Lục Cảnh Hoằng dừng lại bước chân, anh nghiêng người nhìn về Lý Tư Đặc ở cửa, ánh mắt lạnh lùng xa xăm, như ra lệnh cho người ta không được đi dò xét, Lý Tư Đặc thản nhiên cười một tiếng, nhặt tờ chi phiếu trên mặt đất lên:
“Cô ta đi rồi, hai trăm vạn đã mua được cô ta.”
“Đi đâu?”
Lý Tư Đặc nhìn thấy sắc mặt lãnh đạm của Lục Cảnh Hoằng càng trầm xuống, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú càng trở nên trào phúng, chậm chạp thong thả đi về phía Lục Cảnh Hoằng, đôi giày da nhẹ bước trên gạch, không phát ra âm thanh nào.
“Nha…” Lý Tư Đặc ngưng mi trầm tư một lát, khóe miệng như có như không nở nụ cười tươi, chống lại tròng mắt gợn sóng của Lục Cảnh Hoằng, “Cô ta đáp ứng cả đời này cũng sẽ không dính dáng cùng một chỗ với anh.”
Lục Cảnh Hoằng kiên quyết xoay người, đi nhanh về phía thang máy, bước chân rất nhanh nhưng vẫn như cũ duy trì khắc chế, anh không muốn ở trước mặt Lý Tư Đặc để lộ quá nhiều suy nghĩ nội tâm chân thật của chính mình.
“Đừng quên vấn đề tôi hỏi anh!”
Tiếng nhắc nhở của Lý Tư Đặc truyền đến từ phía sau lưng, mang theo một ý duy nhất là khuyên nhủ mà không kiêu ngạo của anh, nhưng không cách nào ràng buộc bước chân của Lục Cảnh Hoằng.
Thang máy mở ra, Lục Cảnh Hoằng đi vào, khoảnh khoắc xoay người đóng cửa lại, anh bỗng nhiên tự hỏi mình, đối với anh mà nói, Tô Noãn rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào?
Đối với vận mệnh cô độc đơn điệu của anh mà nói, sự xuất hiện của cô ấy rốt cuộc sẽ sắm vai trò gì?
Hay là, chỉ là một đoạn nhạc trong đời ngươi, một đoạn nhạc đệm có chút đặc biệt, cho nên mới nói là anh đối với cô ấy nảy sinh cảm xúc không giống nhau?
Anh không thể xác định tình cảm của chính mình, cho nên, chỉ có thể vội vàng tránh ra, bởi vì, nội tâm của anh đang bị hoang vu vô tận quật vào, mọi thanh âm yên tĩnh đều không lấy lại được.
Tô Noãn nhấc một chân đứng trên con đường mờ tối, cô cố gắng đi vài bước về phía trước, lại phát hiện vô cùng gian nan, nếu như không có lời nói thầm nhắc nhở.
Cô cười cười, không vì vậy mà cam chịu, lựa cục đá sạch sẽ ngồi xuống, bắt đầu vận dụng đầu óc gỡ bỏ thạch cao vướng bận kia.
Người ý chí là có thể, chỉ cần ý chí đủ kiên định, không có gì là làm không được.
Ngón tay của cô bởi vì dùng sức tách thạch cao mà bị đau, nhưng nội tâm của cô lại là một mảnh yên lặng.
Cô nhớ tới lời nói vừa rồi của người đàn ông xa lạ trong căn nhà kia, anh ta đem một cây bút đưa đến tay cho cô ký tên, ánh mắt kiêu căng mà khinh miệt, giống như Thượng Đế đang nhìn xuống tín đồ đáng thương.
“Muốn ký bao nhiêu thì bấy nhiêu, tôi không phải Lục Cảnh Hoằng, cho nên không cần thiết ở trước mặt tôi giả bộ dè dặt thanh cao.”
Thanh âm của người đàn ông kia thực trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng lại không giống với kiểu trong trẻo lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng, xen lẫn rất nhiều khinh thường, đó là do chán ghét đối với kiểu phụ nữ bợ đỡ.
Ngón tay anh ta nặng nề mà chỉ tấm chi phiếu, một chút tôn trọng lễ phép cũng không có:
“Tôi sẽ không đem chuyện này nói với Lục Cảnh Hoằng, tôi sẽ chỉ nói cho anh ta biết, cô có việc đi trước, không kịp tạm biệt anh ta.”
Tô Noãn nhìn móng tay được cắt tỉa sạch sẽ của anh ta, thản nhiên cười cười, yên lặng nhìn anh ta, chỉ mỉm cười nhìn xung quanh ngón tay anh ta, mà anh ta chịu không nổi nụ cười như vậy, buồn bực thu hồi tay mình, đưa ra sau lưng.
Rõ ràng là loại phụ nữ ích kỷ đầu cơ trục lợi, lại cứ trưng ra đôi mắt trong suốt xinh đẹp, muốn mê hoặc tâm hồn người ta, ý đồ làm cho anh cũng mềm lòng.
“Kỳ thật anh nói cho anh ta biết cũng không sao, anh ta hẳn là cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.”
Bởi vì sáng hôm nay, Lục Cảnh Hoằng cũng có nói qua với cô, cô là một phụ nữ đầu cơ trục lợi thực tế, nếu anh ta tinh tường nhận thức ra điểm ấy, việc cô đột nhiên rời đi như vậy không cảm thấy kỳ quái.
Nếu quả thật có kinh ngạc, cũng là bởi vì anh ta và cô căn bản không có quan hệ, cô lại nhận một khoản tiền, nhưng cô sẽ không cảm thấy áy náy.
“Anh rất thích Ninh Nhi, cho nên muốn giúp cô ấy chiếm được tình yêu của Lục Cảnh Hoằng có phải không?”
Tô Noãn không nghĩ tới chính mình sẽ hỏi ra câu hỏi như thế, cô kỳ thật không có tư cách nào để hỏi, cô cùng bọn họ là người của hai thế giới, chỉ là hiện tại cô đã vượt ra khỏi ranh giới, vẫn còn mưu toan được voi đòi tiên.
Người đàn ông kinh ngạc nhìn chằm chằm Tô Noãn, thật lâu sau, mới dời đi ánh mắt, lãnh đạm cười, vô cùng xem thường cùng giễu cợt:
“Người giống như cô, làm sao dám như vậy mà gọi tên cô ấy?”
Câu trả lời như vậy đúng lúc cắt đứt vọng tưởng của cô, Tô Noãn trong sáng vô tội mà cười đến diêm dúa lẳng lơ, cô gật gật đầu, đồng thời đứng dậy khỏi ghế, viết xuống một con số.
Cô cũng không biết mình vì sao đối với Ninh Nhi tràn đầy tò mò, cũng như theo lời Ninh Nhi, cô cảm giác cô ấy đối với cô không khỏi thân thiết, Ninh Nhi đối với cô cũng tồn tại hấp dẫn tương tự.
Nhưng nếu không phải thân thiết, thì là một loại cảm giác không thể nói rõ, cô muốn thông qua Ninh Nhi nhìn thấu sâu hơn cái gì đó, lại thủy chung không nhìn rõ, cô không biết Ninh Nhi, nhưng lại giống như sâu trong trí nhớ đã từng gặp nhau.
Loại cảm giác quen thuộc này nhưng lại không khiến cho cô kích động, ngược lại cô mơ hồ run rẩy, như đợt sóng mờ mịt đập vào mắt, che mất một chút tò mò của cô.
Cho nên khi một khắc người đàn ông này đưa ra chi phiếu, cô quyết định không đi tìm hiểu tình hình thực tế cảm xúc kỳ dị của chính mình đối với Ninh Nhi kia, Ninh Nhi là công chúa chính gốc, còn cô chỉ là công chúa sơn trại, cuối cùng vẫn là bị đánh về nguyên hình.
“Thay tôi đưa nó cho Lục Cảnh Hoằng, đây là tôi thiếu anh ta, cám ơn.”
Cô lễ phép nói cám ơn, sau đó nhấc chân đi ra khỏi nhà, cô không mang đôi dép xinh đẹp kia, mà mang đi đôi giày rẻ tiền Cavans của cô.
Nàng tiên cá yêu hoàng tử loài người, cô ấy thỉnh cầu mụ phù thủy đem đuôi cá của cô ấy biến thành một đôi chân thon dài, mụ phù thủy nói, con nhất định sẽ bị trả giá thật nhiều, con phải dùng âm thanh trong trẻo kia làm điều kiện trao đổi, hơn nữa mỗi bước con đi, đều phải chịu đựng đau đớn giống như dao cắt.
Nàng tiên cá cười cười đồng ý, bởi vì hạnh phúc.
Cô ấy từ nay về sau trầm mặc yêu một người đàn ông, cho đến thời khắc chính mình hóa thành bọt biển, như cũ cũng không cách nào làm biến đi người yêu của mình.
Tô Noãn trước kia vẫn cảm thấy, con gái mang giày cao gót giống như nàng tiên cá, nôi tâm yêu say đắm một người đàn ông, lại phải chịu đựng mỗi bước đi khoan tim đau đớn.
Nhưng mà giờ phút này cô chợt phát hiện, phụ nữ trẹo chân chẳng qua cũng giống như thế, cô quẳng cái thạch cao kia xuống, mang vào đôi giày vải, sau đó thuần thục cột thành cái nơ bươm bướm, đứng dậy khỏi mặt đất.
Chỗ mắt cá chân truyền đến mơ hồ đau đớn, cô nhưng không cách nào khống chế được, mỗi một giây cô đều cảm giác được một cách rõ ràng huyết quản nơi mắt cá chân đập lên, như là một trái tim nho nhỏ, làm cho lồng ngực cô nhảy lên.
Hai chân cô đặt trên nền đất xi măng bằng phẳng, có lẽ thật sự rất đau, nhưng cô cũng đã có thể chịu đựng được.
Là bởi vì ảnh hưởng tâm lý sao?
Một người thường thường tinh thần có thể vượt qua ** thống khổ, nhưng là ** trên tinh thần vĩnh viễn không thoát khỏi được khổ sở.
đa͙σ lý này từ ngày cô hiểu chuyện đã lĩnh ngộ được, khi đó cô nghĩ là cô không thể chấp nhận được, nhưng trên thực tế, cô thành công đem lý luận thay cho thực hành.
Cô đi ra khỏi cửa lớn của Thiên Hương Hoa Đình, băng qua đường, đi một đoạn đường xa, có lúc lại quanh quẩn trở về, sau đó, cũng không tìm được phương hướng nữa.
Trời sinh cảm giác xác định phương hướng của cô không tốt, có lẽ nên quy tội cho thời thơ ấu không có ai, không có một người tốt nào dẫn đường.
Cô không thể phân rõ phương hướng, các tòa nhà giống nhau trong lúc đó cứ xuyên tới xuyên lui, giống như con ruồi không đầu đi loạn, may mắn có thể tìm đươc cửa ra vào của trận mê cung này.
Chất lỏng lạnh lẽo nhỏ xuống trên gương mặt cô, Tô Noãn dừng lại hai chân đi loạn, nhìn về phía chân trời u tối, đập vào trong tầm mắt cô là tràn ngập một mảnh mưa bao phủ.
Mái tóc ngắn màu nâu dính lên trên mặt, một đám một đám, theo nước mưa chảy xuống, hai mắt cô mở to trong đêm mưa, xinh đẹp, kỳ ảo, thản nhiên chảy xuôi tuyệt vọng.
Trống trải trong đêm, cô một mình đứng ở trong mưa, không tìm được đường ra, cô hơi hơi lui về sau nửa bước, mang theo nhát gan hoảng sợ nào đó, nhưng đồng thời, cô cũng bắt đầu miên man suy nghĩ.
Nếu lúc này trùng hợp Lục Cảnh Hoằng lái xe ngang qua, có thể hay không nhìn thấy cô trong đêm tối này?
Nếu vừa khéo anh thấy được, sẽ nguyện ý tiếp tục mang cô về nhà không?
Nếu như anh biết được mình rời khỏi nhà như vậy, sẽ còn lưu giữ cô sao?
Nếu như…
Nếu như cứ tiếp tục đứng ở đây, có thể hay không cuối cùng cô cũng hóa thành một dòng nước chảy trong suốt, dọc theo đường cái, chảy vào cống thoát nước, giống như nàng tiên cá, cuối cùng cũng biến thành một đống bọt biển?
Những vấn đề này nháy mắt hiện ra trong đầu óc của cô, Tô Noãn mới chợt giật mình phát hiện, mình lại đi ra một đoạn đường, đối với vấn đề trong đầu cô giống như pháo bông sáng rực, không chút hứng thú đi truy cứu.
Cho nên, cô xem nhẹ cái tên Lục Cảnh Hoằng này.
Cô lạc đường, giống một đứa bé nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm cảm giác an toàn.
Mưa thấm trên khuôn mặt cô, cô nheo mắt lại, không phân rõ có phải hay không chính mình đang khóc, cô nghe thấy âm thanh nức nở tí tách, giống như một bài hát bi thương.
Chiếc xe lịch sự tao nhã hối hả chạy vòng vòng trên đường lớn, Lục Cảnh Hoằng tùy tay ném kính mắt qua ghế lái phụ, một tay đỡ chân mày, dùng sức nhấn chân ga.
Anh thấy hai bên cảnh vật bên ngoài xe thành công chuyển động thẳng tắp mơ hồ nhanh chóng rút lui, anh liếc mắt nhìn đến chính mình trong gương chiếu hậu, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng hiện lên xúc động khẩn cấp không cách nào đè nén.
Anh đi đến phòng trọ của cô ở khu nội thành cũ, gõ cửa thật lâu, vừa đi vừa gõ cả hành lang hàng xóm, lại thủy chung không phát hiện tung tích Tô Noãn, anh biết cô còn chưa trở về, vì thế anh lên xe tiếp tục tìm kiếm.
Một chiếc xe vận tải đột nhiên xuất hiện ở phía trước, con ngươi của anh chợt co rút lại, vội vàng đánh tay lái. Lốp xe ma sát trên mặt đất phát ra tiếng vang kịch liệt, xuyên thủng cả màng tai con người.
Chiếc xe hơi bám sát phía sau xe vận tải vượt lên, anh cảm giác được trên sống lưng phía sau của mình một trận mát mẻ, trong đêm tối anh nghe thấy tiếng thở hổn hển của chính mình, lẳng lặng, lẫn vào tiếng còi báo động của xe.
Thế giới của anh nhất thời một mảnh tịch liêu, trong đầu anh quanh quẩn chính là câu chất vấn của Lý Tư Đặc, lạnh lùng nhìn tòa nhà trong bóng đêm bên ngoài xe, tay cầm lái có chút phát đau.
Anh không ngờ tới lời nói của Lý Tư Đặc sẽ làm cho dòng suy nghĩ của anh nháy mắt hỗn độn.
Sắc mặt của anh giống như ánh trăng sáng tỏ, cũng lãnh đạm nhìn không ra biểu cảm gì.
Anh đối với Tô Noãn rốt cuộc là loại tình cảm gì?
Anh bắt đầu hoang mang, là đồng tình, là thương hại, hay còn là…
Anh không muốn lại tiếp tục suy nghĩ, anh trên danh nghĩa đã có vị hôn thê là Cù Ý Hinh đã mất, anh có thể lấy lý do “Quốc sự làm trọng” mà thối thoát, Lục Cảnh Hoằng, mày còn có chuyện vô tình gì mà không làm được?
Tự vấn lòng về bọn họ, lại không đạt được đáp án muốn chối bỏ phần rung động này, cô cùng Cù Ý Hinh khác biệt nhau, Cù Ý Hinh cho anh cảm giác là tương kiến không tương thức người xa lạ, còn cô…
Anh lại tìm không ra từ hình dung để thuyết phục chính mình, anh mệt mỏi nhắm hai mắt lại, dựa vào lưng ghế, thật lâu thật lâu, anh mở mắt ra, anh nhủ với chính mình, cô ấy là người mà trước khi lâm chung cháu anh phó thác chiếu cố, anh đối với cô ấy có điểm đặc biệt là điều bình thường.
Xe một lần nữa khởi động trong bóng đêm, anh đi theo trái tim mách bảo, không còn đi lung tung xung quanh nữa, chạy tới lui trên con đường trở về, sau đó ở ven đường phụ cận của Thiên Hương Hoa Đình, anh nhìn thấy thạch cao chiếu sáng dưới ánh đèn.
Lục Cảnh Hoằng xuống xe, nhìn thạch cao bị đập nát, không biết nên nói cái gì, anh trầm mặc lặng lẽ đứng lên, giống như hàng cây ven đường, chỉ là anh không có một gốc rễ to lớn.
Giọt mưa bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, anh nghiêng đầu, liền chứng kiến một hồi mưa như trút nước cứ như vậy mà tới, cứ liên tiếp tít tắp, dính dấp không rõ, mưa rơi lấp đầy màn đêm trống rỗng.
Anh lướt qua đống thạch cao dập nát kia, băng qua bãi cỏ lầy lôi, bắt đầu chạy băng băng, lại một lần nữa, hành vi nhanh hơn ý thức, anh nhìn không rõ phương hướng phía trước, bước chân hỗn độn mà hối hả.
Tô Noãn, Tô Noãn, Tô Noãn…
Đây là lần đầu tiên anh kêu tên của cô, lại phảng phất như tận đáy lòng đã luyện tập qua ngàn lần, thậm chí hơn vạn lần.
Thanh âm của anh lẫn lộn trong tiếng nước mưa.
Thời điểm tìm kiếm một người, tư tưởng là đơn thuần nhất, chỉ muốn phải tìm cho được cô, tìm được cô là tốt rồi, chỉ cần tìm được cô là tốt rồi!
Trừ lần đó ra, không còn gì khác.
Anh xuyên qua vô số con đường, lại tìm không thấy bóng dáng đơn bạc kia, suy nghĩ của anh bắt đầu bị các loại phỏng đoán tra tấn.
Anh luôn cho rằng cuộc sống của cô tràn ngập tuyệt vọng, anh nghe Lý Nham Dung nói, cô hứng thú với tự sát, làn da trên cổ tay cô đã muốn càng ngày càng mỏng, nếu tiếp tục một lần nữa…
Lục Cảnh Hoằng ngăn chính mình tiếp tục nghĩ tiếp, anh gặp biến không sợ hãi lại đối mặt với vấn đề của cô thì hoàn toàn mất hết hiệu lực, mưa rơi tí tách, lành lạnh cắt qua da thịt, trong lòng anh bỗng nhiên truyền đến một mảnh hư không mãnh liệt, bắt đầu kịch liệt ho khan.
Không cách nào tiếp tục thở được nữa, không cách nào tiếp tục đi nữa, dừng lại, anh từng ngụm từng ngụm thở gấp, hoàn lẫn vào không khí trong mưa, rót vào cổ họng anh, khiến ý thức của anh không ngừng thanh tỉnh.
Sau đó, quay đầu, anh thấy được một bóng dáng cuộn tròn ở gốc cây ven đường, quả đầu tròn tròn màu nâu, nằm úp sấp trên cánh tay, tóc dính sát da đầu.
Bên cạnh có một băng ghế đá, nhưng cô lại ngây ngốc lựa ngồi ở chỗ này hứng mưa, là do sợ hãi cái gì sao?
Mưa sớm làm ướt toàn thân anh, anh quên bung dù, anh cũng quên lái xe, lại không quên phải tìm được cô.
Anh chạy tới, giày da giẫm lên vũng nước làm nước dơ bắn lên ống quần anh, anh chỉ là ngắm nhìn cả thân hình run rẩy phát run này, anh xổm người ngồi xuống, hơn nữa nhanh chóng đem cô ôm vào trong lòng.
Hai cánh tay anh gắt gao ôm thật chặt thân thể gầy yếu của cô, cảm giác được lực đa͙σ rối rắm trên cánh tay mình, mưa to giàn giụa, anh không hề ho khan, chỉ là không ngừng siết chặt cánh tay, không muốn lại buông tay.
Anh tìm được cô rồi, rốt cuộc tìm được cô rồi! Nội tâm trống rỗng trong khoảnh khoắc được lấp đầy, anh không cách nào bình tĩnh nữa, không thể không đi ôm cô.
Anh ôm chặt cô, sau đó chặt hơn một chút, thẳng đến anh cảm thấy có chút hít thở không thông.
Cô rút vào trong ngực anh, như là đứa trẻ an tĩnh ngủ, lại có chất lỏng ấm áp trượt vào lồng ngực của anh, nóng rực thiêu đốt trái tim anh.
Chất vấn của Lý Tư Đặc sớm bị anh ném ra sau đầu, giờ khắc này, anh cái gì cũng không muốn nghĩ nhiều, anh chỉ muốn ôm cô thật chặt, biết cô vẫn đang còn ở đây, anh không có đánh mất cô.
———–
“Chân của cô ấy cũng may không sao, chỉ là vừa mới đi lâu nên mới có thể bị phù, không cần tiếp tục bó thạch cao, vừa rồi uống thuốc hạ sốt, hẳn là không có việc gì.”
Lục Cảnh Hoằng tiễn bác sĩ gia đình ra tới cửa, một bên phân phó những việc cần chú ý, một bên thay giày da, sau đó đem đôi dép tùy thân của mình để vào trong túi, ông chưa từng quên, trong nhà vị bộ trưởng này không có đôi dép dư thừa nào.
Nhưng lúc bác sĩ chú ý tới cạnh cửa thấy hai đôi dép nam nữ thì từ tốn cười cười, vẻ mặt như thế khiến cho Lục Cảnh Hoằng nhíu mày, anh nhìn theo tầm mắt của bác sĩ liền nhìn thấy đôi dép trên mặt đất, vẫn chưa cảm thấy có gì không ổn.
“Vậy tôi cáo từ trước, Lục bộ trưởng.”
Lục Cảnh Hoằng gật đầu thay câu trả lời, sau khi đóng cửa lại liền vào phòng khách, anh nhìn thấy Tô Noãn ngủ trên sàn nhà, cô phát sốt, cả người đều nóng lên, khuôn mặt vốn trắng trong thuần khiết đỏ đến không ra dạng gì, nhìn qua có chút chật vật.
Từ sau khi anh ôm cô trở về, cô liền hoàn toàn lâm vào hôn mê, bất kể anh kêu gọi như thế nào, đều không thể làm cho cô phản ứng lại.
Lục Cảnh Hoằng đảo mắt nhìn cơn mưa to bên ngoài cửa sổ còn chưa dừng lại, cúi người vì cô dịch tốt góc chăn, nhìn bộ dạng ngủ không an ổn của cô, dừng lại thật lâu, hồi lâu sau mới đứng dậy tắt đèn phòng khách, đi về phòng ngủ của mình.
Lúc nửa đêm, tiếng ho khan tinh tế quanh quẩn trong phòng khách, Lục Cảnh Hoằng ngủ không sâu, anh cũng không hiểu tại sao lại ngủ không được, chỉ cần tiếng ho khan vang lên, anh sẽ hoàn toàn tỉnh táo lại.
Anh đi ra phòng khách mở đèn lên, liền nhìn thấy Tô Noãn hai tay đặt up lên mền, mở to đôi mắt mông lung, đôi mắt xếch hẹp dài hiện lên lo lắng cảnh giác, cô phát sốt, đối với hết thảy chung quanh đều tràn ngập hoảng sợ.
Nơi đây không phải là căn nhà quen thuộc của cô.
Đôi mắt xinh đẹp sương mù kia, nhìn chăm chú làm anh sinh đau lòng, Lục Cảnh Hoằng nhìn vào đôi mắt phượng của Tô Noãn, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, đem cô từ trong chăn mền bế ra, trên người cô như trước mặc y phục của anh, trừ mặc cái này anh không tìm thấy cái thích hợp hơn.
Anh ôm cô đem vào phòng ngủ của mình, khi anh ý thức được điểm này thì cô đã nằm trên giường của anh, chui vào trong chăn của anh, giống như đứa bé được anh bình an ủi, cô thả lỏng nhắm mắt lại nặng trĩu ngủ, không hề lộn xộn.
Ngay cả chính anh cũng không biết, khi đầu của cô gối lên cánh tay anh thì khóe miệng của anh như thế nào lại tươi cười, cô ỷ lại sự ấm áp của anh, mà anh không có lựa chọn kháng cự, cũng không có ai suy nghĩ sau khi tỉnh lại sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô giống như một đứa bé ngủ rất say, Tô Noãn không biết mình ngủ qua bao lâu, cô mơ hồ nghe tiếng mưa rền gió dữ truyền đến bên tai, cô cảm giác được có một đa͙σ hơi thở quanh quẩn xung quanh, nóng một chút, thắt lưng tựa hồ bị vẫn bị một cánh tay siết ngang.
Phần lưng đơn bạc gắt gao đụng vào một thân thể ấm áp, mang theo một hồi hơi thở hương vị biển nhàn nhạt, nông nông sâu sâu thổi vào bên tóc mai cô, trên cổ cô, làm cô không tự chủ được run rẩy, rồi lại luyến tiếc rời đi.
Khi Tô Noãn hoàn toàn tỉnh táo lại thì cô nhìn thấy bên ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng rỡ, còn có loáng thoáng tiếng chim hót, thân thể cô đau nhức khó chịu, nhưng mà lại phá lệ ấm áp.
Tô Noãn muốn duỗi hai cánh tay, lại đột nhiên ý thức được chính mình ngủ trong một lồng ngực, cô kinh ngạc quay đầu lại, hơi ngửa đầu, không cẩn thận đụng phải một cái cằm kiên nghị.
Lông mày đen như mực của Lục Cảnh Hoằng nhíu lại, giống như bị người ta quấy nhiễu giấc mộng đẹp, mở ra đôi mắt sương mù, liền gặp phải đôi mắt phượng lóe lên khiếp sợ của Tô Noãn, đang gắt gao quan sát anh.
Bốn mắt nhìn nhau, lại lựa chọn trầm mặc, Lục Cảnh Hoằng rất nhanh liền ý thức được nguyên nhân bọn họ nhìn chăm chăm nhau, bọn họ ngủ trên cùng một cái giường.
Tối hôm qua vì sao anh lại ôm cô về phòng, vì sao muốn đem cô để vào trong chăn của mình, sau đó bản thân cũng lên giường, hơn nữa còn ôm chặt cô?
Anh giống như có lẽ đã quên mất làm như vậy là theo ước nguyện ban đầu, vì thế anh cứ tiếp tục yên lặng nhìn cô, bàn tay to đặt tại thắt lưng cô không có thu hồi trở lại.
Tô Noãn đáy mắt vụt sáng khó hiểu, cô bắt đầu nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, lại phát hiện trong đại não trống rỗng, không nhớ một chút gì về chuyện tối hôm qua.
Cô tại sao lại trở về, lại vì sao… trên người cô mặc quần áo của anh?
Khi cô ý thức được áo sơ mi bên trong của mình không có mặc từ lúc nào, mặt tràn đầy kinh hoảng trong nháy mắt thay thế bằng nghi hoặc, cô theo bản năng vươn cánh tay che trên ngực mình.
Cô trừng lớn ánh mắt, phản xạ ra chính là khuôn mặt Lục Cảnh Hoằng, anh đối với tình trạng hiện tại như vậy, không có bất kỳ nghi hoặc hay khó chịu nào, chỉ là bình tĩnh chống lại hai mắt cô, nhìn không sót một chút cảm xúc thay đổi trong nháy mắt của cô.
Sau đó, khi cô kịp phản ứng, liền muốn nhanh chóng đứng dậy, chỉ là cô vừa mới xốc lên chăn nệm ấm áp, đứng lên liền lập tức té xuống, cô quên cái chân bị thương kia còn chưa có hồi phục.
Cô một lần nữa té trở lại trong ngực anh, một tiếng rên rất nhỏ vang lên trên đỉnh đầu, cho dù cô có nhẹ ký, cũng có khoảng bảy tám chục cân, đè lên trên người anh, không thể nào không có một chút chuyện gì.
Hai cánh tay Tô Noãn chống đỡ tại ngực Lục Cảnh Hoằng, chỉ cẩm thấy lòng bàn tay một hồi nóng rực, muốn thu tay về rồi lại muốn tạo ra khoảng cách lẫn nhau, cô nhìn thấy trên mu bàn tay phải của mình có một cái lỗ kim thật nhỏ.
Tối hôm qua cô bị bệnh sao? Bằng không vì sao phải tiêm thuốc?
Nghĩ đến đây, không ngờ là như thế nên Tô Noãn híp hai mắt lại, không nhịn được liếʍ liếʍ cánh môi khô ráo của mình, cô hình như là thiếu nước nghiêm trọng rồi.
Tô Noãn tựa hồ quên chính mình còn đang dang chân trên người một người đàn ông, cũng không chú ý tới tư thế như vậy là mập mờ kiều diễm như thế nào, trong lúc cô định đứng dậy thì bỗng nhiên một cái hôn tiến tới, đồng tử nháy mắt mở to, tình huống bây giờ có một chút ngoài dự kiến của cô.
Đôi môi mỏng dán lên cánh môi phấn đạm của cô, khóe mắt cô nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng từ trên giường ngồi dậy, một tay chống giường, một tay cố định đầu cô, một chút lại một chút hôn cô.
Mang theo một chút thăm dò, một tia không xác định, còn có ngôn ngữ không cách nào do dự cùng bồi hồi, như vậy mà hôn Tô Noãn khiến cho thế giới trong nháy mắt sáng lạn tia lửa nở rộ đầy trời.
Chạm nhẹ, ngay tức thì, lại đụng vào, rồi lại rời đi, muốn hôn sâu, lại giống như sợ hãi cái gì, bởi vì quá mức quyến luyến môi của cô, cho nên không cách nào rời đi hoàn toàn.
Hơi thở Lục Cảnh Hoằng dần dần trở nên nóng bỏng, hết thảy đều vương vãi bên cánh mũi Tô Noãn, Tô Noãn đầu váng mắt hoa mà mơ hồ, cô cảm thấy là cô nên cho người đàn ông mạo phạm mình một cái tát.
Vì thế cô mạnh mẽ nâng lên cổ tay trắng ngần, trước khi cô quyết định vung xuống, Lục Cảnh Hoằng đột nhiên mở mắt ra, tròng mắt thâm thúy u ám của anh nhìn chằm chằm cô, thế nhưng không có dừng lại nụ hôn:
“Nhắm mắt lại, tay chớ lộn xộn.”
Anh ra lệnh giọng nói có chút khàn khàn, Tô Noãn cảm thụ xúc giác trên môi, gương mặt trở nên đỏ lên, tầm mắt của bọn họ trong không khí giao nhau, tay cô nâng lên, từ từ hạ xuống, nhịp tim của cô trở nên đập điên cuồng.
Cô không biết nên giải thích như thế nào về hành vi hiện tại của mình, giống như là bị một lực hấp dẫn cực lớn, tay cô thế nhưng vuốt ve hai má gầy gò của anh, cô thế nhưng nghe lời mà nhắm mắt lại.
Vì thế, bọn họ cùng nhau hôn.
Đây đích thực là một nụ hôn, hai bên đều có vẻ trúc trắc, nhưng không có vì vậy mà buông tha, từ chạm môi đến hôn sâu, bọn họ thích ứng rất nhanh, dần dần làm cho đối phương bắt đầu say mê, thậm chí là tham lam.
Rèm cửa sổ theo gió bay lượn, ánh mặt trời chiếu rọi trên sàn nhà, chiếu sáng bộ ghép hình còn chưa hoàn chỉnh kia, làn gió mát mẻ nhẹ thổi tan một phòng liễm diễm ấm áp.
Một người đàn ông muốn hôn một người phụ nữ, không nhất định liên quan đến tình yêu, khi anh chợt xoay người đem cô áp dưới thân mình thì trong đại não ngơ ngẩn của Tô Noãn bỗng nhiên hiện lên ý nghĩ này, cô bắt đầu tỉnh táo lại.
Cô nghĩ rằng cả đời cô cũng sẽ không hôn một người đàn ông mãnh liệt như vậy, hai năm sau cô làm được, nhưng mà đối tượng, lại là người đàn ông xa lạ không quen biết, tác phong hào phóng như vậy, đã làm trái với hành động trong quá khứ của cô.
Lục Cảnh Hoằng đáy lòng âm thầm tự nói với chính mình, anh chỉ là muốn nghiệm chứng một chút lực ảnh hưởng của nụ hôn của cô ấy đối với anh, cho nên anh nhân lúc cô muốn đứng lên, gắt gao bắt lấy cô, gặm nuốt cánh môi hơi có vẻ khô nứt của cô.
Không thể nói là ngọt ngào mềm mại, nhưng anh không thể không thừa nhận, hiện tại anh đã bắt đầu hoài niệm hương vị của cô, anh đang nhớ lại nụ hôn khuya ngày hôm trước.
Anh đem hết toàn lực hôn cô, sau đó từ từ trở nên vội vàng, vội vàng, hôn lẫn nhau cho đến hô hấp bắt đầu dồn dập ngắn ngủi, tay anh theo bản năng vươn vào trong áo sơ mi cô, lần mò lên trên, hành vi của anh đã không còn chịu sự khống chế của đại não.
Khi anh khát vọng muốn càng thêm gần sát cô thì trên má phải của anh bỗng nhiên cảm thấy đau đớn giống như một trận gió mạnh, anh dừng lại toàn bộ cử chỉ liều lĩnh, cũng rời khỏi môi cô, khẽ trợn to mắt, nhìn cô gái trên giường vừa mới cho anh một cái tát.
Tô Noãn quay đầu nhìn lòng bàn tay mình đau đớn từng trận, sau đó, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt nồng đậm mà thâm thúy của Lục Cảnh Hoằng.
Hai tay của anh chống đỡ hai bên cô, chỉ là nhìn cô, nhìn cô, cũng vẫn là nhìn sâu vào ánh mắt cô, vẻ mặt thương đạm mà lạnh lùng.
Tô Noãn bỗng nhiên cảm thấy hèn nhát, cô không cách nào chống lại một đôi mắt lăng liệt sắc bén như vậy, bên trong chất chứa phong ba gợn sóng dao động làm cô không thể nào ngăn chặn co rúm lại, cô giống như là bị đe dọa, vội vàng đem tay kia giấu trong chăn.
Tô Noãn không biết kế tiếp nên xử lý như thế nào, cô ngây ngốc hé mở đôi môi đỏ mọng, cùng ánh mắt Lục Cảnh Hoằng giằng co trong không trung, cô cho là anh sẽ thẹn quá hóa giận đứng dậy rời đi, chính là, nụ hôn của anh một lần nữa bao trùm xuống, lại cách môi cô mấy millimet thì dừng lại.
Hai hàng lông mày của anh gắt gao nhướng lên, bởi vì anh nghe được âm thanh hô hào vội vàng của cô, lời nói như vậy làm cho sắc mặt của anh nháy mắt âm trầm xuống:
“Khóe mắt anh có cức ghèn kìa!”
Tô Noãn không muốn tiếp tục nữa, bọn họ bây giờ đang nằm trên giường, cô không thể không lo lắng tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên khi lần nữa Lục Cảnh Hoằng từ từ hôn xuống, cô ngăn lại bằng một tiếng hô to, mà quên mất hậu quả.
Đối với một người đàn ông có bệnh thích sạch sẽ mà nói, anh ta chú trọng nhất là dáng vẻ bản thân, mà cô hiển nhiên vuốt tới con cọp tu hành, muốn hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Lục Cảnh Hoằng chăm chú nhìn cô trong chốc lát, lại lựa chọn đứng dậy rời đi, quần áo trên người anh có chút hỗn độn, so với cô tốt hơn không ít, Tô Noãn cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình cơ hồ mở rộng, lập tức kéo chăn che trên người, đỏ mặt bắt đầu cài nút áo.
Anh lẳng lặng đứng cạnh giường, ưu nhã tựa như một thân cây.
“Chỗ nào cũng y như nhau, cho dù không che cũng không ai nguyện ý đi nhìn.”
“Đó là bởi vì trời lạnh!”
Tô Noãn nghe thấy Lục Cảnh Hoằng châm chọc liền ôm chặt lồng ngực mình, ngửa đầu nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh nhìn xuống, Tô Noãn nhịn không được giải thích.
“Cho nên là vậy sao?”
Đối mặt với cái nhìn khinh miệt chăm chú của anh, Tô Noãn có chút xấu hổ, “Chẳng lẽ anh không biết nguyên tắc độ nóng sẽ làm giảm độ lạnh sao?”. Nói xong, từ trên giường nhảy xuống, co một chân lên tức giận chạy ra cửa.
Chỉ là còn chưa chạy được mấy bước, cô liền nặng nề té lăn quay trên sàn nhà, tư thế có vẻ ngốc nghếch mà buồn cười, mặt của cô vùi vào đống ghép hình y như trong phim.
Lục Cảnh Hoằng đứng một bên, gảy nhẹ đuôi long mày gọn đẹp, tự nhiên mà nhìn toàn bộ quá trình cô ngã xuống.
Tô Noãn chật vật vịn cạnh giường đứng dậy, trên tóc của cô còn dính vài mảnh hình ghép, sau khi đứng vững, sắc mặt nhanh chóng trở nên đỏ ửng, căm giận liếc Lục Cảnh Hoằng khoanh tay đứng nhìn một cái.
“Ngu ngốc.”
Anh lạnh lùng phun ra hai chữ, hai tay bỏ vào túi quần, tao nhã xoay người ra khỏi phòng ngủ, chỉ để lại cho Tô Noãn một bóng lưng cao to duyên dáng, cô không nhìn thấy, khoé miệng anh khẽ cong lên.
“Chân tôi bị thương, sao anh có thể ức hiếp người tàn tật như vậy chứ?”
Trong một siêu thị mua sắm lớn nào đó, Lục Cảnh Hoằng phụ giúp đẩy xe, đi qua từng dãy hàng, nhìn trúng cái gì liền quẳng vào xe cái đó, cử chỉ bên ngoài tao nhã xuất chúng làm cho anh thu hút vô số ánh nhìn của phụ nữ.
“Đừng có ném đồ lung tung vào nữa, anh không thấy tôi còn ngồi bê trong sao?”
Tô Noãn một phen bắt được bó rau cải Lục Cảnh Hoằng tuỳ tay ném vào, ngăn cản nó rơi trên đầu cô, cô khó chịu ngồi bên trong khoang xe chứa hàng, dọc theo đường đi, nhận được vô số ánh mắt khinh bỉ, cô nhìn thấy một đứa bé trai ngồi bên trong xe đẩy bên cạnh đang nhìn cô không chớp mắt.
Tô Noãn xấu hổ cười với cậu bé, hai tay không quên đón bắt đồ đạc Lục Cảnh Hoằng đưa tới, bé trai đột nhiên quay đầu về phía mẹ của bé hô:
“Mẹ, mẹ, bạn nhỏ thật lớn a!”
Tô Noãn nháy mắt xấu hổ, e thẹn trừng to mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng đang lựa đồ phía sau, anh quay qua, bắt gặp cô trợn tròn mắt, bỗng nhiên khoé môi khẽ nhếch:
“Trên mặt tôi có dính gì sao?”
Trai đẹp mỉm cười thực khuynh thành, câu này tuy rằng nghe qua tầm thường muốn buồn nôn, nhưng là, bất kể là nhân viên siêu thị hay là khách hàng, có không ít ở mỗ muộn chứng kiến loại này lí do thoái thác.
Tô Noãn không nghĩ tới người đàn ông vốn đang trầm mặc lại cười với mình, đỏ mặt, xấu hổ lắc đầu, lại nghe thấy Lục Cảnh Hoằng thình lình nói một câu:
“Lần sau còn tiếp tục nhìn chằm chằm tôi như vậy nữa, tôi sẽ cho là cô có ý đồ.”
Tô Noãn nhất thời nghẹn lời, ngoan ngoãn lựa chọn trầm mặc, xoay người an phận ngồi trong xe đẩy, cho đến khi xe đẩy một khắc bị ép hư, Tô Noãn vẫn còn duy trì bình tĩnh.
Lục Cảnh Hoằng trước tiên đưa cô đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, đưa cho cô chìa khoá xe, điều kiện tiên quyết là anh biết cô đã học qua lái xe, anh chưa bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc, sau đó phân phó Tô Noãn lái xe đến cửa chính siêu thị chờ đợi, anh mới quay lại siêu thị.
Chiếc xe đẩy hư tổn kia cần anh đi thương thảo bồi thường, nhưng cô có đủ tin tưởng tài ăn nói của anh, cho nên, từ đầu đến cuối đều không có lo lắng, nhưng thực ra chiếm đa số là vui sướиɠ khi người gặp hoạ.
Ai bảo anh nhất định lôi tôi đi mua đồ, đáng đời!
Tô Noãn vừa than thở đắc ý 1 tiếng xong, xe cô vừa rẽ ngoặc dưới tầng hầm, lập tức đụng vào đuôi một chiếc Lexus.
Trong phút chốc, tiếng thắng xe vang lên, hoà với tiếng kèn xe Lexus vang trong bãi đỗ xe, sắc mặt Tô Noãn có chút tái nhợt, cô mở cửa xuống xe kiểm tra sự cố, lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên.
Tuỳ ý quay đầu lại, liền nhìn thấy Cố Lăng Thành đi nhanh về phía bên này, cô nhớ tới ngày đó ở phía sau cửa khách sạn, nhìn qua chính là chiếc xe này.
Cố Lăng Thành mặc bộ quần áo màu đen, bên trong vẫn là cái áo sơ mi màu Violet, không có thắt cà vạt, cổ áo hơi hơi rộng mở, phong thái hiên ngang, khoé miệng chứa đựng một nụ cười thản nhiên:
“Thế nào, xe Luxes của anh có thù oán với em à?”
Tô Noãn thản nhiên nhếch khoé miệng một cái, lộ ra một nụ cười qua loa, nhưng là vẻn vẹn chỉ có vài giây, liền không giả bộ được nữa, trước khi xoay người đi không quên nói xin lỗi:
“Ngại quá, khiến Phó thị trưởng lo lắng rồi, đã lâu không có lái xe, quên phải giảm ga khi quẹo cua, liền đụng vào rồi, nhưng mà không cần lo, chờ một chút sẽ có người tới gửi tiền sửa xe cho anh.”
Tô Noãn đứng quay lưng về phía Cố Lăng Thành, cằm khẽ nhếch, trong giọng nói, rõ ràng là cực kỳ khách sáo xa cách cùng trào phúng.
Cố Lăng Thành nhìn thoáng qua chiếc xe Mercedes Benz màu Champagne của cô, mày kiếm nhướng lên, chợt cười cười:
“Người tình bộ trưởng mới tặng hả?”
Tô Noãn sắc mặt cứng đờ, nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn Cố Lăng Thành cười tủm tỉm, thế nhưng anh lại không thèm để ý bước đi thong thả đến bên cạnh cô, Tô Noãn cố làm ra vẻ chán ghét dịch ra một bước về phía bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía cửa thang máy.
Cô hy vọng Lục Cảnh Hoằng mau quay lại, tuy rằng vừa rồi cô còn có ý xấu cười nhạo anh, nhưng so với Cố Lăng Thành, Lục Cảnh Hoằng đối với cô mà nói, là đối tượng muốn ở chung hơn.
Cố Lăng Thành nhìn Tô Noãn hơi có vẻ lo lắng quay mặt đi, cúi đầu hé miệng cười cười, giọng nói trầm thấp cưng chiều cùng dung túng làm Tô Noãn nóng nảy:
“Em đụng anh còn có thể biện hộ, cùng lắm là để em đưa anh về nhà chứ sao giờ.”
Tô Noãn nhẹ giọng lạnh lùng giễu cợt, chẳng muốn đi để ý tới anh ta, một lòng chờ đợi Lục Cảnh Hoằng quay lại, mà điện thoại Cố Lăng Thành đột nhiên vang lên, đánh vỡ yên lặng giữa hai người.
“Alo, Thuỵ Hàm, xe anh vừa bị va vẹt ở bãi đổ xe của siêu thị… chồng em không có việc gì, chỉ là mặt sơn phía sau bị xước không ít.”
Khoé mắt Tô Noãn nhìn thấy Cố Lăng Thành tựa hồ đang cẩn thận kiểm tra chiếc xe, thắc mắc không hiểu rốt cuộc là thật sự xe có bị đụng hư hay không, hay vẫn chỉ là ứng phó với người phụ nữ bên đầu kia điện thoại.
“Cần phải ra cửa hàng xe kiểm tra lại, không cần chờ ba về ăn cơm, bé ngoan, ăn cho ngon vào, nếu không ba sẽ không mua búp bê cho ngủ chung với con.”
Tô Noãn lúc này mới phát hiện trong tay Cố Lăng Thành đang cầm một cái hộp đồ chơi, bên trong là búp bê Barbie tóc vàng tinh xảo, thì ra anh ta đến siêu thị mua đồ chơi cho con gái.
Thật là một người cha tốt a!
Tô Noãn quay mặt đi, bởi vì nhớ lại tuổi thơ của mình, bên kia Cố Lăng Thành đã cúp điện thoại, xoay người nói với cô:
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
Tô Noãn nghi hoặc mà cảnh giác nhìn Cố Lăng Thành, anh nhìn thấy bộ dạng cô, bất đắc dĩ day day huyệt thái dương, vừa cười vừa ném búp bê Barbie vào trong xe mình:
“Đương nhiên là đi ăn cơm a!”
Tô Noãn chau mày, không thể lý giải được nụ cười nhạt trên mặt Cố Lăng Thành, đối với lời nói của anh càng không dám gật bừa, quan hệ của bọ họ ăn cơm chung một chỗ, cũng đều cảm thấy trong hội đồ nhấc bàn.
Ý cười trên mặt Cố Lăng Thành càng đậm, anh đột nhiên tiến lên một bước, tới gần thân thể Tô Noãn.
Tô Noãn cả kinh, bị khí thế của anh ta bao vây, có chút không được tự nhiên, lui về sau một bước, lại không ngờ tới mắc cá chân đau nhói, cả phía sau lưng đụng vào cửa xe, không có đường lui.
Nhìn thấy bộ dạng Tô Noãn hốt hoảng chật vật, Cố Lăng Thành quay đầu sang chỗ khác cười, sau đó hai tay chống trên cửa xe, khẽ cúi người xuống.
Tô Noãn không ngờ tới Cố Lăng Thành sẽ tới gần cô, muốn tránh ra, hai bên lại bị ngăn lại, mắt nhìn thấy anh đến gần, chán ghét xoay đầu đi, nhíu chặt chân mày nhanh chóng né tránh.
Cố Lăng Thành thử hôn lên, môi mỏng của anh chỉ chạm vào không khí, tròng mắt của anh nhìn thấy dấu vết màu hồng trên cổ cô, nheo lại tròng mắt nổi lên li ti tơ máu lạnh lẽo, cũng chỉ trong nháy mắt.
“Mấy ngày rồi không về nhà, đều nghỉ ngơi ở đâu hả?”
“Xin Phó thi trưởng chý ý, đàn ông đã kết hôn tốt nhất nên giữ môt khoảng cách với phụ nữ khác.”
“Noãn Noãn, khi nào thì trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy, học ở Lục bộ trưởng sao?”
Ngữ khí của anh rất ôn nhu, khoé môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, ánh mắt Tô Noãn luôn không nhìn anh, mặt nhìn chỗ khác cũng không có quay lại, cô muốn thoát khỏi vòng vây của anh, lại biết với tính của anh, trừ phi anh tự nguyện, nếu không, hết thảy đều là vô nghĩa.
“Không phải kêu cô chạy xe lên trên rồi sao?”
Âm thanh chỉ trích lạnh như băng từ một bên truyền đến, Tô Noãn tâm vốn đang treo lơ lửng trong nháy mắt tìm được chỗ dựa, cô theo tiếng nhìn lại, Lục Cảnh Hoằng không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh xe, chỉ là thần sắc lãnh đạm nhìn bọn họ.
Thời điểm Cố Lăng Thành nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng, liền buông cô ra, hai cánh tay ôm ngực, tinh thần hưng phấn đem ánh mắt chuyển qua lại giữa sắc mặt khó coi của Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng giễu cợt:
“Thì ra là cùng Lục bộ trưởng đi dạo siêu thị.”
Tô Noãn không để ý đến Cố Lăng Thành, vịn cửa xe đi đến bên cạnh Lục Cảnh Hoằng, anh cúi đầu quét mắt liếc nhìn cô một cái, môi khẽ mím chặt, cũng chú ý tới chiếc xe kia của Cố Lăng Thành bị cô đụng hư.
Ba người đều trầm mặc tựa như yên tĩnh trôi qua, Tô Noãn cảm giác mình nên nói gì đó, ví như cô cần Lục Cảnh Hoằng trước hết thay cô ứng tiền bồi thường, cô ngẩng đầu nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, mới vừa muốn mở miệng, thế nhưng anh so với cô còn nhanh hơn một bước:
“Lên xe trước đi, tối hôm qua ga giường bị cô làm dơ, đợi lát nữa trở về giặt giũ sạch sẽ.”