Nhựa đường ven bờ biển được ánh mặt trời chiếu rọi lên đám sương dầy đặc, Tô Noãn đi bộ một quãng đường xa, mới tới trạm xe buýt, đợi rất lâu, mới đón được tuyến xe buýt buổi trưa.
Lần này do trạm xe buýt ven biển, nên hành khách không nhiều lắm, một ngày chỉ có hai chuyến, nhưng không có ngày nào mà không chạy, Tô Noãn hướng về phía bờ biển nhìn trời xanh mây trắng, tâm tình cũng thanh tịnh trong sáng.
Cô sờ đến máy chụp ảnh trong túi xách, dọc đường liên tiếp chụp được nhiều phong cảnh, gió biển lay động mái tóc trước trán cô, nhẹ nhàng thổi bay, rồi sau đó lại buông xuống.
Đem tầm mắt rời khỏi máy chụp hình, Tô Noãn nhìn biển rộng phía xa xa, tầm mắt mênh mông mà vui mừng.
Cuộc sống vốn là nên tốt đẹp như vậy, giờ khắc này nên theo nơi này rời đi, quên hết tất cả quá khứ, quên đi con người không tương quan nhau, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới!
Bốn giờ chiều, cô trở lại đô thị phồn hoa, đứng ở lối qua đường, dòng xe qua lại bóng dáng người đi đường phảng phất thời gian trôi qua, mang theo bóng tối u ám nhẹ nhàng xẹt qua bóng lưng của cô, loang lổ mơ hồ không rõ.
Tô Noãn dưới ánh mắt vụt sáng, hướng về phía đám người ồn ào nhàn nhạt mỉm cười.
Cô đi theo dòng người xuyên qua lối qua đường, sau đó chạy đến quầy ăn vặt quen đường, mua một ít thịt nướng làm cơm tối, cô ngồi trên chiếc ghế chạm trổ điêu khắc, lẳng lặng hưởng thụ ăn, không bận tâm đến những ánh mắt lộ vẻ kỳ quái này.
Cửa hàng ven đường cũng trưng lên cây thông noel, cô thoáng chậm chạp hai giây, mới nhớ sắp tới lễ Giáng Sinh, cô không mục đích đi dọc theo khu phố buôn bán, cô cảm thấy cô nên mua chút gì đem về nhà, để ăn mừng ngày lễ mà khó được cô nhớ tới.
Trong bóng đêm ánh đèn nê ông nhấp nháy bắt đầu sáng lên, Tô Noãn dừng bước, quay đầu về phía bên phải, liền nhìn thấy một cửa hàng trưng bày đủ loại quà tặng sa hoa tinh mỹ, bên trong tủ thuỷ tinh trong suốt, bày rất nhiều Thuỷ Tinh Cầu đáng yêu xinh xắn.
Phía sau cô có xe chạy ngang qua, ánh đèn xe chiếu thật sáng vào tủ kính, chợt loé chợt loé, đôi con ngươi sáng ngời, sau đó, tại nơi đó ánh sáng chợt loé một cái rồi biến mất, Tô Noãn nhìn thấy một đa͙σ bóng dáng ưu nhã trong cửa hàng kia.
Lục Cảnh Hoằng đứng phía trước Thuỷ Tinh Cầu, trầm mặc yên tĩnh, ở trong tầm mắt cô, vẫn như cũ giống một gốc cây cành lá sum xuê xinh đẹp, mắt anh nhìn xuống, nhìn những thứ bên trong tủ kính kia bao vây trong thế giới yên ắng.
Tô Noãn quên mất nhúc nhích hai chân, cô đứng bên ngoài tủ kính, an tĩnh hô hấp ngắm nhìn anh bên trong tủ kính, cô cái gì cũng không dám nghĩ nữa, nhưng không cách nào làm cho mình dời ánh mắt đi chỗ khác.
Rõ ràng quyết định muốn lãng quên, tại sao khi gặp nhau lần nữa, ý chí cũng dao động, đây không phải là kết quả mà cô muốn, cô rất rõ ràng, tình cảnh như vậy sẽ khiến cho mình trở nên không xong.
Chỉ là, cô không tự chủ được tiến lên vài bước về phía tủ kính, yên tĩnh khác thường nhìn về phía trước, chỉ cách một tầng thuỷ tinh, nhưng mà bọn họ lại không thể nào vượt qua hai thế giới.
Có đôi khi ngẫm lại, thật ra thì tất cả đều không phải là chướng ngại, chỉ cần đủ dũng cảm, nhưng mà, toàn bộ hết thảy lại trở thành chướng ngại.
Giữa lúc bọn họ còn xa lạ, nhưng cũng từng có ràng buộc, tuy rằng ràng buộc này không tính là khắc cốt ghi tâm, nếu nội tâm kiên định, thì nháy mắt có thể phá vỡ, nhưng cô không có được nội tâm như vậy.
Cô tiến lên phía trước vài bước, cho đến khi bàn tay cô chạm đến kính thuỷ tinh lạnh lẽo, cô thậm chí nghe thấy được hương vị của tuyết.
Ca khúc giáng sinh vui vẻ quanh quẩn ở đầu đường, cô giật mình hiểu rõ một chuyện, người đàn ông bên trong kia là mộng ảo trong sinh mệnh cuối cùng của cô.
Là cô dung túng chính mình, sau khi cho phép vết thương mình chồng chất lên, còn muốn mê muội đi xây dựng một giấc mộng huyễn hoặc, muốn đi nắm giữ ấm áp ở một người xa lạ.
Tô Noãn khẽ nghiêng mắt, liền nhìn thấy một cô gái còn trẻ tuổi, cô ấy bước chân vui mừng hướng Lục Cảnh Hoằng đi tới, sau đó vô cùng tự nhiên khoát lên cánh tay anh, trên mặt tràn đầy nụ cười chân thật.
Đó là một cô gái vui tươi hoạt bát, một đầu tóc xoăn đen gợn sóng được cột thành đuôi ngựa thoải mái rũ xuống, cách ăn mặc của cô ấy cũng không giống như các danh môn thục nữ khác, mà là mặc một thân quần áo thể ȶᏂασ hiệu Nike thuần trắng.
Cô ấy thân mật đứng bên cạnh Lục Cảnh Hoằng, hơi ngước nhìn lên, một cái tay cầm cái vòng cổ thuỷ tinh màu tím, cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng noãn, làn da màu lúa mạch, giống như con nai chạy băng băng dưới ánh mặt trời trên thảo nguyên.
Tô Noãn nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng thì không nhìn thấy anh nhíu mày, khi người con gái kia nhón chân lên nói nhỏ cùng anh thì anh thế nhưng cam nguyện khom người đem lỗ tai mình dâng lên.
Trong cửa hàng ánh đèn chiếu sáng vẻ mặt của bọn họ, Lục Cảnh Hoằng cười nhạt nói mấy câu, cô gái kia liền vui sướиɠ trợn to đôi mắt xinh đẹp, hôn lên hai gò má anh một cái, lần nữa chạy ra, đến góc chọn lựa quà tặng.
Chóp mũi Tô Noãn đã bị đỏ hồng đông lạnh, cô nhìn thấy bọn họ nói chuyện với nhau, lẳng lặng mỉm cười, động tác của bọn họ quá mức hài hoà, lồng ngực của cô lại không biết vì sao khó chịu.
Cô lấy tay che lên vị trí trái tim, hình như tháng này cô quên đi gặp bác sĩ, bác sĩ Lý đã thông báo với cô, cô đã rất nhiều ngày quên uống thuốc rồi, cho nên trái tim mới có thể vì vậy mà hít thở không thông thôi.
Tô Noãn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của mình trên tủ thuỷ tinh, cũng nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng đột nhiên xoay người, anh phát hiện cô đang đứng thẳng bên ngoài, thời gian trong phút chốc dừng lại bất động.
Thật lâu sau, khi cô gái xinh đẹp kia trở lại bên cạnh Lục Cảnh Hoằng, cũng theo tầm mắt của anh nhìn sang thì Tô Noãn rốt cuộc mạnh mẽ nở ra một nụ cười tươi, nhìn Lục Cảnh Hoằng, tái nhợt xinh đẹp, giống như lúc gặp ban đầu.
Lục Cảnh Hoằng không để ý tới cô gái bên cạnh hỏi thăm, cũng không cười, chỉ là nhìn Tô Noãn, nhìn thật lâu, giống như quên mất trên đời này còn có thể nói chuyện.
Con người bên trong cửa hàng ấm áp, mà cô bên ngoài là hoang vu cô tịch, Tô Noãn cảm giác được chính mình run rẩy, trái tim của cô bỗng nhiên từng trận phát đau, cho là bệnh tim vốn đã khoẻ thì ra còn có thể tái phát.
Tô Noãn không nhìn Bạch Tuyết bên kia nữa, cô không muốn tiếp tục tuỳ ý tự mình sa vào, cho nên, cô quyết định xoay người, giống như là thay đổi Càn Khôn, dùng hết toàn bộ khí lực, sau đó không hề lưu luyến rời đi.
Chỉ là mới đi được vài bước, cái trán của cô liền toát ra rất nhiều mồ hôi, sắc mặt nhất thời mất đi toàn bộ huyết sắc, hai chân của cô rốt cuộc đứng không vững, cả người theo bên cạnh cây thông noel ngã xuống.
Lòng của cô tại sao đau thế này, chưa bao giờ đau như thế này, thật sự rất đau…
Nước mắt trong trẻo nở rộ ở khoé mắt, cô há to miệng hô hấp, dùng sức bịt chặt tim, vì sao phải đập rối loạn như vậy, lo sợ bất an như vậy?
————-
Lục Cảnh Hoằng trong phút chốc nhìn thấy Tô Noãn, vẻ mặt chốc lát hiện lên hoảng hốt, ánh mắt anh nồng đậm nhìn cô, Tô Noãn im lặng đứng nơi đó, nhưng mà anh cũng quên mất chuyển bước.
Bọn họ đã nhiều ngày không gặp rồi, anh cũng cho là có thể như vậy không gặp nhau nữa, cho dù nội tâm của anh ngày đêm chịu đựng buồn bực quấy nhiễu.
Chính anh cũng đã không nhìn thấu tình cảm của mình đối với Tô Noãn, lộn xộn liên luỵ trái tim không an tĩnh của anh.
“Cậu út, dây chuyền này thế nào? A? Người bên ngoài là ai, là người cậu út thích sao?”
Long Diên tò mò nhìn cô gái gầy yếu bên ngoài, so với cô có vẻ nhỏ hơn mấy tuổi, nhìn qua có vẻ ăn uống không đầy đủ, giống như một góc cây cải trắng bị sương gió mùa đông đánh ngã.
Cô ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của cậu mình, cũng nhìn thấy một khắc kia khiếp sợ trợn to mắt, kinh ngạc không biết nên nói gì, chỉ là đưa mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng cùng người thiếu nữ bên ngoài kia đang qua lại bồi hồi.
Nếu như cô không nhìn nhầm, cậu út thất thần sao? Nhìn một người khác giới thế nhưng lại thất thần!
Đây là cậu út thanh tâm quả dục của Lục gia sao?
“ŧıểυ Diên, mau đi lấy xe tới đây!”
Long Diên còn đắm chìm trong suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi của chính mình, liền nghe thấy mệnh lệnh trầm thấp lại khó nén lo lắng của Lục Cảnh Hoằng, sau đó trước mắt cô nhoáng lên một cái, lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng đang đi ra cửa.
Anh trước sau như một bước chân ưu nhã khắc chế, càng chạy càng nhanh, xẹt qua từng dãy hàng thì bước chân gần như chạy trốn, sau đó xô đẩy khách hàng ngăn cản ở cửa, quên mất lễ nghi, biến mất trong tiếng thổn thức bất mãn.
Long Diên kinh ngạc nháy mắt mấy cái, tầm mắt nhìn theo Lục Cảnh Hoằng chạy băng băng, cô nhìn xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh của cửa hàng, nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng đứng ở ven đường, anh cúi người ôm lấy một người, chính là cô gái vừa rồi đứng bên ngoài nhìn bọn họ.
“Long ŧıểυ thư, chúng tôi có thể giúp được gì cho cô không?”
Long Diên thu hồi tầm mắt, hướng nhân viên bán hàng đứng bên cạnh lịch sự mỉm cười, đưa sợi dây chuyền trong tay trả lại cho cô ấy, chính mình liền bước nhanh đi ra ngoài:
“Giúp tôi giữ lại sợi dây chuyền này, mai tôi tới lấy.”
Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy thân ảnh mất đi ý thức nằm trên mặt đất, nhanh chóng chạy tới, hơn nữa lập tức ôm lấy cô, cảm giác được sức lực trên cánh tay mình rối rắm, cảm thấy phần lực phía trên rất nhẹ.
Anh nhìn thấy trong đêm tối lờ mờ, khoé mắt cô có nước mắt chảy xuống, đưa tay lau đi, đầu ngón tay chạm vào giọt nước trong suốt lạnh lẽo kia mà tâm tình yên lặng xúc động.
Anh hô hấp không khí rét lạnh, đôi tay gia tăng sức lực, anh biết tình trạng thân thể của cô, khi anh thử dò xét đem ngón tay đặt bên mũi cô, cảm nhận được hô hấp ra vào thì mới thư giãn thần kinh căng thẳng.
Xe thể ȶᏂασ màu đỏ tươi chạy như bay băng qua đường, lại hăng hái ngừng lại ven đường, Lục Cảnh Hoằng mở cửa xe, không chú ý tới ánh mắt đánh giá của Long Diên, chỉ lạnh lùng thốt:
“Chạy nhanh lên, đi bệnh viện!”
Xe thể ȶᏂασ giống như một đa͙σ tia chớp xuyên qua ngã tư đường, Lục Cảnh Hoằng ôm Tô Noãn ngồi ở ghế cạnh tài xế, đầu cô rũ xuống dựa vào trong ngực anh, không tìm thấy phản bác cùng ngạo khí chê cười ngày nào ở anh.
Anh lơ đãng chạm phải bàn tay lạnh như băng của cô, lông mày cau lại, liền một tay nâng đỡ thân thể Tô Noãn, một tay cởi áo khoát trên người, sau đó đắp lên người Tô Noãn đang hôn mê.
“Cô ấy là đối tượng lui tới với cậu út sao?”
Long Diên nghiêng đầu hỏi Lục Cảnh Hoằng, ánh mắt lại không nhịn được liếc về phía Tô Noãn, muốn cẩn thận nghiên cứu một chút cô gái được cậu út cô nhìn trúng.
“Lo tốt việc lái xe của con đi, tập trung vào.”
Lục Cảnh Hoằng âm thanh nhàn nhạt, không có bất kỳ cảm xúc gợn sóng, nhưng hai tay của anh vẫn là không để lại dấu vết ôm sát Tô Noãn, động tác săn sóc như vậy rơi vào trong mắt Long Diên, cô nhìn thẳng con đường phía trước, khoé miệng giương lên đường cong, đạp chân ga:
“Nếu là cô gái mà cậu út yêu mến, làm cháu gái là con đây, cũng nên chăm sóc thật tốt!”
Tâm Lục Cảnh Hoằng đột nhiên bị chấn động một chút, anh cúi đầu nhìn dung nhan bình an của Tô Noãn, mất tự nhiên nhíu chân mày:
“Con hiểu lầm rồi, cậu chẳng qua đáp ứng người khác chăm sóc cô ấy thôi.”
Long Diên hoài nghi liếc mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Cảnh Hoằng, nhướng mày, cũng cười bác bỏ giải thích của anh:
“Ôm là không lừa người được, người chỉ khi ôm người mình yêu mến thì mới có thể toát ra vẻ mặt như thế, cậu út nếu cậu không tin, cậu có thể đặt cô ấy xuống và sau đó nhìn vào gương, là có thể chứng minh con nói là thật hay giả!”
“Dừng xe.”
“Cái gì?”
Long Diên mờ mịt dừng xe lại, không hiểu nhìn về Lục Cảnh Hoằng bên cạnh, sau đó chỉ là mặt lạnh mở cửa xe, đem Tô Noãn đặt lại trên ghế ngồi, còn bản thân vòng qua đầu xe đi tới bên chỗ ghế lái, mở cửa xe ra.
“Xuống xe.”
Long Diên nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng giúp mình cởi dây an toàn ra, kinh ngạc khẽ nhếch miệng, không biết cậu út đến tột cùng là có ý gì, sau đó cô phát hiện mình bị nửa lôi nửa kéo mang ra khỏi xe.
“Cậu Út, xảy ra chuyện gì sao? Sao lại kéo con xuống xe a!”
Lục Cảnh Hoằng không nhìn vẻ mặt mê hoặc của Long Diên, sắc mặt nồng đậm ngồi vào ghế lái, thuận tiện đóng cửa lại, khi Long Diên đưa tay mở cửa ra thì cửa trực tiếp bị khoá lại, sau đó quay cửa xe xuống, đem một cái điện thoại ném ra ngoài.
“Kêu chị Hai tới đón con, ngày mai sẽ cho Kiều đem xe qua trả con.”
Long Diên đứng lặng trong đêm tối vắng vẻ, tay đang cầm cái điện thoại người cậu vô lương tâm ném ra, sau đó, cô nghe được tiếng động cơ phát ra âm thanh, từ trước mặt cô lái xe đi mất.
“Cậu Út, cậu Út, đó là xe của con a!”
Cô hé miệng muốn mắng to, lại bị xe thể ȶᏂασ nhả ra khói đen hun từ trong đường ống làm cho ho khan không ngừng, chỉ có thể đứng tại chỗ tức giận dậm chân.
Không phải là bị cô nói trúng tâm sự, vì vậy mà thẹn quá hoá giận sao!
———–
Anh cũng không biết rốt cuộc mình đang làm cái gì, đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn thấy bác sĩ và y tá khẩn trương bận rộn ra vào, khứu giác nhạy bén của anh ngửi thấy mùi thuốc sát trùng gay mũi.
Anh sâu kín xoay người, nhìn về phía bên trong cửa sổ thuỷ tinh, cô vô cùng an tĩnh nằm trên giường bệnh, bác sĩ trực phòng cấp cứu đang làm các loại kiểm tra cho cô, nghe nhịp tim một chút, vén vén mí mắt, đo huyết áp.
Thời gian tí tách vang bên tai anh, kéo dài chậm rãi vang lên.
Bỗng nhiên tấm rèm cửa sổ màu trắng được kéo sang một bên, cản trở tầm mắt của anh, anh đứng bên ngoài nhìn tấm rèm còn đung đưa, cảm thấy trái tim mơ hồ kịch liệt đau, anh không thể kìm chế giơ tay lên, để vào trong miệng.
Anh đang nhớ cô, đã 5 ngày rồi, từ lúc trên hành lang cũ kỹ đơn sơ cô nói ra câu trả lời làm người ta khó chịu như vậy, cái tên Tô Noãn cũng chưa có một giây phút nào rời khỏi đầu óc anh.
Anh thậm chí là khi lạnh lùng nghĩ tới cô, không mang theo cảm xúc phức tạp nào, vẫn như cũ xem nhẹ nhịp tim đập nhanh của mình.
Anh thực muốn hỏi người khác một chút, bất cứ người nào cũng được, chỉ cần cho anh một đáp án chính xác.
Cho nên khi con gái của chị Hai anh là Long Diên vui sướиɠ khi người gặp hoạ nói ra vấn đề anh vẫn luôn không dám đối diện thì anh có chút thẹn quá hoá giận, một người đàn ông 32 tuổi thời điểm bắt đầu biết nhớ nhung một cô gái như vậy, ý vị như thế nào, đáp án làm cho người ta sợ hãi.
Bởi vì đối với người như anh mà nói, chính là một hồi tai nạn.
Anh cảm thấy sau khi quen biết Tô Noãn, anh đang ngày càng biến thành một con cá mắc cạn trên bờ.
Liều mạng hé miệng, muốn hô hấp, lại càng thêm làm người ta hít thở không thông, anh không tìm thấy vị trí trái tim của mình, tựa như anh không tìm được lý do lại đi tìm cô.
Cho nên, anh giống như là một thằng ngốc, không yên lòng vượt qua buồn chán 5 ngày.
Thời điểm lật xem những công văn kia, anh đang nghĩ tới cô;
Nghe Kiều cùng Thái Luân Tư báo cáo thì anh đang nhớ tới cô;
Khi cùng ăn cơm với người nhà, anh như cũ không cách nào ngăn thôi nhớ cô.
Khác thường như vậy không biết có được coi là nhớ nhung hay không, đối với Lục Cảnh Hoằng anh mà nói, đây là lần đầu tiên kể từ lúc anh chào đời tới nay gặp phải chuyện như vậy, vừa dịu dàng lại mãnh liệt như vậy, không hề được báo trước.
Cảm giác giống như là một trận bão táp xinh đẹp, thời điểm dưới ánh mặt trời, đột ngột tiến tới, trừ bỏ ngẩng đầu lên, không còn cách nào.
Anh dùng việc xem thật nhiều tài liệu để đối phó tâm tình quỷ dị như vậy, cố gắng che đậy sợ hãi của mình.
Rèm cửa màu trắng kia được kéo ra, bác sĩ cùng y tá lần lượt đi ra, bác sĩ vẻ mặt thông hiểu đi tới trước mặt Lục Cảnh Hoằng, vỗ vỗ vai anh:
“Đừng lo, cô ấy đã làm phẫu thuật thay tim, bây giờ trái tim rất khoẻ mạnh, té xỉu vừa rồi chỉ là việc ngoài ý muốn.”
Lục Cảnh Hoằng cảm giác lòng của mình co rút một chút, anh nhìn vào, thấy được không gian tái nhợt, còn có bóng người ngủ yên trong không gian trắng xoá.
Bác sĩ xiết chặt chân mày liếc nhìn Lục Cảnh Hoằng, sau đó quay đầu lại quan sát trong phòng bệnh, lắc đầu một cái, trực tiếp rời đi.
Lục Cảnh Hoằng đi vào, anh tin chắc bước chân của mình rất nhẹ, cũng tin chắc trên mặt mình nét mặt giờ phút này không có kẽ hở, mới đẩy cửa vào.
Phòng bệnh màu trắng, chiếc giường màu trắng, ga giường màu trắng, cái chăn màu trắng, cô lẳng lặng ngủ yên ở phía trên, sắc mặt của cô cũng không khó nhìn, đường cong khoé môi màu hồng an tĩnh, trên tay trái của cô còn treo một bình truyền nước, ngủ được rất thoải mái, xem ra cũng không cần nụ hôn của hoàng tử lay tỉnh.
Anh đi tới bên giường, mắt nhìn xuống cô, sau đó thế nhưng quỷ thần xui khiến khom người xuống, hạ xuống nụ hôn trên đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, anh cảm giác được bươm bướm giương cánh nhịp nhàng.
Tay của anh chạm vào ngực của mình, anh cảm nhận được nó đập lên, quy luật vững vàng, nhưng là, anh cũng biết nơi đó dường như có lẽ có chút không giống.
Lục Cảnh Hoằng, mày điên rồi sao? Có phải là mày muốn điên rồi không? Tại sao sống đến 32 tuổi, chợt đột nhiên bị điên rồi? Tại sao là hiện tại, tại sao lại điên rồi, đột nhiên như vậy?
Những ý tưởng không thể giải thích được này ép tới khiến anh thở không nỏi, anh rời khỏi dôi môi cô, không tiếng động chống lại nội tâm khát vọng, lui về sau một bước, muốn thoát khỏi mê hoặc của cô truyền vào trong đầu óc anh.
Quên mất đã từng tịch mịch cô độc qua 32 năm sau, trong lúc bất chợt cảm giác được mình khát vọng một cô gái, đây không phải là chuyện cười sao? Hơn nữa hài hước mà châm chọc, cộng thêm quỷ dị!
Anh xoay người đi ra ngoài, bước chân có chút cố tỏ ra vẻ thoải mái, tay của anh giữ trên tay cầm cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, nửa đêm đứng trên hành lang bệnh viện lạnh lẽo, thế giới của anh nháy mắt trống rỗng.
————-
Tô Noãn mở mắt, tia sáng kịch liệt lập tức đập vào tầm mắt, toàn thân cô có chút vô lực, trong đầu óc cô hiện lên một màn tối hôm qua, lồng ngực của cô lại dâng lên nỗi buồn bực.
Cô thở dốc hít sâu, dùng sức quay đầu, liền nhìn thấy bóng người ngồi trên ghế salon bênh cạnh giường bệnh, anh nghiêm chỉnh ngồi trên ghế salon, nhắm mắt, mi tâm hơi nhíu lại, hai cánh tay tự nhiên khoanh ở trước ngực.
Nếu như có ai có thể ở dưới ánh nắng ban mai, nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng, nhất định cũng sẽ có bộ dạng giống như cô, sinh ra một cái ảo giác.
Tô Noãn nhìn người đàn ông chìm đắm trong màu vàng của ánh nắng ban mai, dưới mắt chậm rãi vụt sáng, nếu như nói trên thế giới này, có một loại người như vậy, để cho người ta liếc mắt nhìn một cái liền vĩnh viễn không thể quên, hẳn chính là Lục Cảnh Hoằng đi.
Bỏ qua một bên mấy khuyết điểm trong tính cách của anh, cô tin tưởng anh sẽ là thiên sứ mà Thượng Đế làm thất lạc ở nhân gian, không có bị cuộc sống *** quấy nhiễu, cứ như vậy mà lạnh lùng cao ngạo.
Cô nhớ tới cô gái tối hôm qua cùng anh thân mật đứng chung một chỗ, cũng nhớ tới trên mặt anh dịu dàng hiếm thấy, cô dời tầm mắt đi chỗ khác, ngơ ngẩn ngước nhìn trần nhà màu trắng, nội tâm cô đơn phiền muộn.
Tiếng hít thở nhỏ nhẹ đều đặn lưu chuyển trong phòng bệnh, Tô Noãn bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Cảnh Hoằng không dời đi chỗ khác, cô cũng nhìn thấy túi xách của cô, được đặt trên tủ giường.
Lục Cảnh Hoằng vốn ngủ không sâu, nghe thấy tiếng “rắc rắc” nhè nhẹ thì anh cũng rất nhanh mở mắt ra, sau đó võng mạc của anh bắt gặp được ánh mắt hơi có vẻ né tránh của Tô Noãn.
Cô đã tỉnh lại, ngồi dựa ở đầu giường, tư thế của cô có chút cổ quái, tay phải của cô giấu trong chăn, tay trái không tự nhiên nắm ga giường, tiết lộ cô khẩn trương không cảm xúc.
“Cám ơn anh tối hôm qua đưa tôi tới bệnh viện, gây thêm phiền toái cho anh, thật ngại.”
Bộ dạng cảm ơn của Tô Noãn nhìn ở trong mắt của Lục Cảnh Hoằng có chút không được tự nhiên, ánh mắt của cô vẫn mơ hồ bất định, Lục Cảnh Hoằng nhìn cô một cái, liền dời tầm mắt đi, anh đứng dậy nhìn xuống Tô Noãn:
“Tôi đi gọi bác sĩ.”
“A, được, làm phiền anh.”
Lục Cảnh Hoằng nhìn bộ dạng lén lút của cô vài giây, gật gật đầu, liền đi ra ngoài, tiện tay khép cửa lại.
Tô Noãn nghe thấy tiếng bước chân xa dần, mới thả lỏng thân thể căng thẳng, vén chăn lên, cô lấy ra máy ảnh giấu bên trong, thò người qua kéo lấy cái túi, nhanh chóng nhét máy ảnh giấu vào trong, kéo khoá lên, để lại chỗ cũ.
Sau đó, một lần nữa nằm trở lại giường, giống như người không có việc gì, chờ Lục Cảnh Hoằng đi gọi bác sĩ tới.
————
Tô Noãn ngoan ngoãn nằm trên giường, mặc cho vị bác sĩ ngoài 50 tuổi làm kiểm tra cho cô, Lục Cảnh Hoằng vẫn yên lặng đứng ở 1 bên giường, lặng lẽ nhìn chăm chú cô, làm cho cô không khỏi tim đập rộn lên.
Cô không có thói quen bị một người đàn ông nhìn chăm chăm như vậy, mặc dù quá khứ cũng có người nhìn như vậy.
Hẳn là không có vấn đề gì lớn, Tô ŧıểυ thư thân thể rất khoẻ mạnh, tôi nghĩ chờ một chút là có thể xuất viện.”
“Tối hôm qua cô ấy rõ ràng đau đến té xỉu, làm sao có thể không có việc gì? Chuyện bác sĩ trưởng bị thu hồi giấy chứng nhận bác sĩ cũng không phải chưa từng thấy qua.”
Tô Noãn không ngờ tới Lục Cảnh Hoằng không khách khí nói ra như vậy, trợn to đôi mắt phượng nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt âm trầm lạnh lẽo của Lục Cảnh Hoằng, ngược lại thái độ bác sĩ vô cùng tốt:
“Tôi làm bác sĩ ở nɠɵạı khoa tim được ba mươi mấy năm rồi, người bệnh như Tô ŧıểυ thư cũng gặp qua nhiều rồi, như thế nào còn có thể chẩn đoán lầm, đây là điện tâm đồ tối hôm qua đo được.”
Bác sĩ lấy một cái túi từ trong tay y tá, thong thả ung dung lấy ra mấy tờ điện tâm đồ, sau đó chậm rãi cười, nhìn một chút sắc mặt khó chịu của Lục Cảnh Hoằng, lại nhìn một chút bộ mặt không hiểu của Tô Noãn.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nếu làm bác sĩ ba mươi mấy năm, làm một bác sĩ có đủ tư cách, nên cho bệnh nhân một giải thích hợp lý.”
Bác sĩ giương mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng một chút, khôi phục cúi đầu nhìn Tô Noãn, giọng không lạnh không nóng hồn nhiên không thấy khẩn trương:
“Tô ŧıểυ thư, tối hôm qua trước khi cô gặp Lục tiên sinh có phải hay không ở đây còn bình yên vô sự? “
Tô Noãn hít vào một hơi, có chút không rõ bác sĩ hỏi như vậy có ý đồ gì, nhíu lại ấn đường, nhưng vẫn là thành thực gật đầu, thuận tiện đưa mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng, anh và cô giống nhau, cũng bị vấn đề của thầy thuốc làm cho cảm thấy khó hiểu.
“Tô ŧıểυ thư này, lúc ấy trái tim của cô có phải hay không cảm thấy tê tê, giống như… giống như một dòng điện không ổn định?”
Tô Noãn trầm mặc chốc lát, nếp uốn giữa chân mày càng thêm nồng đậm, cô ngược lại nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, tim của cô lại thực đập sự đột nhiên ngẩn ra, cảm giác quái dị như vậy làm cô cảm thấy bất an.
Trái tim của cô thật sự không có vấn đề sao?
Bác sĩ ngẫm nghĩ vài giây, bỗng nhiên vuốt cằm cười híp mắt, đem điện tâm đồ đưa cho y tá, vừa nhìn bộ mặt nghi hoặc của Tô Noãn giải thích:
“A, không có việc gì không có việc gì, Tô ŧıểυ thư chỉ là do yêu mà thôi, bởi vì tâm tình của mình đè nén quá độ, cho nên mới phải đau lòng, về sau quen là tốt rồi, ha ha, có thể đau lòng là chuyện tốt.”