Ngồi trên băng ghế làm bằng gỗ, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô trên giường, hai người có loại cảm giác mắt to trừng mắt nhỏ, bác Lưu gái thấy không ổn, ngượng ngùng khoác áo khoát bằng vải bông đi ra phòng bên ngoài, đối với Lục Cảnh Hoằng vừa rồi cường thế xông vào chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu, phán một câu:
“Người tuổi trẻ bây giờ làm sao lại nôn nóng như vậy!”
Tô Noãn chú ý tới vẻ mặt căng thẳng của Lục Cảnh Hoằng, có chút nhức đầu, cô cảm thấy mình trêu chọc phải Lục Cảnh Hoằng hình như so với Cố Lăng Thành càng hao tổn tâm tư giao tiếp hơn.
Cố Lăng Thành đối với cô mặc dù là giống như một cuộc thi đấu trong trò chơi, nhưng chỉ cần cô dùng hết trí lực, vẫn có thể ngăn chặn một phần, nhưng mà Lục Cảnh Hoằng thì ngược lại, cô đoán không ra đáy mắt sâu thẳm của anh, có lẽ cũng là bởi vì không biết thôi.
“Đây là cái chăn em dùng đêm nay?”
Tô Noãn lấy lại tinh thần nhìn Lục Cảnh Hoằng, tầm mắt anh dừng trên cái chăn đang bao vây lấy thân thể cô, không tự chủ kéo sát chăn lại, nhẹ nhàng gật đầu:
“Có thể nói như vậy…. Anh làm gì a!”
Tô Noãn không dự đoán được người đàn ông tao nhã tự kiềm chế này sẽ đột nhiên đứng dậy hành động, đem cả người cô và chăn từ trên giường cuộn lên, hình như ôm ngang có chút khó khăn, dứt khoát đem cô vác trên vai, giống như con chuột hoa buồn cười, quơ tay múa chân:
“Hơn nữa đêm anh còn muốn làm gì, buông tôi ra, mau buông tôi ra!”
Gió đêm lạnh thổi quét trên làn da, Tô Noãn run rẩy một cái, nhìn thấy những hộ gia đình sống trong những căn nhà gạch ngói xập xệ kia ló đầu ra nhìn, lại không dám lớn tiếng ồn ào, cô phát hiện Lục Cảnh Hoằng lại mang cô về nhà.
Cái ót đập đến ván cửa cũ kỹ se lạnh bởi tiết lạnh mùa xuân, phát ra tiếng vang giòn cô đơn, Tô Noãn còn chưa hiểu rõ tình huống, tầm mắt liền bị một tảng lớn bóng đen bao trùm, ngay sau đó một cỗ sức lực mạnh mẽ đè ép cô nằm trên ván cửa.
Tô Noãn quên cả phản ứng kinh ngạc nhìn, bên trong phòng không có điện, mười mấy năm không có người ở căn nhà sớm đã bị cắt đứt nguồn điện, giấy dầu trên cửa sổ đã sớm bị hỏng, có ánh trăng đổ xuống rọi vào, trống rỗng mờ mịt, giống như một mảng đại dương.
Tô Noãn mới vừa bình ổn sợ hãi của mình, khi Lục Cảnh Hoằng bỗng nhiên xốc lên cái chăn của cô, chui vào, hơn nữa một bàn tay nhẹ nhàng đặt qua ngang eo cô thì không thể nào tiếp tục duy trì bình tĩnh.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào, hôm nay tôi mệt chết đi được, chỉ muốn ngủ thôi!”
Cô nghĩ đứng dậy, liền phát hiện bị giam cầm không thể động đậy, mỗi khi cô động đậy một cái, sức lực ngang hông liền tăng thêm một chút, dễ dàng ngăn cản cô làm bừa.
“Nếu buồn ngủ thì nằm ngủ đi.”
“Anh cảm thấy với bộ dạng này tôi có thể ngủ được sao?”
Tô Noãn thản nhiên giễu cợt, mang theo chút tính khí, thân thể cứng ngắc, muốn ngăn cách khoảng cách với Lục Cảnh Hoằng, thế nhưng anh lại cô ý muốn không cho cô làm theo ý, chỉ là thoáng dùng sức, liền đem cô kéo vào trong lòng.
“Đừng cãi nữa, nghỉ ngơi đi.”
Giọng nói nhàn nhạt của Lục Cảnh Hoằng vang trên đỉnh đầu, trước mặt gò má Tô Noãn gần sát cổ của anh, rõ ràng cảm nhận được yết hầu của anh chuyển động, trong nháy mắt đó, da của cô không khỏi nóng lên.
Cánh cửa đổ nát nhẹ lung lay bên dưới ánh trăng, phát ra tiếng vang ken két, Tô Noãn bên dưới ánh mắt vụt sáng, cô nghe thấy tiếng lông mi bên dưới mí mắt va đập, có thể nghe rất rõ ràng.
Tư thế mập mờ kề sát như thế, cùng một người đàn ông không liên quan nằm chung, đối với cô mà nói quả thật nhất định khó khăn, mặc dù bọn họ đã từng ngủ chung giường, nhưng đó là trong tình huống cô ý thức không rõ.
Cô không biết mình ngủ từ khi nào, nhưng cô rất rõ ràng, ngủ một giấc cho tới sáng, Lục Cảnh Hoằng cũng không buông ra giam cầm cô, mà cô thế nhưng ngủ được rất an ổn.
————
Công ty bảo hiểm kéo xe đi thế nhưng lại bỏ lại Lục Cảnh Hoằng, điều này khiến cho Tô Noãn có chút nhức đầu, cô không hiểu vì sao Lục Cảnh Hoằng cố chấp như thế, khăng khăng muốn cùng người như cô nói chuyện tình yêu hoang đường.
Cô cảm thấy với điều kiện của anh, hoàn toàn có thể tìm được một danh môn thiên kim có bối cảnh xuất thân cao quý, vì cái gì nhất định phải là cô, hình như không đạt được mục đích thì không có ý từ bỏ.
Bọn họ đi đến một cái hồ trong suốt ở cửa Thanh Nham, Tô Noãn thỉnh thoảng giơ máy ảnh lên chụp vài tấm hình, ao hồ vào đông cũng không có bao nhiêu cảnh sắc để ngắm, nhưng cô vẫn nhàn nhã bước chân, cho dù vẻ mặt của cô giờ phút này có chút nồng đậm.
Lục Cảnh Hoằng một mực yên lặng đi phía sau cô, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nếu như không phải trên mặt đất có một cái bóng, cô cơ hồ muốn xem nhẹ sự tồn tại của anh.
Không có gì để nói với nhau, trong không gian tĩnh lặng cùng trầm mặc hồ nước khuấy động âm thanh, lan tràn bên trong trời đất, Tô Noãn đột nhiên dừng bước lại, bỗng dưng xoay người, lẳng lặng nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng cũng im bặt dừng lại.
Nội tâm của cô cuối cùng bắt đầu bộc phát, trước khi bị tâm tình u ám bức điên lên, cô mở miệng trước, trên mặt lộ vẻ cười nhạt, nhìn qua tự nhiên mà yên tĩnh:
“Anh không biết là không nói tiếng nào như vậy rất quái dị sao?”
Lục Cảnh Hoằng không để lại dấu vết nhướng chân mày, nhìn nụ cười yên tĩnh thanh khiết của cô, không tự giác hỏi lại:
“Vậy em muốn nghe chuyện gì?”
Tô Noãn nhìn Lục Cảnh Hoằng đứng yên tĩnh thản nhiên, chỉ cảm thấy giống như thấy được tuyết trắng thuần khiết nhất trong trời đông giá rét.
Thế giới tuyết là cao quý mà lạnh lẽo, Lục Cảnh Hoằng là một phần của quốc gia, từ lần đầu cô gặp được anh thì bản năng đã tạo thành nhận thức như vậy.
Nhưng mà, cuộc sống như vậy ở trong thế giới loài người, cho dù là tính tình hay là tình cảm cũng đều là cô đơn mà lạnh lẽo.
Tuyết không thích hợp nhiệt liệt cùng nồng đậm, bằng không đợi chờ nó chính là bị hoà tan.
Cô rất rõ ràng một chút: bọn họ là người của hai thế giới, mặc dù giờ phút này anh cố gắng lôi cô vào thế giới của anh.
Cũng vì vậy, cô muốn biết rốt cuộc cái gì hấp dẫn người cao cao tại thượng như anh, cam nguyện hạ thấp mình đi vào cuộc sống nghèo khổ của cô, thật chẳng lẽ bởi vì cái gọi là tình yêu sao?
“Anh không phải muốn cùng tôi nói chuyện yêu đương sao? Vậy anh phải nói cho tôi biết lý do thích tôi.”
Tô Noãn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, Lục Cảnh Hoằng lại trở nên khó chịu, anh nhíu mày lại, dời ánh mắt đi chỗ khác nhìn về phía mặt hồ gợn sóng lăn tăn, anh cảm thấy Tô Noãn đang cố ý khiêu khích khả năng tự kiềm chế của anh.
Anh không muốn nói nhiều về vấn đề này, anh chỉ muốn nói tới chuyệ yêu đương, không hơn, yêu và thích, không nằm trong phạm vi lo lắng của anh.
Tô Noãn như là hiểu rõ Lục Cảnh Hoằng không vui, không miễn cưỡng nữa, xoay người tiếp tục đi về phía trước, cô biết Lục Cảnh Hoằng sẽ đi theo bước chân của cô, không xa không gần, vẫn duy trì khoảng cách hai bước chân.
“Có nghe qua câu chuyện cổ tích Nàng tiên cá chưa?”
Tô Noãn tự nhủ nói chuyện, không ngừng chụp hình:
“Phản bội tộc đàn, vứt bỏ tôn nghiêm của người cá, nhẹ nhàng nhảy múa trên mũi đao, nhưng không cách nào chiếm được người mình yêu, còn phải chúc phúc hoàng tử và người trong lòng của hắn đầu bạc răng long, còn mình lại hoá thành bọt biển…”
“Vô tư dâng hiến là một loại ngu xuẩn, cũng không phải tất cả hoàng tử hoàng mỹ, đều sẽ đáp lại một cái kết cục hoàn mỹ.”
Tô Noãn nghe được thanh âm lãnh đạm của Lục Cảnh Hoằng, không khỏi cười một tiếng, xoay người lại tiếp tục đi thong thả về phía trước:
“Cho nên tôi nói, anh cũng không thích hợp nói chuyện yêu đương, bởi vì người đàn ông giống như anh vậy, lúc nào cũng vẫn duy trì được lý trí, không làm được vì yêu mà si mê, càng đừng nói vì người phụ nữ yêu thích mà hy sinh chính mình.”
Lục Cảnh Hoằng nghe được Tô Noãn giải thích câu kia với anh, hơi nhếch môi, anh lạnh nhạt nhìn nụ cười mong manh của Tô Noãn đằng trước, tìm không thấy lí do thích hợp để biện hộ cho chính mình.
“Tôi hỏi tiếp anh một vấn đề, nếu tôi và mẹ của anh đồng thời từ vách núi ngã xuống, anh sẽ cứu ai trước?”
“Cái nếu như này căn bản không thành lập, mẹ của tôi đã mất từ mười mấy năm trước rồi.”
Tô Noãn vẫn chưa nhụt chí, chỉ là cười cong mắt phượng, giống như đối với một Lục Cảnh Hoằng không động tình thì đáp án thú vị kia dĩ nhiên là một chuyện khôi hài:
“Tôi là nói nếu như, anh không cần phải tích cực như thế.”
Lục Cảnh Hoằng nhíu mày, đôi mắt trở nên lạnh lùng, liếc mắt nhìn Tô Noãn hưng phấn bừng bừng:
“Tôi cũng chưa có đạt tới cảnh giới vĩ đại vì người mà quên mình, khi đó tôi trước tiên nghĩ đến phải là, vươn tay ra có thể hay không vô tội bị lôi kéo theo mất mạng, đã như vậy, tôi tại sao còn phải muốn đi đưa tay, chẳng thà nhân cơ hội báo cảnh sát tới giúp đỡ.”
“Quả thực đủ lý trí a, nếu trên đường có một cô bé bày hoa bán dùng lời hay thuyết phục anh mua hoa tặng bạn gái, tôi nghĩ, anh lấy từ trong túi quần ra nhất định không phải là nhân dân tệ, mà là cái điện thoại.”
Lục Cảnh Hoằng nhíu lại chân mày tỏ ý không hiểu, Tô Noãn bước nhanh hơn, cười đến càng thêm giống như là loại đơn thuần không rành thế sự:
“Anh sẽ gọi điện thoại cho người quản lý trật tự thành phố tố cáo cô bé, đối với anh mà nói, chuyện này kết quả chính xác nhất chính là xử lý như vậy.”
Lục Cảnh Hoằng hé ra khoé miệng, rét lạnh trên mặt có chút tiêu tán, Tô Noãn âm thầm nhẹ thở dài, ý cười trên mặt dần dần tắt đi, cô nhìn thấy trong đống cỏ khô bên cạnh hồ có một cái xác con chim khô héo, sau đó bình tĩnh đi qua bên cạnh.
“Có lẽ đáp án của anh là đúng, cha tôi cũng từng liên tục cảnh cáo tôi, không nên đi yêu, yêu là một con đường không có lối về, đáng tiếc, khi đó tôi rất cố chấp, mới có thể vi phạm ý tứ của ông ấy, cuối cùng không chỉ làm hại mình, còn hại cha rơi vào kết cục như vậy.”
“Cha trước khi chết hẳn là còn oán hận tôi, nếu không tại sao ngay cả nơi mai táng thi hài của ông cũng không nguyện nói cho tôi biết, bất luận cho tôi có tìm kiếm như thế nào, cũng đều tìm không thấy một chút tung tích, cha nhẫn tâm tôi so với ai khác đều hiểu rõ ràng, ông không muốn tôi tìm được ông, tôi liền không thể nào tìm được.”
Lục Cảnh Hoằng im lặng nghe, anh nhìn bóng lưng đi thong thả của Tô Noãn, nhìn không thấy vẻ mặt cô, cô nói tới cha mình thì phần nhiều là cảm khái, cũng không có quá nhiều đau lòng muốn chết.
Anh bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, Tô Chấn Khôn hình như vẫn chưa…
“Nếu cha của em còn…”
“Cái cây to kia là cây quýt sao?”
Tô Noãn bỗng nhiên vui mừng hét một tiếng, cô cắt ngang Lục Cảnh Hoằng đang thăm dò hỏi, không biết Lục Cảnh Hoằng chưa nói xong là nội dung gì, cô chỉ vào màu cam cách đó không xa, vui vẻ giống như đứa trẻ.
Cô xác thực rất dễ hài lòng, chỉ cần cho cô một chút vui vẻ, cô liền sẽ quên ngay ưu thương chồng chất, tựa như giờ phút này, cô giống như đã quên mất 1 giây trước đang cùng anh nói chuyện gì.
Nụ cười của cô tràn đầy chờ mong, chạy về phía mảnh vườn màu cam kia, Lục Cảnh Hoằng không thể không đuổi theo, nhìn thấy cô vui vẻ ở bên ngoài hàng rào nhảy lên một cái, sau đó nhanh nhẹn giẫm lên một tảng đá bò vào.
Cô hình như rất quen thuộc cách làm sao vào bên trong, Lục Cảnh Hoằng có chút nhíu mày, nhìn hàng rào không cao, lui về phía sau vài bước, ngẫm nghĩ vài giây, xoay người đi tới cửa, thẳng đường đi tới, không ai ngăn cản.
Mùa này là thời điểm cây quýt đường phương Nam say quả, một mảnh vườn quýt không cho là lớn lắm, chủ vườn đang tiến hành thu hoạch, mang bao tay cùng đội nón, bên hông vây quanh một cái sọt, len lên cây thang.
Lục Cảnh Hoằng tránh những quả quýt hư rơi trên mặt đất, tìm kiếm tung tích thân ảnh gầy gò nhỏ nhắn kia, anh bỗng nhiên hoài nghi cô có phải hay không gắn nam châm trên người anh, bất kỳ trường hợp nào anh cũng đều có thể tìm thấy cô rất nhanh.
Cô đứng bên dưới táng cây quýt nhiều trái, đỏ mặt nhìn hâm mộ, leo lên cây thang trống bên cạnh, hái được một trái quýt liền nhanh chóng lột vỏ bỏ vào miệng, sau đó vui sướиɠ hái nhiều nhét vào trong ngực, dùng đôi tay ôm lấy.
Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy đôi tay cô không có vịn thang, sớm phản ứng đầu tiên là chạy đến vịn thang, anh đứng ở bên dưới thang, ngửa đầu nhìn cô, bởi vì nụ cười của cô mà tâm tình vui vẻ.
Tô Noãn hơi cúi đầu liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng, thoáng kinh ngạc, sau là nồng đậm tươi cười:
“Anh muốn nếm thử không, ngọt lắm đó!”
Cô ném mấy quả xuống dưới tàng cây, Lục Cảnh Hoằng lại chỉ là dùng sức chống đỡ cây thang, không có chuyện lấy tay đón lấy, Tô Noãn chợt a một tiếng, bên môi nhộn nhạo mỉm cười, bò xuống mấy bậc, sau đó nửa thân người dựa trên cây thang dịch chuyển eo, lột vỏ một cái, khẽ cúi người, để sát vào miệng của anh, cong cong đôi mắt:
“Ăn đi, ăn đi, thật sự rất ngọt, giả một phạt mười!”
Lục Cảnh Hoằng nhàn nhạt cười cười, nhưng lại không thể không ngậm lấy múi quýt mà cô nhét vào, hương vị ngon ngọt ướt át tràn ngập trong khoang miệng, chỉ là anh còn chưa nuốt xuống, liền bị nhét vào hai múi nữa.
Tô Noãn xấu xa câu khoé miệng, liếʍ liếʍ ngón tay bị ướt nước của mình, Lục Cảnh Hoằng cho tới bây giờ ăn cái gì cũng đều nhai nuốt từ từ, động tác tao nhã, làm gì có dáng vẻ phồng miệng dùng sức nhai lấy như thế này, ánh mắt vụt sáng.
“Tôi phát hiện, tôi có chút thích anh!”
Nói xong, không hề nhìn lấy Lục Cảnh Hoằng nữa, xoay người leo lên cây thang, một đầu tóc ngắn màu nâu dưới ánh mặt trời, loé ra điểm sáng bén nhọn.
Lục Cảnh Hoằng bởi vì câu nói kia của Tô Noãn mà có chút sững sờ trong chốc lát, đợi tới khi khôi phục suy nghĩ của mình, trên lưng Tô Noãn đã đeo một cái sọt xinh xắn, hái được rất nhiều quả.
Chủ vườn bên cạnh cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ, ở trong mắt bọn họ, đây là một đôi nam nữ yêu mến nhau.
“Lúc tôi còn nhỏ có hái táo ở vườn trái cây, khi đó trên mặt đất kết một tầng sương mỏng, so với mọi người tôi hái nhanh hơn, chỉ cần hái đầy một cái sọt, là có thể bán được một chút tiền.”
Lục Cảnh Hoằng nhàn nhạt nhìn cô, không biết nên nói cái gì đáp lại, nhìn nụ cười yếu ớt của cô thì ngay cả chính mình cũng không phát hiện cảm thấy cưng chiều, cho đến nay, anh cũng không biết như thế nào là cưng chiều một phụ nữ.
Không mất bao lâu, một cơn mưa to đột nhiên kéo tới, mưa rớt trên vỏ quýt màu cam, nhà vườn bắt đầu khẩn trương nhanh chóng bẻ lấy, Tô Noãn cũng không nguyện rời đi, cùng hứng mưa to, càng thêm vui sướиɠ hái.
Tiết tấu còn nhanh hơn so với cuộc sống đô thị phồn hoa, cô thích hợp với loại cuộc sống tự do tự tại ở nông thôn hơn.
Lục Cảnh Hoằng đứng bên dưới táng cây, mưa rơi tí tách làm tầm mắt anh mơ hồ, anh thuỷ chung vẫn vịn cây thang, không có đi ngăn cản cô, từ lúc quen biết cô cho tới nay, cô chưa từng trải qua vui vẻ như vậy.
Chủ vườn hảo tâm đưa qua một cây dù, Lục Cảnh Hoằng không có cự tuyệt, rất nhanh bung dù ra, đứng dậy thăm dò đem cô hoàn toàn che bên dưới dù, vì cô mà che ra một mảnh bầu trời an bình.
Chính anh hoàn toàn đứng ở trong mưa, ngẩng đầu lên, anh muốn canh giữ bảo vệ một bị cười sáng lạn này.
Tô Noãn toàn thân đã ướt đẫm, đem lấy trái quýt trong tay bỏ vào sọt, quay đầu lại nói cám ơn, lại ngạc nhiên thấy Lục Cảnh Hoằng đứng bên ngoài dù, tóc ngăm đen dính vào trên mặt, một đám một đám, theo nước mưa chảy xuống, nhưng thuỷ chung không thay đổi động tác che dù cho cô.
Sau đó Tô Noãn nháy mắt hoảng hốt, nhanh chóng bò xuống cây thang, cây dù kia cũng không kém chút nào che ở đỉnh đầu cô, cô nghe thấy âm thanh nước mưa nặng nề rơi trên tán dù, anh vẫn như cũ đứng bên ngoài dù, cúi đầu mắt nhìn xuống cô.
Sau đó cô kịp phản ứng, liền lập tức đưa tay kéo cánh tay Lục Cảnh Hoằng, kéo anh vào bên trong tán dù, một dòng khí ẩm ướt đập vào mắt, cô nhịn không được thấp giọng trách cứ:
“Không phải cây dù khá to sao? Tại sao phải đứng ở trong mưa?”
Nói xong, không nhẹ không vang hắt hơi một cái, Lục Cảnh Hoằng chợt thu lại chân mày, tiến lên một bước, đem cô ôm vào trong ngực của mình, Tô Noãn chỉ là thản nhiên cong lên khoé miệng, không có đẩy ra.
Mưa to trong mưa to, hai người ôm nhau co ro bên dưới tàng cây, Tô Noãn bỗng nhiên ngẩng đầu, run lẩy bẩy nở nụ cười:
“Tôi cảm thấy chúng ta có thể trở về nhà nướng quýt ăn!”
————
Củi khô ráo cháy bên trong cái lò đất phát ra tiếng răng rắc bên trong ngọn lửa, Tô Noãn đã thay lấy cái áo sơ mi sạch sẽ, cô ngồi trên ghế đẩu trước cái lò đất, hai tay chống cằm, gương mặt bị hơi lửa làm cho nóng lên.
Bởi vì nguyên nhân trời mưa ẩm ướt, nền nhà trong các hộ gia đình trở nên lầy lội khó đi, không cẩn thận là sẽ ngã xuống đất, âm thanh đế giày giẫm trên bùn đất sền sệt khiến cho Tô Noãn quay đầu lại, mà Lục Cảnh Hoằng đã đi tới phía sau của cô.
Lục Cảnh Hoằng mặc trên người bộ quần áo jacket cũ kỹ, đều là kiểu dáng quần áo lưu hành ở thập niên 70, ở thế kỷ 21 nhìn vào, cũng thấy quái dị thế nào.
Cô cũng không ngờ được quần áo mười mấy năm trước, treo ở trong tủ quần áo lại vẫn hoàn toàn không tổn hao gì, mà cô cũng không nghĩ đến, Lục Cảnh Hoằng thế nhưng thực sự nguyện ý mặc nó, mặc dù trước đó anh nhìn thấy bộ quần áo này thì sắc mặt khó coi.
Cô cho là anh thà mặc lại bộ quần áo sang trọng ướt sũng, cũng không nguyện ý làm mất gu thưởng thức ăn mặc của mình, trên thực tế, kết quả nằm ngoài dự đoán của cô.
“Thật sự là vóc người, rất xinh đẹp quả là tốt, mặc cái gì nhìn cũng đẹp!”
Tô Noãn ngẩng lên lấy tay áo lau khuôn mặt đỏ ửng, nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng vẻ mặt cứng ngắc hơi có vẻ cổ quái cười cười, sau đó ngồi dịch ra một đầu của băng ghế dài, nhường khoảng trống cho anh ngồi, tiện đà dùng kẹp gắp thang gắp trái quýt bên trong lò nướng.
Quần áo của anh cùng áo sơ mi được phơi trên cây trúc trong phòng, một lúc nhất thời không khô nổi, Lục Cảnh Hoằng nhìn xung quanh căn nhà ướt sũng, mưa bên ngoài đã bắt đầu nhỏ giọt phát ra âm thanh sột soạt sột soạt.
Lục Cảnh Hoằng vừa dùng khăn lau tóc, vừa theo ám chỉ của Tô Noãn, ngồi xuống trên ghế đẩu, cho dù vậy đối với vóc dáng cao lớn của anh mà nói có chút không được tự nhiên, cái khăn trong tay là của Tô Noãn, phía trên mang theo hương vị của cô.
Ngọn lửa cao bên trong lò đất chiếu rọi lên hai gò má Tô Noãn, cây củi cháy đâm thủng tay áo cô, đốm lửa ở trong lò nổ văng khắp nơi, kẹp ra một hai trái quýt, đặt ở trên bụi cỏ.
Tô Noãn cúi đầu rúc vào một góc băng ghế, hai tay cầm một trái quýt, phát ra tiếng sột soạt, thỉnh thoảng bởi vì hơi nóng mà nhe răng nhếch miệng, giống như con chuột hoa chỉ gặm nhấm vỏ quýt.
Ngưng mắt nhìn một đầu tóc của cô ở trong ánh lửa hết sức diêm dúa lẳng lơ, Lục Cảnh Hoằng cười cười, hình dáng ưu nhã tinh xảo bên trong hơi nóng của lửa, dần dần thả lỏng.
Cánh tay anh đang đặt trên đùi thoáng nâng lên, trước khi chạm vào đầu của cô, lại rụt trở về, chỉ là lẳng lặng nhìn cô vui vẻ ăn múi quýt bị nướng chín.
“Anh muốn ăn không?”
Tô Noãn bỗng nhiên ngẩng đầu, đem múi quýt trong lòng bàn tay dính đầy bụi than đưa tới trước mặt anh, Lục Cảnh Hoằng thấy khoé miệng cô dính đầy dấu vết than đen, nhẹ nhàng chìa ra một cánh tay, nâng lấy gò má cô, dùng ngón cái chậm rãi lau một ít màu đen dơ bẩn.
Cho đến khi anh chuyển con mắt nhìn về phía đôi mắt phượng xinh đẹp kia của Tô Noãn, anh chỉ là nhẹ nhàng vụt sáng dưới hàng mi, giống đứa bé ngây thơ không được tự nhiên quay mặt đi, thuận tiện đưa múi quýt trong tay nhét vào miệng.
Cô không hỏi anh có muốn ăn hay không nữa, một mình ăn toàn bộ trái quýt nướng.
Giữa hai bên không có bất kỳ đối thoại nào, thật yên lặng trầm mặc, chia ra ngồi ở hai đầu băng ghế, có lẽ đều có tâm sự riêng, có lẽ tâm sự gì cũng đều không có, đều nhìn ngọn lửa cháy hừng hực.
Lẳng lặng, thật sâu, giống như thật lâu trước đó, cứ như vậy cùng nhau ngồi.
“Nghe Gia Gia nói, anh cùng với thầy giáo của cô ấy là cùng tốt nghiệp tiến sĩ ngành ngôn ngữ học trường Oxford, năm đó có phải anh là sinh viên trẻ tuổi nhất không?”
Lục Cảnh Hoằng không để ý lắm cầm lấy cái kẹp than mà Tô Noãn vừa sử dụng qua, đâm vào đống lửa, gật đầu một cái, trên khuôn mặt tuấn tú cũng không có cái gọi là có ý khiêm tốn:
“Tôi cũng không muốn làm bạn học cùng một đám lão già này.”
Lời nói cũng không tao nhã, anh quay đầu, nhìn biểu tình kinh ngạc của Tô Noãn, hơi hơi gợn lên khoé môi, cười nhạt ở trong ngọn lửa có vẻ có chút tà mị:
“Nhưng tôi được nhảy lớp mà còn nhảy quá nhanh.”
Tô Noãn khoé miệng giật giật, trừng mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng ngoài cười nhưng trong không cười, trong lòng âm thầm đau khổ, quả nhiên càng giỏi về phương diện thiên tài thiên bẩm nào đó, thì càng không coi ai ra gì, cuồng vọng tự đại.
Không biết nên nói gì nữa, Tô Noãn đứng dậy đi tới bên cạnh cây trúc, cô lật tới lật lui quần áo mới vừa phơi lên, khi lật đến quần tây Lục Cảnh Hoằng thì đụng thấy túi quần kỳ lạ, hình như là sợi dây chuyền hay cái gì đó rơi ra.
Tô Noãn liếc mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng vẫn ngồi ở phía trước cái lò đất, tò mò hại chết mèo, cô từ trong túi quần lấy ra sợi dây chuyền kia, ngay tiếp theo là mảnh giấy cứng nhăn nhúm rơi trên mặt đất.
Trong tay cô là một sợi dây chuyền ngọc trai thuỷ tinh, nhìn qua giá cả xa xỉ, ở giữa sợi dây chuyền được khảm lên con khỉ Mông Kỳ Kỳ, Tô Noãn nhìn một chút liền nhớ tới bó hoa màu lam yêu cơ bên trong cái xe kia.
Cô nhặt mảnh giấy trên đất lên nhìn, thì ra là một bức hình nhỏ, bởi vì bị thấm ướt mà biến dạng.
Tô Noãn nhìn chằm chằm chính mình giả vờ ngủ say trong tấm hình, ngồi ở lối đi nhỏ của cầu thang, trên khuôn mặt là bình yên và thanh tĩnh.
Đây là tấm ảnh dán trên tấm gương trong nhà tắm bị mất.
Cô có chút kinh ngạc nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, ánh mắt trở nên không rõ ý tứ hàm xúc, nhớ tới bộ dạng nghiêm túc tỉ mỉ cẩn thận khi anh nói yêu, Tô Noãn bỗng nhiên cong lên khoé miệng.
Nếu nhất định phải thừa nhận lời nói, bỏ qua tất cả nhân tố sang một bên, cô hẳn là cũng tự nói với chính mình, ít ra cũng có chút thích anh.
Nhưng là sẽ chỉ dừng lại ở giai đoạn thích, con gái có thể tuỳ ý thích một người đàn ông, nhưng không thể tuỳ ý yêu một người đàn ông, thích là cô đã làm ra nhượng bộ lớn nhất rồi.
Giống như Thiếu Thần người như vậy còn không thể đi yêu, cô có tư cách gì nói yêu người đàn ông khác?
Lục Cảnh Hoằng ở một mặt nào đó mà nói, giống như cô vậy, đều khát vọng ấm áp, rồi lại sợ hãi đi ỷ lại, cho nên, có phải vì vậy mà bọn họ mới có thể ở chung hoà thuận?
———–
“Đây cũng là tặng cho tôi sao?”
Lục Cảnh Hoằng quay đầu lại, liền nhìn thấy Tô Noãn đứng bên cạnh cây trúc, trong tay của cô đang cầm sợi dây chuyền Mông Kỳ Kỳ, vẻ mặt của cô thực ôn nhu, cô từ từ đi tới bên cạnh băng ghế, lại ngồi xuống.
Anh nhìn chằm chằm sợi dây chuyền kia không biết trả lời thế nào, tối thiểu trước mắt chỉ mới, để cho anh nói ra lời ngon tiếng ngọt buồn nôn với một cô gái là một nhiệm vụ gian khổ.
Tô Noãn hình như nhìn thấu vẻ nhếch nhác của anh, hơi cười cười, cứ thế cầm lấy sợi dây chuyền, vòng hai tay qua cổ của mình, ở đằng sau cài lại móc khoá sợi dây chuyền tiếp tục nói:
“Cám ơn dây chuyền của anh, tôi rất thích.”
Nhìn sắc mặt hơi hơi ửng lên của cô xuyên qua ống tay áo, không thể phán đoán là bởi vì ngượng ngùng hay là bởi vì độ ấm của ánh lửa, Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy dòng nước lưu chuyển dưới đáy mắt cô, cổ họng nặng nề phát ra một tiếng “Ừ”.
Hai tay của anh cầm cặp gắp than, đầu óc ngây ngẩn giống như là một thanh niên mới lớn, tay anh đột ngột bị nắm lấy, anh nhíu mi tâm nhìn về phía Tô Noãn, đôi mắt phượng xinh đẹp kia hiện lên một nụ cười:
“Tiên sinh, tôi có thể hôn anh không?”
Lục Cảnh Hoằng cảm giác như bị mê hoặc, chưa có người khác phái nào đưa ra lời yêu cầu như vậy với anh, giống như là hỏi ý, hoặc như là muốn mời, sau đó, bên dưới ánh mắt anh vụt sáng, liền phát hiện mình đã muốn thuận theo nụ cười của cô.
Đôi môi cánh hoa của cô bởi vì vừa ăn quýt nướng nóng hổi mà xinh đẹp kiều diễm, cô nhẹ nhàng tới gần, chạm tay áo của mình lên môi, Lục Cảnh Hoằng kìm lòng không đậu nhắm mắt lại, cúi đầu, hôn lên.
Cô liếʍ qua môi của anh, răng của anh, cuối cùng cùng với lưỡi của anh quấn quýt ở chung một chỗ, giữa bọn họ hôn môi đã muốn vượt qua giai đoạn trúc trắc, cô hôn rất khá, anh cảm giác như mình trở nên không thể thở nổi.
Tay anh vuốt ve gương mặt cô, vành tai và tóc mai chạm lẫn nhau, anh cũng vì vậy mà toàn thân căng thẳng, anh đang nghi ngờ, có lẽ đây mới chính là tư vị tình yêu chân chính, tuy rằng rất ngắn ngủi, lại đủ để cho con người vạn kiếp bất phục.
Củi trong lò bị thiêu cháy mãnh liệt, không ngừng phát ra âm thanh hưng phấn vang dội, Lục Cảnh Hoằng lại chỉ nghe được âm thanh nở rộ, bùm bùm, giống như trốn chạy từ đáy lòng truyền đến.
Có đôi khi, không thể hiểu được con người, một loại tham niệm là như thế nào phát sinh như thế nào kéo dài và như thế nào biến mất, bởi vì không thể nắm trong tay, cho nên kết cục chỉ có thể là gặp gỡ.
Khi thời điểm bọn họ cùng thở hổn hển, Tô Noãn kết thúc nụ hôn không thể hiểu được này, Lục Cảnh Hoằng có chút khó chịu, cô thu hồi tay của mình, trầm mặc mấy giây, sau đó ngẩng đầu hướng anh mỉm cười:
“Ngày mai chúng ta trở về thành phố A đi.”
Lục Cảnh Hoằng không nói thêm gì, anh phát giác chính mình vẫn còn bị nụ hôn kích tình ngắn ngủi kia vây lấy, anh dùng cặp gắp than chọc chọc đống lửa, tay anh lại hơi có chút phát run, giống như không chịu nỗi kích tình hấp dẫn.
Trên thực tế, giờ phút này trong đầu anh tràn ngập suy nghĩ chính là làm sao mới có thể tiếp tục hôn cô, anh hình như còn có chút…vẫn chưa thoả mãn, anh biết điều này chỉ có thể hiểu ngầm chứ không thể nói rõ cảm giác của mình.
“Có lẽ anh nói đúng, chúng ta có thể thử yêu đương đi.”
Dù sao cả đời này xác suất cô kết hôn lần nữa chỉ là con số 0, như vậy nếm thử một cuộc tình, có gì là không thể?
Anh sẽ không bỏ ra 50% tinh lực, cô cũng không cần bởi vì không toàn tâm toàn ý mà áy náy, nếu như người đàn ông này nhất định phải nếm trải hương vị yêu đương, cô cũng rất vui trở thành một người mở đường.
Phong hoa năm tháng qua đi, tất cả đều sẽ lắng đọng vì thế sự xoay vần, tất cả phức tạp rườm rà cũng sẽ biến chất làm cho trong suốt, cô và anh cũng sẽ không còn dây dưa không rõ với nhau nữa.
Cô là người cá bị hoàng tử làm cho thương tích đầy mình, không có đem chuỷ thủ đâm vào ngực hoàng tử, để cho máu tươi của anh làm ấm áp hai chân cô, mà cô là thiên sứ dùng tánh mạng đổi lấy đuôi cá của mình, cho cô được hồi sinh.
Cô bơi thẳng về đáy biển, máu ở tay áo một đường uốn lượn hoà tan trong nước biển âm u, giống như chỉ là một hình tượng hão huyền, mà cô lại khắc sâu yêu thương.
Cô đã sớm cảnh báo chính mình, cô sẽ không vì một người đàn ông khác mà chạy lên đất liền.
Nhưng mà, người cá vẫn không dự liệu được, có một ngày, sẽ xuất hiện một hoàng tử như vậy, sẽ vì cô nhảy vào đáy biển, dù cho anh còn chưa học qua bơi lội.