Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 4: “Chết vì tình” và “Mưu sát”

Trước Sau

break
Tim rất tốt, cũng không còn xuất hiện dấu hiệu kỳ lạ, nhưng mà phải nhớ mỗi tháng tới bệnh viện một lần, để làm kiểm tra cố định.”

Ngồi ở trong phòng tràn đầy mùi thuốc khử trùng, hai năm nay Tô Noãn nghe bác sĩ khám bệnh, lời nói cũng không chút thay đổi, phối hợp gật đầu, cầm tâm điện đồ mỉm cười nhìn sang bác sĩ.

“Tôi biết rồi, bác sĩ Lý.”

Lý Nham Dung quay đầu, đối diện nụ cười đạm mạc ấm áp của Tô Noãn thì trái tim như dừng lại, ánh mắt âm trầm cũng theo đó mà ôn hòa mấy phần, ngồi trở lại trên ghế, bắt đầu gõ lên bàn phím, tên thuốc liên tục xuất hiện trên màn hình máy vi tính.

“Thật ra thì, cô có thể giống như Thiếu Thần, gọi tôi là học trưởng, dù sao…”

Ánh mắt Lý Nham Dung dán vào màn hình máy tính, tùy ý mở miệng, lời nói đến một nữa, mới phát giác mình nói sai, miễn cưỡng ngưng lại, có chút lo lắng nhìn về phía Tô Noãn, vẫn như cũ đập vào mắt là nụ cười bình tĩnh.

Hai năm sau, lần nữa nhắc tới Thiếu Thần, cô đã không lệ rơi đầy mặt, chỉ là an tĩnh mỉm cười, giống như tất cả bất hạnh đều chưa từng xảy ra trên người cô.

Cũng không bao lâu, cửa phòng làm việc của bác sĩ khoa tim mạch bị gõ, Tô Noãn thu lại nụ cười nhạt, quay đầu lại thì thấy một y tá xách một cái bao thuốc đi vào.

“Bác sĩ Lý, đây là thuốc anh cần.”

Lý Nham Dung nhận lấy bao thuốc, nói tiếng cám ơn với y tá, liền bắt đầu kiểm tra bao thuốc men, xác định không có lầm lẫn, mới yên tâm đưa cho Tô Noãn:

“Cách thức uống thuốc, là xế chiều uống một lần, nếu cô vẫn không hiểu, thì cứ gọi điện cho tôi.”

Mặc dù anh biết, câu dặn dò cuối cùng cũng xem như là vô ích, nhưng anh vẫn nói rồi, nếu không phải mỗi tháng anh đốc thúc cô mau tới bệnh viện kiểm tra, đoán không chừng trong hai năm qua anh đều không thấy được cô mấy lần.

“Cám ơn bác sĩ, tôi đi đây.”

Tô Noãn cười đến có chút không để ý, cho dù tròng mắt xinh đẹp kia nhìn anh, Lý Nham Dung vẫn không cảm nhận được bất kỳ tâm tình gì của cô, xa cách mà ngơ ngẩn, làm cho người ta khó có thể nhìn thấu cô đang suy nghĩ cái gì.

Khi bóng dáng mỏng manh của Tô Noãn biến mất ở cửa, y tá một bên mới thử mở miệng dò xét:

“Bác sĩ Lý, tiền thuốc này…”

“Ghi tên của tôi, cuối tháng tôi sẽ thanh toán.”

Lý Nham Dung cúi đầu bắt đầu công việc, đối với hành động khám bệnh không trả tiền của Tô Noãn không thèm để ý, làm cho vị y tá đứng một bên ngượng ngùng gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, lui ra khỏi phòng bệnh.

Tô Noãn đi tới trạm xe buýt cách bệnh viện không xa, bên lề đường, một chiếc Cadillac màu đen vững vàng dừng bên cạnh cô, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp ôn nhàn.

Tô Noãn dừng bước chân, nhìn trong xe thấy Doãn Thụy Hàm, chẳng qua là thoáng giật mình, trong đại não hiện lên một câu:

30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây.

Bên trong nhà hàng Italy, đèn thủy tinh hoa lệ tỏa vầng sáng nhàn nhạt, có vẻ tao nhã mà yên tĩnh, một khúc dân ca “Santa Lucia” của Ý dịu dàng thanh nhã vang khắp phòng ăn, làm cho khách dùng cơm cảm thấy tâm hồn buông lỏng cùng thư thái.

Doãn Thụy Hàn mặc một chiếc váy hoa nhỏ màu tím nhạt cùng một đôi giày cao đến gối, bên ngoài khoát một chiếc áo da màu đen, mái tóc dài đen nhánh mềm mại, làm nổi bật ngũ quan xinh đẹp đậm chất Đông Phương cổ điển của cô, làm cho cô càng nhìn càng thêm phần cao quý.

Giờ phút này, cô giống như một đóa hoa bách hợp nhã nhặn lịch sự ngồi trên ghế salon, hai chân khép lại, khẽ nghiêng, khi giơ tay nhấc chân, thể hiện rõ phong cách mỹ nữ thuộc giới xã hội thượng lưu.

“Không ngờ, chúng ta sẽ còn gặp lại, Tô ŧıểυ thư.”

Tô Noãn ngước mắt nhìn Doãn Thụy Hàm bằng con ngươi dịu dàng như nước, ở nơi nào đó, rõ ràng nhìn thấy chính bộ dáng của mình, trang điểm đậm, áo sơ mi và quần jean giá rẻ, cô ăn mặc như vậy, ngồi ở nhà hàng hạng sang này, trông có vẻ lôi thôi lếch thếch.

Hoa cẩm chướng trên bàn ăn nở rộ tới diễm lệ, nhàn nhạt xông thẳng vào khứu giác cô, làm cho cô có loại cảm giác khó chịu muốn ngất xỉu.

Cũng tại nhà hàng này, cũng tại vị trí này, cô ngồi bên cạnh, Doãn Thụy Hàm ngồi ở đầu bàn bên kia, bên tai các cô như cũ vẫn là giai điệu “Santa Lucia” vui vẻ, trong hai năm nay, không có gì thay đổi, điều duy nhất thay đổi chính là, thân phận của các cô.

Hai năm trước, khi cô còn là thiên kim bí thư thành ủy, cô an vị ở vị trí là vợ Cố Lăng Thành, ánh mắt sắc bén nhìn người phụ nữ mang thai đứa con của chồng cô.

Khi đó, trên bàn ăn trưng bày không phải là hoa cẩm chướng, mà là một cái hộp, bên trong là một trăm ngàn.

“Tôi không cần đứa bé này, cô tốt nhất đi phá đi, cho dù cô không muốn, tôi cũng có biện pháp làm cho cô mất đi đứa bé này.”

“Chẳng lẽ vì Tô ŧıểυ thư có lòng riêng, mà khiến Lăng Thành cả đời không có con sao?”

Khi đó, người phụ nữ nhu nhược này, lệ rơi đầy mặt mà nhìn cô, đáy mắt rõ ràng là tuyệt vọng, nhưng, cô không mềm lòng, cô chỉ biết tức giận vì bị phản bội.

“Ban đầu Cố Lăng Thành nói nguyện ý chăm sóc tôi một đời một kiếp, cũng không nói kiểu tình yêu Plato có gì là không tốt, cho tới sáng hôm nay, anh ấy còn nói yêu tôi, Doãn ŧıểυ thư, cô thật cho là Cố Lăng Thành nguyện ý vì cô ly hôn với tôi sao?”

“Cho dù tôi không sinh con, tôi cũng sẽ không thay người khác nuôi con!”

Cô không để ý tới người phụ nữ đau khổ quỳ gối cạnh chân cô cầu xin, cầm túi lên, đứng dậy rời đi, giống như một con khổng tước kiêu ngạo, không muốn ở nơi đây lộ ra vẻ yếu ớt của cô trước mặt người phụ nữ phá hư hôn nhân của cô.

Cô bị bệnh tim, nhất định không thể thứ khác hơn cả nụ hôn, cho dù là răng môi triền miên hôn sâu, cũng có thể làm cho bệnh cô tái phát.

Vì bảo vệ cô, cho nên đi tìm nữ nhân khác phóng túng, thậm chí không ngần ngại gieo mầm móng, cuối cùng, để cho cô phải nuôi con của anh và người phụ nữ khác hay sao?

Lấy danh nghĩa tình yêu, thực sự bị tổn thương, đây là chỗ cao minh của Cố Lăng Thành, vẫn là do cô ngu xuẩn, nói rõ được sao?

Ngày này giờ này, Doãn Thụy Hàm đã là thiên kim tập đoàn Doãn thị, mà cô, cái gì cũng không còn, lần nữa ngồi cùng một vị trí, ý muốn như thế nào, Tô Noãn cười lạnh đem tầm mắt dời về phía phong cảnh ngoài cửa sổ.

Doãn Thụy Hàm thấy Tô Noãn nhíu lại mi tâm thì tròng mắt thản nhiên mỉm cười, lại nhìn về phía Tô Noãn bằng ánh mắt thương tiếc áy náy, mà trong tay cô, đang cầm vài tấm chi phiếu.

“Tô ŧıểυ thư, đây là một chút thành ý của tôi, mong cô nhận lấy.”

Tô Noãn thu hồi ánh mắt nhìn xa xăm, tròng mắt như sương như khói dâng lên một hồi lạnh nhạt, đón nhận ánh mắt thân thiết của Doãn Thụy Hàm, khóe môi lạnh lùng nâng lên.

Châm chọc khiêu khích sắc bén cũng không đáng sợ, điều đáng sợ là, đối thủ của mi dùng một tư thái như là trách trời thương dân* thương cảm cho vẻ hèn mọn của mi, để cho mi dày dò bởi tâm hồn.

*Ngày tận thế

Doãn Thụy Hàm, rốt cuộc thật sự là người dịu dàng thiện lương hay còn có tâm cơ khác, nào ai biết được?

“Đây chính là mục đích cô gọi tôi tới đây?”

Đối mặt với chất vấn của Tô Noãn, Doãn Thụy Hàm kinh ngạc trong chốc lát, nhưng vẫn cười cười quan tâm, không dấu vết đem tấm chi phiếu đặt lên bàn trước mặt Tô Noãn.

Tô Noãn liếc nhìn con số trên tấm chi phiếu, thật làm cho người khác hài lòng, lấy địa vị của Doãn Thụy Hàm ngày hôm nay, chút tiền này có thấm vào đâu, nhưng đối với Tô Noãn mà nói, cũng là một số tiền lớn, phải cần cù tiết kiệm trong lời nói, đoán chừng cả đời này cô không cần phải lo âu nữa.

“Đây cũng là tâm ý của Lăng Thành, anh ấy vẫn hy vọng Tô ŧıểυ thư có thể sống vui vẻ.”

Doãn Thụy Hàng nhẹ nhàng thuyết phục, lại giống như cây kim nhọn sắc bén, hung hăng đâm vào ngực cô, làm cho trái tim rỉ ra giọt máu tươi xinh đẹp, đem toàn bộ thế giới tàn khốc của cô lộ ra dưới ánh mặt trời.

Thì ra bọn họ cho là đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô còn có thể vô ưu vô lo mà sống, hai bàn tay dưới bàn hung hăng nắm chặt, Tô Noãn khinh xuất giễu cợt, vô luận là Cố Lăng Thành hay là Doãn Thụy Hàm, đều là cao thủ bày trò.

Doãn Thụy Hàm nhìn Tô Noãn giễu cợt, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, nhưng không có tức giận đứng dậy rời đi, mà là cầm lấy thực đơn bên cạnh, vừa mở ra vừa hướng Tô Noãn dịu dàng nói:

“Tô ŧıểυ thư, gần trưa rồi, chúng ta chọn món ăn trước đi.”

Bàn tay trắng nõn thon dài xinh đẹp của Doãn Thụy Hàm khẽ nhấc, liền có người hầu bàn cung kính đi tới, lời nói nhỏ nhẹ đọc ra một loạt tên thức ăn Italy, ngữ điệu lưu loát cùng thuần túy so với người gốc Ý không khác gì mấy.

Tô Noãn tựa người trên sofa, thưởng thức khí khái cao quý trong lời nói của Doãn Thụy Hàm, nhẹ mím môi cười một tiếng, không rõ là vui hay là giận, thấy Doãn Thụy Hàm nhìn sang trưng cầu ý kiến thì cô chỉ lạnh nhạt nói:

“Tôi không biết tiếng Ý, nên không hiểu được trên thực đơn viết gì.”

Sau đó Doãn Thụy Hàm có hơi chút sửng sốt, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười yếu ớt, khiến người hầu bàn ở một bên chờ đợi, chính mình cầm thực đơn cùng một cây bút đưa cho Tô Noãn vẻ mặt lạnh nhạt, nói:

“Tô ŧıểυ thư, nếu như cô không ngại, tôi đọc cho cô nghe, cô đánh dấu món mình thích, được chứ?”

Tô Noãn quét mắt nhìn tờ thực đơn tràn ngập chằng chịt tiếng Ý, không nhận lấy cành ô liu của Doãn Thụy Hàm, chỉ là ngẩng đầu hướng người bồi bàn đang im lặng chờ phân phó nói:

“Tôi muốn ăn cháo, anh lấy cho tôi một tô đi”.

Giọng nói Tô Noãn không nặng không nhẹ, lại đủ để cho người dùng cơm chung quanh nghe được cô không gọi món ăn, cũng kinh ngạc quay đầu, đem tầm mắt đưa tới.

Người bồi bàn có chút sửng sốt áy ngại, nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở:

“ŧıểυ thư, nhà hàng chúng tôi chỉ có món Ý, không có món ăn bình dân mang hương vị Trung Quốc.”

Có thể đem cháo nói thành món ăn bình dân đặc sắc Trung Quốc, đã giữ mặt mũi cho cô, Tô Noãn liếc nhìn thái độ cung kính của người bồi bàn, nhưng không vì vậy mà cảm kích, ngược lại cau mày, âm thanh cũng tăng cao vài phần dB (deciben) nói:

“Tôi chính là muốn ăn cháo, tên mấy món ăn ở đây tôi đều xem không hiểu, hơn nữa thức ăn còn ít như vậy, làm sao mà ăn đủ no, nếu như các người nói nơi này không có, thì phải đi ra ngoài quán cóc mua cho tôi!”

“ŧıểυ thư, tôi rất xin lỗi, trên cả con đường này đều là nhà hàng hạng sang, không tìm được món cháo cô muốn.”

Bồi bàn khó xử nhìn Tô Noãn một chút, lại đem ánh mắt cầu cứu về phía Doãn Thụy Hàm vẫn an tĩnh ngồi ở đó, mà ánh mắt chung quanh cũng đều trở nên xét nét khinh bỉ.

Tô Noãn giống như không thấy những ánh mắt châm chích kia, bưng ly thủy tinh lên, nuốt xuống ngụm nước đã nguội lạnh, lông mày cũng không còn nhíu lại nữa:

“Nếu không có cháo, thì lấy một phần cơm cùng nước tương đi!”

“Chuyện này…”

Tô Noãn thậm chí còn nghe thấy tiếng bàn luận xôn xao chung quanh, những ánh mắt khinh miệt khi dễ kia, toàn bộ rơi vào khuôn mặt trang điểm đậm của cô, nhưng cô chỉ nhẹ cười một tiếng, đem ly nước để lại mặt bàn.

“Muốn ăn gì các người đều không có, vậy thì tôi cũng không cần thiết phải ở lại”.

Tô Noãn không để ý người bồi bàn nói xin lỗi, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Doãn Thụy Hàm đối diện từ đầu đến giờ vẫn giữ im lặng.

“Năm đó cô ở nơi này chịu sỉ nhục, hôm nay coi như tôi trả cho cô, về sau đừng đến tìm tôi nữa, bằng không tôi không biết tôi còn có thể hay không như vậy phối hợp với cô!”

“Tô ŧıểυ thư, cô hiểu lầm…”.

Doãn Thụy Hàm ngước nhìn Tô Noãn lạnh lùng, vẻ mặt ôn nhu, là nhàn nhạt áy náy cùng thương hại, muốn mở miệng giải thích, Tô Noãn lại không cho cô cơ hội, trực tiếp xoay người.

Cầm lên mấy bao đầy đủ các loại thuốc, trước những ánh nhìn soi mói quái dị kia, Tô Noãn không nhanh không chậm đi ra khỏi nhà ăn sang trọng hoa lệ, tờ chi phiếu trên bàn ăn, vẫn như trước im lặng nằm ở chỗ cũ.

Sau lưng cửa nhà hàng tự động khép lại, Tô Noãn đứng ở dưới ánh mặt trời, tròng mắt nhàn nhạt chuyển động, nhìn thấy khu phố đối diện, một nhiếp ảnh gia trẻ tuổi đang đứng trong một đám người cầm máy chụp ảnh, hướng nhà hàng kiến trúc đối diện tiến hành chụp hình.

Nhìn người thiếu niên trẻ tuổi cách đó không xa một chân quỳ xuống đất, giơ máy chụp ảnh lên, Tô Noãn nhớ lại Lục Thiếu Thần, anh cũng thích dùng tư thế này để chụp ảnh, anh nói, ngẩng mặt chụp góc 45 độ, là góc chụp có tính khiêu chiến nhất đối với nhiếp ảnh gia.

Anh khi đó, rất thích dùng đôi tay khéo léo kia, xoay tiêu cự, tìm kiếm góc độ ánh sáng tốt nhất.

Ngón tay chạm đến trên ngón áp út lạnh lẽo cứng rắn, Tô Noãn quay đầu, thấy đám hoa hải dụ màu trắng bên cạnh trong cửa hàng, thản nhiên đắc ý nở rộ, giống như một đứa bé đang ngủ mê, tinh khiết mà an bình.

—————————

Sắc trời mờ mịt, biển Tram Lam vô cùng mênh mông, từng đợt sóng biển vỗ vào vách đá nham thạch, bọt biển trắng xóa văng tung tóe, phát ra tiếng gầm thét giống như tiếng hô to.

Bất ngờ Tô Noãn đứng trên vách đá dựng đứng, gió biển thổi bay mái tóc dài màu nâu của cô, hỗn lộn bay lượn trên không trung, trong tay đang cầm một bó hoa hải dụ trắng noãn, tròng mắt nheo lại, ngắm nhìn đường chân trời xanh thẳm nơi xa kia.

Linh hồn Thiếu Thần được an táng nơi này, đồng thời cũng an táng đi mảnh tình cảm u buồn nhất trong đời cô, ở cái thế giới này, nơi sâu nhất, yên tĩnh nhất, cứ thế ngủ yên.

Thiếu Thần…

Cô hướng về phía biển rộng mênh mông cuồn cuộng mãnh liệt, thác loạn gào thét, thân hình gầy gò, có chút yếu đuối, hình như chỉ cần một trận cuồng phong cuộn tới, là có thể cuốn cô vào biển rộng.

Người đàn ông đẹp giống như thiên sứ này, không nên sớm như vậy mà biến mất trên cõi đời này, người vốn nên chết là cô mới đúng!

Thân hình đơn bạc thoắt một cái, giống như một con bươm bướm sắp chết chao đảo sắp té, dưới chân Tô Noãn vừa động, lập tức một viên đá rớt xuống vách đá, bị sóng biển quay cuồng cuốn vào trong.

Hai năm trước cô ở nơi này muốn nhảy xuống, nhưng bởi vì một lòng mà dừng lại bước chân, vuốt ve trái tim đập, hai năm sau, cô như cũ vẫn không đối diện được cái chết.

Thiếu Thần, nếu như đây là nguyện vọng của anh, em sẽ tiếp tục sống tốt, cho dù có mệt mỏi thế nào, em cũng vậy sẽ cố gắng sinh tồn.

Gió biển chà xát làm đau khuôn mặt, cô có thể cảm nhận được cái lạnh trên gương mặt, chậm rãi di chuyển hai chân, viên đá sỏi dưới chân rơi lả tả xuống vách đá, lúc cô sắp quay người lại, trên cánh tay nhỏ bé đột nhiên xuất hiện một lực đa͙σ mạnh mẽ.

Tô Noãn kinh ngạc quay đầu, đôi mắt đẫm lệ chớp nhẹ tầm nhìn, chiếu rọi rõ nét khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn, còn có đôi mắt xinh đẹp phía sau cặp kính.

“Cô lại muốn làm gì đấy!”

Tô Noãn nổi giận không kềm được rống to, tiếng gầm gừ bị bao phủ bởi tiếng sóng biển, nước mắt thấm trên khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó khuôn mặt trang điểm hóa thành màu đen sì, bởi vì sau lưng người đàn ông này, mà không khống chế được giằng co.

“Vậy còn anh lại muốn làm gì!”

Người đàn ông nắm lấy cánh tay cô, không có xả hơi, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra phiền não mơ hồ, còn có vài chỗ khó hiểu, một đôi con ngươi lạnh lùng, thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt đang khóc của cô.

“Anh buông tôi ra!”

Tô Noãn nhớ tới mình gặp phải người đàn ông này, mỗi làn đều gặp bất hạnh, loạn xạ lau đi nước mắt trên má, bắt đầu liều mạng muốn đẩy người đàn ông đang giam cầm mình, biết rõ dưới chân vừa trượt, cả người lui về phía sau té xuống.

Chuyện xảy ra kế tiếp, mặc kệ là Tô Noãn, còn có Lục Cảnh Hoằng vẫn không ngờ tới, chờ khi bọn họ kịp phản ứng lại, hai người đã trở thành vật rơi tự do, gió biển lạnh thấu xương quét qua da thịt bọn họ, tiếp theo là một tiếng “Bùm” lớn, bọt sóng bắn tung tóe khắp nơi.

Khi mặt biển khôi phục một mảnh yên tĩnh thì thì trên vách đá đột nhiên phát ra tiếng kêu ầm ĩ:

“Người đâu mau tới, cứu mạng đi, có người vì tình tự tử nhảy xuống biển rồi!”

“Lúc gần tối hôm qua, xảy ra sự kiện nhảy xuống vực ở bờ biển thành phố, đặc biệt là phóng viên đài chúng tôi vội vã đến hiện trường, tiếp đó, mời nhân viên làm việc hãy đem màn ảnh chuyển sang cho phóng viên đài chúng tôi!”

Hình ảnh đột nhiên chuyển từ đài phát thanh sang bờ biển ngoài trời, một tên phóng viên đầu tóc hỗn loạn, đưa mirco đến trước mặt một người dân mặt mũi chất phác hiền hậu:

“Bác à, bác có thể kể cho chúng tôi nghe tình cảnh lúc đó không?”

“Lúc ấy à, cô gái kia tay cầm một bó hoa, đứng trên kia la lên, tụi tôi làm việc bên dưới, cũng nghe được tiếng khóc thê thảm đó, sau đó bên dưới vách núi, có một chiếc xe đẹp chạy tới, một người đàn ông từ bên trong bước xuống, cách ăn mặc, nhìn một cái cũng biết là người có tiền, hơn nữa, người đàn ông to lớn kia giống như một đóa hoa nhỏ đẹp mắt, lịch sự, đeo mắt kính…”

Khóe mắt tên phóng viên giựt giựt, lấy lại micro, bất chấp gió biển mãnh liệt, hướng về phía ống kính lớn tiếng nói:

“Lần này chúng ta đại khái đã hiểu được vụ án người nhảy xuống núi, tiếp đó, mời vị bên cạnh tôi người đã chứng kiến sơ lược tường thuật lại quá trình xảy ra vụ án…”

“Người đàn ông kia vừa đi lên, cùng cô gái kia xảy ra tranh chấp, hai người đẩy tới đẩy lui, sau đó, không biết chuyện gì xảy ra, cô gái kia liền ngã về phía sau, té xuống trước, thuận tiện còn kéo theo người đàn ông kia một cái, sau đó hai người cùng té xuống luôn!”

“Bọn tôi mới vừa rồi còn đang nói chuyện này, có lẽ hai người bọn họ là một đôi tình nhân, có thể nhà trai không đồng ý anh ta cùng cô gái nghèo khổ ở chung một chỗ, cho nên hai người liền hẹn tới nơi này tự tử vì tình…”

Tô Noãn nằm trên giường bệnh, lạnh lùng xem chương trình giảng đa͙σ lý sinh động như thật trên ti vi, đang nghe “Hào môn ân oán tình cừu” thì cái điều khiển từ xa trong tay bị cô căm tức nhét vào trên tủ đầu giường.

Đây đã là ngày thứ 2 kể từ lúc cô rơi xuống biển được cứu lên, cô không biết bơi, té xuống mà không chết đuối thì cũng coi như là kỳ tích lắm rồi, chỉ có vết thương trên mặt bị đá biển làm trầy xướt, sau đó ngủ mê man một ngày một đêm, tỉnh lại nhìn thấy loại tin tức sai sự thật này.

Tự tử vì tình? Tô Noãn vừa nghĩ tới người đàn ông so đo từng li từng tí kia, cười lạnh mỉa mai, cô hận không vu khống được người đàn ông đó tội mưu sát, điều kiện trước hết là, cho cô mời luật sư có năng lực.

Cửa phòng bệnh bị mở ra, Tô Noãn vừa quay đầu, liền thấy Cố Lăng Thành đứng ở ngoài cửa, môi mỏng cong lên cười mà như không cười, ánh mắt vô tư dịu dàng mỉm cười, nháy mắt dừng trên khuôn mặt lạnh lùng của cô.

Tây trang phẳng phiu màu đen, hoa hồng đỏ rực xinh đẹp, ở trên người Cố Lăng Thành, không nhìn thấy được dấu hiệu đi thăm bệnh nhân, chỉ có hẹn hò trêu chọc giai nhân.

Mà cô thật vinh hạnh và may mắn, trở thành loại giai nhân này, khi họ ly hôn sau 2 năm.

Tô Noãn nhìn con ngươi đen tràn đầy ý cười của Cố Lăng Thành, chỉ dừng lại một giây, thì hoàn toàn dời đi tầm mắt của mình, cô không hề nhìn tới vẻ nuông chiều của người đàn ông.

“Giữa chúng ta, tôi cho em nɠɵạı trừ cưng chiều, không còn gì nữa cả, Noãn Noãn, chẳng lẽ em còn không hiểu rõ sao?”

Những lời này tựa như ngực bị đâm, cô cho là cô đã dùng 2 năm thời gian để quên đi, không ngờ, khi tay cô nhẹ nhàng phất qua, còn có thể làm cho lòng dạ tan nát đau đớn.

Giữa sáu năm vô cùng cưng chiều, đến cuối cùng, lại là cái cớ tốt nhất để anh ta phản bội cô.

Tô Noãn ánh mắt thâm thúy liếc về hướng trời xanh xa xa ngoài cửa sổ, đôi môi có chút tái nhợt hơi nhếch lên thành một đường vòng cung, cái thế giới này không lớn cũng không nhỏ, chỉ là vừa vặn làm cho cô có thể đảo một vòng, rồi quay trở lại tại chỗ.

Giường bệnh nhỏ hẹp đột nhiên trầm xuống, Tô Noãn đột nhiên quay đầu lại, liền thấy một bóng dáng gần trong gang tấc, Cố Lăng Thành cứ như vậy, ngồi bên cạnh cô, hai chân thon dài giao nhau, di chuyển bó hồng trong tay cắm vào cái bình trên tủ đầu giường.

Giữa bọn họ chưa tới một mét, khoảng cách như vậy khiến cho cô không thở nổi, do hít thở không thông mà khó chịu, cô có thể nhìn thấy ý cười bên trong mắt Cố Lăng Thành, nhìn thấy khuôn mặt kiềm chế cảm xúc của chính mình, vô cùng bình tĩnh cứng ngắc.

“Nghe nói em học theo mấy cái tình tiết trên phim truyền hình kia, vì tình chạy đi nhảy xuống biển tự tử?”

Trên người anh ta phảng phất mùi thuốc lá, từ từ chui vào cánh mũi cô, quanh quẩn suy nghĩ của cô, thanh âm trầm thấp ôn hòa hiền hậu phảng phất như là một loại mê hoặc, muốn làm lung lay ý chí của cô.

Khi Cố Lăng Thành vẫn chỉ là một thư ký nho nhỏ thì cũng đã có mị lực phi phàm, oanh oanh yến yến lúc nào cũng quây quanh anh ta, xum xoe nhiều không biết bao nhiêu mà kể.

Cho đến ngày hôm nay, qua năm tháng chạm khắc trên người anh ta không phải là tan thương, mà là một người đàn ông thành thục thành công mê người, khiến cho nữ nhân vì anh ta mà sinh ra dục niệm điên cuồng giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Mà anh ta giờ phút này, sẽ dùng loại ánh mắt sâu thăm thẳm như đáy hồ kia, cẩn thận lướt qua ngũ quan của cô, cuối cùng dừng lại ở cánh môi nhếch lên của cô, nụ cười trên gương mặt tuấn tú càng đậm.

“Tôi nhớ em ngay tại thời điểm đó, không chịu nổi một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ và vận động, bây giờ nhìn lại, ngược lại khá hơn nhiều.”

Tô Noãn bờ môi căng thẳng, không cách nào chịu được ánh mắt mập mờ của anh ta được nữa, một tay vén chăn lên, vừa định xuống giường, cánh tay mảnh khảnh liền bị Cố Lăng Thành bắt được, mặc kệ cái trừng mắt oán hận, nhìn qua thấy một cái đầu tóc màu đen rối tung của anh ta.

Anh ta cúi thấp đầu, tầm mắt dừng lại ở ngón tay áp út của cô, dừng lại ở mặt trên chiếc nhẫn kim cương, sau đó, ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt lạnh nhạt của cô, thương tiếc cười cười:

“Hai năm trước em không đáp ứng anh ta, hiện tại lại đeo nó, có ý gì sao?”

Lục Thiếu Thần đã chết, cô còn giả bộ, có ai đến xem, nếu cô nguyện ý, ngay từ lúc hai năm trước anh ta trở lại tìm cô thì nên cùng anh ta trở về Provence, Cố Lăng Thành, anh là ý này chứ gì?

Tô Noãn lạnh lùng quay đầu, đôi mắt cũng đã chua xót phiếm hồng, Cố Lăng Thành biết rõ nhược điểm của cô, cho nên anh ta đả kích cô, thường thường có thể để cho cô mất khống chế, tâm tĩnh lặng mơ hồ dâng lên ba đào mãnh liệt.

Mà anh ta, như trước vẫn cứ hờ hững, giống như đấng Chúa cứu thế, thương hại nhìn cô.

Trước lúc cô làm ra bất kỳ hành vi mất lý trí, cửa phòng bệnh vang lên tiếng la kích động của Lâm Gia Gia, cũng làm cho Cố Lăng Thành buông cái kìm chặt đối với cô, sau đó chậm rãi đứng dậy, ưu nhã xoay người lại, không hề nhìn lấy Tô Noãn lần nào nữa, đi ra cửa.

“ŧıểυ Noãn, anh chàng đẹp trai này là ai, bạn trai cậu hả?”

Lâm Gia Gia cầm bình thủy trong tay, tò mò quan sát Cố Lăng Thành đi ngang qua người cô, sao đó, háo hức chạy đến trước giường bệnh, bắt đầu bà tám.

Tô Noãn chính là cố gắng cười cười, vuốt ve chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, nhìn bóng dáng ngoài cửa, trả lời:

“Không biết, có lẽ là đi nhầm phòng bệnh.”

Cố Lăng Thành bước chân chậm lại đến mức khó phát hiện ra, nhưng không phản bác cách nói của Tô Noãn, đóng cửa lại, đi ra ngoài.

Lâm Gia Gia ngó bó hoa hồng trên tủ giường, đối với câu trả lời của Tô Noãn nữa tin nữa ngờ, nào có người đi nhầm phòng bệnh, còn tặng kèm một bó hoa hồng to, nói không biết, 89% là giả.

Nhìn Tô Noãn mệt mỏi nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt tiều tụy hiển thị rõ, Lâm Gia Gia không nỡ bức cung nữa, buồn bã ỉu xìu thở dài, bắt đầu chuẩn bị bữa ăn tối cho Tô Noãn.

Sau khi Tô Noãn từ trong biển được cứu vớt lên, được đưa tới bệnh viện cấp cứu, Lâm Gia Gia xuất hiện tại bệnh viện, là do Lý Nham Dung thông báo, khi anh vừa mới hết giờ làm việc đi ra cửa, thì nhìn thấy Tô Noãn nằm trên băng ca được đưa tới, cho nên trước tiên, tìm được bạn cùng phòng của Tô Noãn là cô.

“Gia Gia, không phải cậu nói chiều hôm nay ở trường có buổi thuyết giảng quan trọng, cậu nhất định phải tham gia sao?”

Xới một chén cơm ngon, đem bát đũa đưa cho Tô Noãn:

“Ừ…không, bạn học mình vừa gọi điện thoại cho mình, nói buổi thuyết giảng chính của vị quan nɠɵạı giao kia có chuyện nên tạm thời không đi, kết quả là thư ký của anh ta làm báo cáo, cho nên, cũng không tính là lấy làm tiếc nuối!”

“Quan nɠɵạı giao?”

Đúng vậy, anh ta mới từ Na Uy về nước báo cáo công tác, gần đây đang nghĩ phép, cùng lúc chủ nhiệm của tụi mình và anh ta hồi đại học cùng học chung một thầy, nên mời anh ta đến thuyết giảng cho tụi mình, nghe nói, chủ nhiệm khoa tụi mình ba lần đến mời cũng không mời được anh ta, cuối cùng vẫn là cầu xin thầy giáo bọn họ ra mặt, mới giải quyết xong chuyện này, mình có xem qua hình anh ta, là một người đàn ông rất đẹp trai!”

Tô Noãn đối với vị chủ nhiệm khoa kia của Lâm Gia Gia có ấn tượng, người đàn ông tuổi trung niên có bụng bia, tóc thưa thớt, đeo một cái kính lão đen cũ kỹ, tự nhiên cũng đem loại ấn tượng này gán lên trên người vị Quan nɠɵạı Giao kia, thấy ánh mắt sùng bái của Lâm Gia Gia, chỉ là phối hợp cười cười, nói không ngừng.

Lâm Gia Gia thấy thái độ Tô Noãn qua loa như vậy, lúc này cũng không vui mừng, nhíu mày, đoạt lấy chiếc đũa của Tô Noãn, nhìn chằm chằm vào động tác cản trở của Tô Noãn, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“ŧıểυ Noãn, mình không lừa cậu đâu, anh ta thật sự rất lợi hại, lúc đi học đều là học nhảy lớp, mười tám tuổi đã lấy được học bổng Lord của đại học Oxford, được cử ra nước ngoài du học thạc sĩ, năm hai mươi tuổi liền tinh thông mười loại ngôn ngữ khó học nhất trên thế giới…”

Tô Noãn gật đầu một cái, trên mặt hiện vẻ không tin khiến Lâm Gia Gia ão não, lúc Tô Noãn đưa tay định lấy đũa thì nhân tiện cũng đem chén trong tay Tô Noãn đoạt đi.

“Mình xem cậu cũng ăn no rồi, còn lại không cần ăn nữa.”

Tô Noãn kinh ngạc nhìn nhìn Lâm Gia Gia ȶᏂασ tác nhanh nhẹn dọn dẹp bát đũa, vẻ mặt hắc tuyến, vuốt cái bụng trống trơn, sau đó làm sơ tư tưởng tranh đấu, hay là đem Lâm Gia Gia ra thị uy, lựa chọn thỏa hiệp:

“Oa, anh ta lợi hại như vậy, nhất định là mặc qυầи ɭóŧ bên ngoài…”

“Tô Noãn, không cho phép cậu nói như vậy về thần tượng của mình!”

Tô Noãn thức thời ngậm miệng lại, ngoan ngoãn gật đầu, nhưng mà trong nội tâm lại đối với cái vị Quan nɠɵạı Giao không quen biết kia tiến hành một phen khi dễ, phát giác Lâm Gia Gia như ŧıểυ Bạch Thỏ ánh mắt vô tội ai oán thì Tô Noãn vội mỉm cười giải thích:

“Gia Gia, mình đây không phải khen anh ta ư, mặc quần tam giác bên ngoài trông như siêu nhân a, siêu nhân thật lợi hại, không phải cậu không biết chứ?”

Lâm Gia Gia nghi ngờ đánh giá nụ cười giả tạo trên khuôn mặt Tô Noãn, bĩu môi, đem bát đũa nhét trả lại cho Tô Noãn, nói lảm nhảm một mình:

“Đừng tưởng là mình không biết, cậu gạt mình!”

Tô Noãn cúi đầu nhai cơm, khóe miệng là nụ cười vui vẻ, cô cho rằng Lâm Gia Gia đã mềm lòng, mới có thể như vậy cùng cô nói đùa hay sao?

—————

Cửa phòng bệnh của bệnh viện VIP lặng lẽ mở ra, Kiều thả nhẹ bước, chậm rãi đi vào, cầm trong tay một sấp tài liệu, bên trong là tin tức mà sáng sớm hôm nay anh vừa thu thập được, về cô gái có tên gọi là Tô Noãn.

Bên trong gian phòng ấm áp nhá nhem, bóng đêm lượn lờ bao vây, phía trước cửa sổ, một đa͙σ bóng dáng cao lớn an tĩnh đứng thẳng, ngắm nhìn sắc trời mờ tối bên ngoài, nghe thấy giọng nói của Kiều mới xoay người lại, trong tay của anh, cũng cầm một phần tài liệu.

“Phó bộ, đây là tư liệu Lý Tư Đặc đưa đến, xin ngài xem qua”.

Kiều theo tập văn kiện lấy tài liệu ra, cung kính đưa cho Lục Cảnh Hoằng, thuận tiện nhận lấy tài liệu trong tay Lục Cảnh Hoằng, chờ đợi chỉ thị của Lục Cảnh Hoằng.

Lục Cảnh Hoằng dùng khóe mắt dư quang liếc nhìn văn kiện, khớp xương hai ngón tay xinh xắn kẹp lấy tập tài liệu, đem nó hướng trên khay trà vừa để xuống, không lập tức mở ra xem liền, mà xoay người trở về hướng cửa sổ.

Kiều nhìn theo bóng lưng người đàn ông, lại nhìn một chút tài liệu trên khay trà còn nguyên, do dự liên tục, vẫn là mở miệng nói:

“Phó bộ, Tô ŧıểυ thư hai năm qua quả thật rất vất tả, cùng người khác thuê nhà ở chung, ở tại khu nội thành cũ của vùng nɠɵạı ô, việc bị thương lần trước khi vào trại tạm giam làm cho cô ấy bị cửa hàng sa thải rồi”.

Lục Cảnh Hoằng chỉ nhàn nhạt nhìn Kiều, ánh mắt ý vị không rõ như vậy khiến Kiều thân thể không khỏi cứng ngắc, nhưng không giải thích gì nhiều, bởi vì anh biết cấp trên không thích viện cớ.

“Kiều, cậu là đồng tình với cô ấy?”

Kiều nhất thời cứng họng, cuối cùng bày ra điệu bộ thừa nhận, biết sai cúi đầu, anh biết, anh vượt quá giới hạn.

“Năm giờ, cậu có thể tan việc.”

“Anh nghỉ ngơi cho tốt, tôi xin phép.”

Trước khi Kiều rời đi, vẫn đưa ánh mắt quan tâm nhìn bóng dáng đứng yên thẳng tắp thả lỏng của Lục Cảnh Hoằng, ánh mắt dừng trên cần cổ trắng nõn của Lục Cảnh Hoằng:

“Phó bộ, cổ anh…có cần gọi bác sĩ tới xem cái cổ của anh thế nào không?”

Lục Cảnh Hoằng lặng lẽ quay người lại, trên gò má trắng nõn gầy gò, còn lưu lại năm dấu tay nhàn nhạt, ở dưới ánh đèn, hết sức rõ ràng, phải cẩn thận nhìn, mới phát hiện được, anh cứng ngắc quay đầu.

Đây là kết quả Lục Cảnh Hoằng rơi vào trong biển, uống một bụng nước biển, và bị trật cổ luôn.

Nghe thấy Kiều hỏi thăm, chân mày Lục Cảnh Hoằng nhíu lại, lạnh lùng nói:

“Kiều, cậu tiếp tục làm thêm giờ, tôi cũng sẽ không trả tiền làm thêm cho cậu.”

Lục Cảnh Hoằng luôn dùng thanh âm ưu nhã nhất, trực tiếp nói ra ý tứ, Kiều ngượng ngập gật đầu, liền không nói thêm lời nào nữa, khẽ đóng cửa, ra khỏi phòng bệnh.

————————-

Ngày hôm sau, Tô Noãn liền thu xếp ra viện, đi đóng tiền thuốc thì được cho biết là đã đóng xong hết, Lâm Gia Gia giật mình nháy mắt mấy cái, Tô Noãn chỉ nhàn nhạt mỉm cười, xoay người trở lại phòng bệnh.

Lâm Gia Gia nhìn dáng vẻ bình đạm của Tô Noãn, cũng không có hỏi nhiều, Tô Noãn sắp xếp lại hành lý cũng không nhiều, chỉ có bộ quần áo cô mặc khi rơi vào trong biển, còn có bó hoa hồng xinh đẹp nở rộ trên tủ đầu giường.

Đột nhiên cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, Tô Noãn đứng thẳng lên, tay đút vào trong túi quần, quay đầu lại, thì thấy Lâm Gia Gia đã chạy đi mở cửa.

Một làn gió lạnh theo cửa phòng mở ra, thổi vào căn phòng ấm áp, xuất hiện ở cửa là hai người đàn ông, thân thể mượt mà của Lâm Gia Gia ngăn trước mặt bọn họ, đối lập với thân hình thon dài cao ngất của bọn họ, có vẻ có chút khôi hài.

Tầm mắt Tô Noãn quay lại, thì lại va chạm với một người đàn ông trong đó, cô liếc mắt một cái liền nhận ra, chính là anh ta hại cô rớt xuống biển, người đàn ông có thù tất báo!

Hình như người đàn ông này, lúc nào cũng là âu phục giày da, tựa như giờ phút này, anh ta đeo mắt kính, áo mũ chỉnh tề bộ dáng khiến Tô Noãn lập tức nghĩ đến một thành ngữ Tư văn bại loại *, hay nên nói là mặt người dạ thú.

*Hình dung người bộ dạng văn chất nho nhã nhưng làm việc âm hiểm, thương thiên hại lý hoặc là người có phẩm chất bại hoại.

Anh ta hẳn là người quyết định, ít nhất trước mặt người đàn ông phía sau anh ta, cô có thể cảm nhận được, khi anh ta hơi nhíu mày thì người đàn ông phía sau anh ta khẩn trương.

Người đàn ông này, cho dù thanh tịnh cao quý, thế nhưng một thân khí thế khí phách mạnh mẽ tuyệt đối không thua bởi bất kỳ một người thành công nào khác, vẻ lạnh lùng làm cho người khác cảm thấy kính nể, dĩ nhiên, trừ Tô Noãn cô.

Tô Noãn liếc nhìn Lâm Gia Gia bị thân hình cao lớn của hai người ngăn ở cửa, tùy ý cong môi cười một tiếng, liền không chú ý tới nữa, cúi đầu tiếp tục dọn dẹp lại đồ đạc của mình.

Bầu không khí vốn im lặng quỷ dị bị Lâm Gia Gia, bất chợt chìa ngón tay mũm mĩm ra, chỉ vào người đàn ông xinh đẹp giống như ánh trăng như làn gió mát ngoài cửa, gương mặt vui mừng hét chói tai:

“A! Tôi biết anh… anh chính là ŧıểυ Noãn nói gì kia, đúng, Quan nɠɵạı Giao mặc qυầи ɭóŧ bên ngoài!”

Tô Noãn: …..

Lục Cảnh Hoằng: …..
break
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc