu tự nhiên là chỉ Niếp Hiểu Dĩnh, Cù Dịch Minh chỉ ha ha cười, giống như rất hưởng thụ ca ngợi như vậy, vỗ vỗ bả vai chiến hữu, liền tạm thời bỏ đi.
Đây là lần đầu tiên Tô Noãn nghe được từ miệng người khác nói cô lớn lên giống với Niếp Hiểu Dĩnh, cho dù trong lòng cô rõ ràng, nhưng lại chưa bao giờ bị chỉ thẳng ra giống như vậy.
Mà bây giờ, có một trưởng bối nói, cô rất giống Niếp Hiểu Dĩnh.
Cô rốt cuộc giống như không thể không đem mình cùng ba chữ Niếp Hiểu Dĩnh liên hệ với nhau, tuy rằng đều không phải xuất phát từ tình nguyện.
Mà đối với việc người nọ ngộ nhận cô là con gái ruột của Cù Dịch Minh, Tô Noãn chỉ là cười cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt mình, cô và Cù Dịch Minh dáng vẻ tuyệt không giống nhau, vì sao lại có loại hiểu lầm này?
Chẳng lẽ chỉ là vì Niếp Hiểu Dĩnh là vợ của Cù Dịch Minh, mà cô lại có một đôi mắt giống như đúc với Niếp Hiểu Dĩnh sao?
Hiểu lầm buồn cười dường nào, có lẽ cũng không quá tệ, nhưng cô cảm thấy nếu như Niếp Hiểu Dĩnh nghe được hiểu lầm này, bà sẽ có biểu tình như thế nào đây?
Đối mặt chào hỏi của mọi người, Tô Noãn uyển chuyển mỉm cười, cô cố ý làm bộ như xem không hiểu ẩn ý bên trong ánh mắt của những người đàn ông kia, tuỳ ý xử lý những người đến bắt chuyện này.
Ánh mắt của cô nhìn lướt xung quanh, nhìn thấy trong góc có một cái ghế dựa nhìn qua thực thoải mái, cô thản nhiên cười, nâng chiếc váy lên chậm rãi đi về phía chiếc ghế dựa.
Ngồi xuống cảm giác vô cùng thoải mái, Tô Noãn nhắm mắt lại, chờ đợi cho cái chân bớt đau.
Biến ảo khôn lường – trong ý thức đột nhiên bắn vào hai đa͙σ ánh mắt nóng rực, Tô Noãn mở mắt ra, liền nhìn thấy Thái Luân Tư đứng ở cách đó không xa, phát hiện ra cô mở mắt, anh cười cười, từ trong tay người phục vụ bưng lên hail y rượu, sau đó đi lên phía trước.
“Không ngờ cô lại là Nhị ŧıểυ thư Cù gia.”
Thái Luân Tư đem một ly rượu đưa cho Tô Noãn, sau đó dùng ly rượu của mình cụng ly với Tô Noãn, tuỳ ý dựa trên vách tường bên cạnh Tô Noãn, môi khẽ nhấm nháp rượu, nhìn Tô Noãn cười tủm tỉm nói:
“Tại sao tôi lại cảm thấy cô không có hứng thú khi trở thành thiên kim Cừu gia?”
Tô Noãn cũng không có giống như khi chào hỏi với những người khác, chạm ly rượu một cái nhưng không có uống, mà là cầm trong tay đong đưa, quan sát chất lỏng chảy xuôi màu đỏ trong ly:
“Bất quá chỉ là công chúa giả thôi, cũng không đáng để ăn mừng.”
Thái Luân Tư nghe xong Tô Noãn vui đùa tự giễu, nụ cười trên mặt có chút thu lại, ánh mắt thương tiếc nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô, nhìn thấy cô cúi người xoa bắp chân của mình, động tác không có lấy chút tao nhã gì.
“Tối nay Ansel phải tham gia một buổi tiệc quan trọng, sát vách với hội sảnh này.”
“A, tôi biết rồi.”
Tô Noãn nhàn nhạt cười, cô không có tâm tình kích động, Thái Luân Tư cảm giác mình bắt đầu đoán không ra cô gái nhìn giống như một cái đầm nước trong suốt này, đương nhiên, thượng đế cũng không cho anh quá nhiều thời gian để tiến hành thăm dò.
Cửa lớn sảnh yến hội mở ra, đột nhiên một hồi chật chội xao động, Tô Noãn men theo những bóng dáng kia nhìn lại, liền trông thấy trong đám người một mảnh váy áo trắng tinh, sau đó cô quay đầu lại nhìn về phía Thái Luân Tư, thản nhiên cười rộ lên:
“Công chúa thực sự đến rồi.”
Thái Luân Tư phối hợp cười cười, nhưng không có giống vài vị tân khách đi tới, chào hỏi công chúa, mà là cứ thế uống rượu, đối với hòn ngọc quý trên tay Cù gia này không có bao nhiêu hứng thú.
Tô Noãn hớp một ngụm rượu nhỏ trong tay, tầm mắt của cô dừng lại ở cửa, nghênh đón Ninh Nhi đến, Ninh Nhi mặc chiếc váy công chúa màu tuyết, nhỏ nhắn mềm mại xinh đẹp khác thường, rồi lại đoan trang cao quý.
Một đầu tóc dài đen bóng xoã ở trên vai, một cái kẹp tóc tinh xảo cài ở một bên, cho dù là nam hay nữ, cũng nhịn không được bị khí chất của cô ấy thu hút mạnh, sẽ không ai mà không thích tuyết thuần khiết kia.
Lý Tư Đặc một tấc cũng không rời khỏi canh chừng, tầm mắt nhìn Ninh Nhi dịu dàng mà khắc chế.
Ninh Nhi mỉm cười chào hỏi bạn bè của cô ấy, nụ cười của cô ấy, giống như một dòng sông xuân, thấm vào ruột gan, khi cô ấy giơ tay lên, Lace trên cổ tay trắng tinh huênh hoang trong không khí.
Tô Noãn chú ý tới đám con cháu nhà giàu cùng cán bộ cao cấp, bọn họ hướng về phía Ninh Nhi công chúa ân cần thăm hỏi, lễ độ nói chuyện với nhau, khắc chế mỉm cười, thưởng thức rượu đỏ cao cấp, dùng một ít phương thức thú vị mà tiết kiệm nói chuyện với nhau.
Tô Noãn vốn là tiêu điểm từ lúc bắt đầu bữa tiệc lại bị quên đi một chút, nhưng mà, cô cũng không có vì vậy mà ủ rũ, trái lại cô vui khi nhìn thấy trường hợp như vậy.
Cho dù từng là thiên kim của bí thư thị uỷ, cô lại vô cùng ít khi tham gia loại yến tiệc xã giao này, cho nên khi giờ phút này cô thật sự đích thân tham gia loại yến tiệc quy mô lớn như vậy, cô cảm thấy mình ngay cả đẳng cấp thật giả lẫn lộn đều không đủ trình độ.
Vì thế, chỉ thích ngồi ở một góc lẳng lặng thưởng thức, khoé miệng của cô mang theo nụ cười, là cười thoải mái, cô không thích lãng phí tinh lực đi ứng phó một vài người cô không thích.
Vô cùng buồn chán nhìn quanh hội trường, cô lại không nhìn thấy bóng dáng Niếp Hiểu Dĩnh, cô tuyệt đối không cho rằng, người mẹ vĩ đại này sẽ để mặc cho Ninh Nhi một mình ứng phó với trường hợp lớn như vậy.
Nhưng trên thực tế, Niếp Hiểu Dĩnh thật không có xuất hiện, Tô Noãn nghĩ, có thể bà có việc chậm trễ, chỉ mong bà trì hoãn cho tới khi bữa tiệc kết thúc, như vậy ít ra cô còn có thể duy trì tâm tình tốt hiện tại.
“Có muốn đi ra bên ngoài hít thở không khí không?”
Thái Luân Tư đột nhiên mở miệng đưa ra đề nghị, tay anh cầm ly rượu, Tô Noãn quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của anh, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.
Cô chỉ là thấy kỳ quái, chẳng lẽ cô đối với nơi này phiền chán đều hiện rõ trên mặt sao?
Tô Noãn con mắt dạo qua một vòng, cô đem ly rượu đặt lên bàn ăn bên cạnh, đứng lên, vừa định nói một câu “Được”, bên cạnh lại vang lên thanh âm dịu dàng như nước của Ninh Nhi:
“Chị, cám ơn chị tới tham dự tiệc sinh nhật của em.”
Ninh Nhi lời còn chưa dứt, Tô Noãn lại một lần nữa trở thành tâm điểm của bữa tiệc, khi những ánh mắt tò mò kia dừng ở trên mặt cô thì Tô Noãn vẫn không lúng túng lo lắng, chỉ là một lần nữa bưng ly rượu lên hướng Ninh Nhi dương dương tự đắc:
“Sinh nhật vui vẻ.”
Rất bình thản đơn giản chúc mừng, không có lễ vật sang quý, cũng không có tươi cười chân thành tha thiết, Tô Noãn bốn chữ càng giống như là tuỳ ý buộc miệng nói ra, ánh mắt của cô bất giác liếc nhìn những cái nhìn chăm chú kinh ngạc kia.
“Cám ơn chị.”
Ninh Nhi lại lộ ra nụ cười vui vẻ, con ngươi dịu dàng của cô chuyển về phía sau Tô Noãn, cô nhìn Thái Luân Tư, lộ ra một bên má lúm đồng tiền:
“Thái Luân Tư, anh có thể tới tham dự tiệc sinh nhật của tôi tôi thấy rất vui.”
Thái Luân Tư khoé môi cong một nụ cười hào phóng, anh cũng giống như Tô Noãn, giơ ly rượu lên, sau đó uống cạn sạch ly rượu của anh, nói với Ninh Nhi:
“Sinh nhật vui vẻ.”
Trong buổi tiệc ngoài anh ra các vị khách trẻ tuổi khác đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ năm nay lưu hành quà sinh nhật chính là bốn chữ chúc mừng?
Ninh Nhi cười khanh khách gật đầu, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên người Tô Noãn và Thái Luân Tư:
“Thái Luân Tư, tiệc tối nay làm phiền anh chăm sóc tốt chị gái của tôi, chị ấy là người vô cùng quan trọng với tôi.”
Người vô cùng quan trọng của Ninh Nhi công chúa.
Những lời này thành công gõ lên tiếng chuông trong lòng mọi người, liên hệ tới một màn vừa rồi Cù Dịch Minh đối đãi Tô Noãn thân thiết, càng thêm tin tưởng Tô Noãn chính là vị ŧıểυ thư mới của Cù gia, những ánh mắt nhìn về phía Tô Noãn cũng càng thêm phức tạp thâm vị.
Lý Tư Đặc vẫn luôn im lặng cạnh giữ bên cạnh Ninh Nhi, còn lại là ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Noãn, cũng xẹt qua khuôn mặt tuấn tú chân thành tươi cười của Thái Luân Tư, anh không nghĩ tới Thái Luân Tư lại sẽ đứng bên cạnh Tô Noãn:
“Xem ra là trốn không thoát.”
Thái Luân Tự nhẹ giọng đáp lời cùng Tô Noãn, trên mặt lộ ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu, hướng từng người đi qua bên cạnh anh gật đầu chào hỏi.
“Vậy là tốt rồi ngồi lại đây đi.”
Tô Noãn một lần nữa ngồi trở lại ghế, cô hướng về phía những người cố gắng bắt chuyện với cô vô cùng lịch sự mỉm cười, nhưng chưa từng có ý đứng dậy xã giao, những người đó đành phải cầm ly rượu ngượng ngùng rời đi.
“Mợ Út!”
Một tiếng gọi kinh ngạc thăm dò, Tô Noãn đối với xưng hô thế này có loại bản năng kích động, cô liền quay đầu, liền nhìn thấy Long Diên mặc lễ phục lộ lưng màu ánh nắng trời chiều, đang nháy lông mi thật dài mừng rỡ đi tới.
“Mợ Út, mới vừa rồi con còn tưởng con nhìn nhầm, không nghĩ tới đúng là mợ!”
Long Diên nhiệt tình làm cho Tô Noãn có chút không ngăn cản được, mà Long Diên cũng chú ý tới Thái Luân Tư một bên, nhất thời giống như mèo hoang xù lông đề cao cảnh giác, đem Tô Noãn dấu ra phía sau mình:
“Tại sao là anh ở cùng mợ Út của tôi, cậu Út tôi đâu?”
Thái Luân Tư nhìn thấy Long Diên cũng tự giác thấy đau đầu, nhưng vẫn là ha ha cười, hết sức khiêu khích nhướng đuôi lông mày:
“Cái gì mợ Út, chuyện bát tự còn ném đi, cậu của cô từ trước tới nay đều lấy công việc làm trọng, làm sao sẽ đến cái loại yến tiệc nhàm chán này.”
Long Diên không quá tin tưởng lý do thoái thác của Thái Luân Tư, ngược lại quay về phía Tô Noãn xác thực, Tô Noãn cũng hé miệng cười cười, không nói đúng hay không, Long Diên thuỷ chung không tin chuyện này là thực, trừng mắt nhìn Thái Luân Tư, liền đi ra ngoài.
“Cô ấy đi đâu vậy?”
“Cô ta cả ngày điên điên khùng khùng, không cần để ý cô ta.”
Thái Luân Tư tức giận một câu lấy lệ, nhìn thấy ánh mắt Tô Noãn thận sự quan tâm, vội bổ sung nói:
“Cô ấy lớn như vậy rồi, sẽ không đi lạc đâu, bản thân tôi cảm thấy, so với cô ấy, cô càng nên lo cho tình cảnh của chính mình.”
Tô Noãn không nhìn Thái Luân Tư, thế nhưng anh lại dùng cằm ý tứ cảnh báo một hướng khác, chờ Tô Noãn theo phương hướng anh nhìn lại thì bên tai bỗng nhiên vang lên âm nhạc triền miên vui vẻ.
Đám người vốn đang nói chuyện phím bỗng nhiên tản ra hai bên, không ít nam nữ trể tuổi mời nhau tiến vào sàn nhảy, Tô Noãn đột nhiên hiểu được ý tứ của Thái Luân Tư, quả thực rất nhanh có rất nhiều nam sĩ mời cô khiêu vũ.
Bị Cù Dịch Minh và Ninh Nhi làm cho một phát như vậy, Tô Noãn liền không có lui ra khỏi tầm mắt của mọi người được nữa, tự nhiên biết được hậu quả ở trong buổi tiệc không để cho người khác mặt mũi, nhưng mà cô lại không cách nào đồng bất kỳ lời mời khiêu vũ nào.
Khi Thái Luân Tư duỗi tay về phía cô thì Tô Noãn không thể không thẳng thắn trả lời:
“Anh nhất định phải buộc tôi thừa nhận sao? Tôi không biết khiêu vũ, bởi vì tôi giữ thăng bằng rất kém.”
Thái Luân Tư cười thu tay lại, không có miễn cưỡng cô, trong không khí cũng lành lạnh mất mát.
Hai người bọn họ cùng mang theo ánh mắt thưởng thức, nhìn về phía sàn nhảy, liền nhìn thấy Cù Ý Ninh nhẹ nhàng nhảy múa bên trong sàn nhảy, tà váy bay bay, tay áo hoa lệ giống như giọt nước.
Tô Noãn nhìn Ninh Nhi, đây cũng là tinh linh xinh đẹp rong ruổi bên trong trời đất, vận mệnh lại an bài cho cô ấy kết cục thê thảm, tràn đầy sát hoa, thất khiếu linh lung*, thì như thế nào?
*Thất khiếu: tai, mắt mũi, miệng, lung linh: hoạt bát. Ý chỉ như tinh linh hoạt bát.
Không thể khoẻ mạnh sống còn, cũng không cách nào yên ổn chết đi, thân thể chỉ có thể vô dụng, chờ đợi con ma ốm đói cắn nuốt.
Thái Luân Tư vốn im lặng bên cạnh bỗng nhiên sâu kín mở miệng:
“ŧıểυ Noãn, tôi rất hiếu kỳ, có một ngày một người đàn ông có thể làm cho cô cam tâm tình nguyện cùng anh ta nắm tay nhảy múa, sẽ có phong thái như thế nào.”
“Không có người kia, tôi không biết khiêu vũ, cả đời này cũng sẽ không học khiêu vũ.”
Tô Noãn lẳng lặng trả lời, ánh mắt của cô vẫn không rời khỏi bóng dáng yểu điệu trên sàn nhảy, cùng nhảy với Cù Ý Ninh chính là Lý Tư Đặc, vị hoàng tử này luôn bảo hộ Ninh Nhi.
Cho đến khi ánh mắt thấy có chút đau đớn chua xót, Tô Noãn mới dời mắt đi, cũng nhìn thấy một đôi bóng dáng quen thuộc khác bên trong sàn nhảy, Cố Lăng Thành đang ôm lấy Doãn Thuỵ Hàm khiêu vũ bên trong trung tâm sàn nhảy.
Bước chân khiêu vũ của bọn họ rất hài hoà, không thua gì Cù Ý Ninh và Lý Tư Đặc, giống như đó là quen thuộc bẩm sinh, Tô Noãn nghiêng mắt đi, Cố Lăng Thành từng dạy cô khiêu vũ, mặc dù cô như thế nào cũng không học được.
Vũ khúc chuẩn bị kết thúc, Tô Noãn cầm một ly rượu sớm đã được dọn lên trên bàn bên cạnh, đứng bên cạnh sàn nhảy, chậm rãi uống rượu đỏ, ánh mắt theo âm nhạc nhẹ nhàng loé lên.
“Chị, vị này chính là Cố phó thị trưởng thành phố A.”
Ninh Nhi kết thúc một màn khiêu vũ, dẫn Cố Lăng Thành đi tới trước mặt Tô Noãn, trên khuôn mặt giống như thiên sứ là nụ cười ngây thơ, cô cũng không biết quan hệ của Cố Lăng Thành và Tô Noãn, cho nên mới có thể giới thiệu gặp mặt như vậy.
Vừa lúc Thái Luân Tư đi ra ngoài nghe điện thoại, bên cạnh Tô Noãn không còn ai khác, cô cũng không lộ ra vẻ mặt bỏ chạy lấy người, mà là gật đầu chào hỏi, khi ngẩng đầu nhìn Cố Lăng Thành, ánh mắt giống như là mới lần đầu gặp mặt:
“Chào anh.”
“Nhị ŧıểυ thư thật sự rất đẹp.”
Cố Lăng Thành lịch sự gật đầu, anh ca ngợi làm cho Tô Noãn cảnh giác nhíu mày lại, thế nhưng anh lại cười vươn tay:
“Có thể hân hạnh mời nhảy một bản không?”
Tô Noãn thản nhiên nhìn Cố Lăng Thành, trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào, Ninh Nhi mỉm cười cầm tay Tô Noãn, dịu dàng thay Tô Noãn động viên:
“Chị, Cố thị trưởng khiêu vũ rất khá, khiêu vũ cùng anh ấy một bản đi!”
Tô Noãn nhíu mày suy nghĩ nụ cười ấm áp của Cố Lăng Thành, như muốn xé rách nụ cười ung dung bình tĩnh của anh, ánh mắt nhìn lướt qua phía sau anh cách đó không xa, thản nhiên nói:
“Tôi nhìn thấy Cố thị trưởng phu nhân, đang ngồi ở đằng kia nhìn chúng ta.”
Cố Lăng Thành cười khẽ một tiếng, động tác đưa tay vẫn chưa buông xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Noãn:
“Nếu phu nhân tôi không để ý, cô có nguyện ý hay không cùng nhảy với tôi bản nhạc này?”
Tô Noãn nheo lại đôi mắt phượng ngây ngô, mỉm cười trở nên mờ ảo mà trào phúng, nhẹ nhàng quay mặt sang nơi khác, không hề cố kỵ mặt mũi Ninh Nhi, khi Ninh Nhi đem tay cô tới trước đặt vào lòng bàn tay Cố Lăng Thành, lưu loát rút về.
“Tôi không biết nhảy…”
“Thực xin lỗi, Cố thị trưởng, tôi đã hẹn trước điệu nhảy này.”
Thanh âm bình tĩnh lạnh lùng trầm ấm vang lên khắp hội trường, trong giọng nói kiên định làm người khác không thể bỏ qua, mà âm thanh quen thuộc kia làm cho Tô Noãn cảm thấy có chút không chân thực, cô lập tức xoay người lại, liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng đang đi tới.
Anh giống như là vị thần tuyết từ trên trời giáng xuống, đi xuyên qua cả hội trường, bước chân tao nhã khắc chế di chuyển, các vị khách quanh mình thế nhưng động đậy nhường đường cho anh, mà anh từ đầu đến cuối đều không có liếc mắt nhìn người khác lấy một cái.