Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 15: Người đàn ông ấu trĩ

Trước Sau

break
Tô Noãn có chút nghi hoặc, cô cảm thấy hình như cô nghe nhầm, nhịn không được còn thực sự đánh giá vị công chúa xinh đẹp trước mặt, mi tâm bình thản cũng hơi che giấu đi.

“Có thể cô không biết tên của anh ấy, nhưng bộ dáng của anh ấy nếu như cô nhìn qua cũng sẽ không quên, trên khuôn mặt mờ mịt trắng như tuyết của cô công chúa xuất hiện nhàn nhạt cùng ngọt ngào, “Anh rể của tôi dung mạo rất xinh đẹp đấy, thích đeo mắt kính, nhưng không phải anh ấy cận thị, anh ấy hình như cũng không thích cùng người lạ nói chuyện với nhau…”

Công chúa trước mặt gò má nhiễm lên đỏ ửng, Tô Noãn chăm chăm nhìn, mím môi cúi đầu, mái tóc dài lay động, ánh mắt cô ấy ôn nhu như nước, chứa chan tình cảm Tô Noãn chỉ cần đọc một cái liền hiểu ngay.

Loại ánh mắt phức tạp mà đơn giản này, cô năm đó đã từng bắt gặp qua gương, khi đó cô vừa mới biết mình yêu Cố Lăng Thành, thời gian mấy năm qua đi, cô lại thấy được loại tình cảm như vậy trong đôi mắt xinh đẹp khác.

“Lần này là tôi lén trốn khỏi nhà mà đến, nếu như trước khi bị mẹ bắt lại, không gặp được anh rể một lần, tôi sẽ không cam lòng!”

Anh rể? Lục Cảnh Hoằng từ khi nào thì kết hôn?

Tô Noãn khó hiểu siết chặt chân mày, nhưng ngay sau đó liền nhẹ nhàng cong môi mà cười, anh ta có kết hôn hay không liên quan gì tới cô, chẳng qua là anh ta tốt bụng nhân lúc cô gặp rủi ro mà hảo tâm giúp đỡ, cũng sẽ không tới phần cô nhàn hạ thoải mái đi thám thính việc tư của người khác.

Nếu anh ta thực sự kết hôn, vậy không phải là cô nên suy nghĩ xem có tiếp tục ở nhờ nữa hay không?

Tô Noãn nhàn nhạt dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn về phía mặt trời còn chưa hoàn toàn nhô lên, hẳn là mới có 7, 8 giờ đi, cô nhìn cô gái xinh đẹp tựa như búp bê sứ trước mắt, tiếp tục nghe cho hết oán hận của cô ấy:

“Đã năm năm rồi tôi chưa gặp được anh rể, anh ấy luôn không chịu nghe điện thoại của tôi, nếu tôi không chủ động tìm anh ấy, anh ấy vĩnh viễn cũng sẽ không đi Kinh thành tìm tôi.”

Ánh mắt công chúa tràn ngập câu chuyện tình khó khăn ưu thương, cô đón nhận ánh mắt lãnh đạm của Tô Noãn, hai gò má đỏ lên, một đôi lông mi nhẹ nhàng mà cụt sáng, giống như bươm bướm vẫy cánh bên suối.

“Thật kỳ lạ, rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp cô, tôi lại có cảm giác rất thân thiết, giống như khi còn bé thích đi theo chị Hinh Nhi, muốn đem lời nói trong lòng nói hết cho cô biết, cô sẽ không để tâm chứ?”

“Không sao.”

Tô Noãn nhếch miệng mỉm cười, cũng không thèm để ý, có lẽ cô nên vinh hạnh có thể trở thành một thiên sứ giống như lời công chúa nói, bởi vì không phải ai cũng có được cơ hội như vậy.

Chính là em vợ yêu anh rể, sao lại rối rắm như vậy?

Cô ấy đặt chị của cô ấy ở vị trí nào chứ?

Những nghi vấn này Tô Noãn không hỏi ra miệng, bởi vì cô ấy không có quan hệ gì với cô, không phải sao?

Công chúa yên lòng thở phào nhẹ nhõm, ôn nhu lấy tay nhẹ vỗ ngực, nhìn Tô Noãn cười lộ ra một lúm đồng tiền trong sáng, chỉ là chưa cười tới 3 giây, cô liền “nha” một tiếng, ánh mắt khẩn thiết nhìn chằm chằm Tô Noãn.

“Thực xin lỗi, tôi quên là tôi định hỏi thăm cô xem biết anh rể tôi ở đâu không.”

Tô Noãn nhìn ra vẻ vội vàng của cô ấy, bởi vì tay cầm túi xách của cô ấy có chút nếp nhăn, tuy rằng vị công chúa tao nhã này trên mặt thủy chung luôn lộ ra nụ cười lễ phép yếu ớt, nhưng đích thực là một đứa trẻ được giáo dục rất tốt.

Tô Noãn chợt nhớ tới Doãn Thụy Hàm, giống nhau đều là mẫu phụ nữ xinh đẹp cổ điển Trung Quốc, cô rất tò mò, nếu để Doãn Thụy Hàm cùng vị công chúa trước mắt này đứng chung một chỗ, không biết sẽ mang phong thái như thế nào?

“Có thể nói cho tôi biết được không?”

Âm thanh ôn nhu khẩn cầu của công chúa cắt đứt suy nghĩ của Tô Noãn, Tô Noãn cảm thấy có chút khó mở miệng, sau khi cô biết cô gái trước mặt mình ái mộ Lục Cảnh Hoằng, cô không cách nào mặt không đổi sắc nói cho cô ấy biết, thật ra đây chính là nhà của Lục Cảnh Hoằng.

Cô không phải là một người giàu lòng thương người, nhưng cũng không phải là một người không biết chừng mực, Lục Cảnh Hoằng thu nhận và giúp đỡ cô, điều duy nhất cô có thể làm là, không mang đến cho anh ta phiền phức gì.

Nhưng tình huống trước mắt như vậy, tựa hồ vượt ra khỏi phạm vi khống chế của cô.

Khi Tô Noãn đang không biết nên trả lời thế nào thì từ phía sau của cô vang lên một giọng nam trầm thấp lạnh lùng, cô không cần quay đầu lại cũng biết là ai, mà Lục Cảnh Hoằng gọi lên tên tuổi cũng xác nhận được tính chân thật trong lời nói của vị công chúa trước mặt này.

Bọn họ quả thật quen biết nhau, nhưng quan hệ dường như……..Không thể tưởng tượng nổi.

Xin thứ lỗi cô chỉ có thể nghĩ ra cái từ này, bởi vì cô nghe được trong câu nói kia, thấy được Lục Cảnh Hoằng lãnh đạm cùng xa cách, cũng không nghe ra quen thuộc thân thiết.

“Ninh Nhi, Lý Tư Đặc đã đến dưới lầu.”

Vị công chúa được gọi là Ninh Nhi sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, vui mừng, kinh ngạc, không dám tin đến đau lòng, đôi con ngươi trong trẻo từ từ mở to, tầm mắt cô ấy chậm rãi dừng trên mặt Tô Noãn, sắc mặt tái nhợt.

Tô Noãn cảm giác mình nên nói gì đó, chỉ là khi đối mặt với đôi mắt xinh đẹp tràn ngập bi thương kia thì toàn bộ lời nói nghẹn trong cổ họng, cô nhìn thấy đáy mắt Ninh Nhi bắt đầu dâng lên xấu hổ và giận dữ, đó là bi thương sau khi bị lừa gạt.

Ninh Nhi không hề che dấu ái mộ của mình đối với Lục Cảnh Hoằng, mà ở trong mắt Ninh Nhi cô giờ phút này, người sắm vai cùng Lục Cảnh Hoằng hẳn là……..tình nhân?

Tình nhân……..từ này quả không tệ, có trời mới biết, cô chán ghét từ này bao nhiêu!

Cô hiện tại bất luận nói cái gì, đều chỉ làm tăng thêm oán hận của Ninh Nhi công chúa đối với cô, Tô Noãn cảm thấy, mình hẳn là nên giữ im lặng để làm giảm bớt cảm giác sự tồn tại của chính mình, cô không muốn gây ra phiền toái trên người.

Người dân lao động cấp thấp trong xã hội, vĩnh viễn không thể cùng người giai cấp cao quý trong xã hội đấu tranh, trừ phi cô muốn khiến cho những ngày tiếp theo của mình trôi qua khó khăn hơn một chút.

“Ninh Nhi, tôi không hy vọng vì điều này mà khiến cho phó tổng tham mưu trưởng Cừu đến nhà tạ lỗi, cô nên hiểu tình cảnh của tôi.”

Lục Cảnh Hoằng không có tiến tới, nhưng giọng nói tinh tường của anh lại bay tới cửa, Tô Noãn hơi quay đầu đi, liền nhìn thấy anh đứng ở giữa phòng khách, trong tay anh cầm điện thoại di động, sắc mặt như thường, quạnh quẽ lạnh nhạt.

Ánh mắt thê lương của anh không thấy chút nào thương hương tiếc ngọc, tầm mắt anh xẹt qua nhìn Tô Noãn, dừng lại một giây liền dời đi, sau đó xoay người đi về phía phòng ngủ, giống như đi ra chỉ là vì ra lệnh đuổi khách.

Lục Cảnh Hoằng, người đàn ông như vậy, không may ai yêu phải, đã định trước là phải theo đuổi mà không thể từ bỏ.

Tô Noãn nghe thấy tiếng nức nở nhẹ nhàng, cô không biết phải đi an ủi người khác như thế nào, huống chi đối phương, bây giờ còn xem cô như là tình địch, cho dù cô đối với vị công chúa này không tồn tại bất cứ uy hiếp gì.

Ninh Nhi khuôn mặt tái nhợt, hai mắt đẫm lệ nhẹ nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng rời đi, trên con ngươi phản ra chính là cửa phòng đóng chặt, đôi mắt đẫm lệ lại nhẹ nhàng mà cúi thấp đầu.

Bỗng nhiên Ninh Nhi ngẩng lên, đôi mắt trong trẻo kia nhìn Tô Noãn, cũng đã không còn thấy địch ý:

“Nếu anh rể thích cô, xin cô chăm sóc tốt cho anh ấy, nếu như cô nói có thể mang tới cho anh ấy hạnh phúc.”

“Tôi nghĩ cô có thể có chỗ hiểu lầm……..”

Tô Noãn còn chưa kịp giải thích, Ninh Nhi liền vội vàng nói “tạm biệt” rồi xoay người chạy đi, Tô Noãn nhìn thấy trước khi cô ấy xoay người nơi khóe mắt sụp đổ kia rơi ra một giọt nước mắt, dưới ánh mặt trời mùa đông, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.

Tô Noãn không rõ Ninh Nhi nhìn như cực kỳ thông minh tại sao lại võ đoán như vậy, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn gầy gò chật vật chạy trốn kia, Tô Noãn có chút thương hại, cô nhìn thấy được trên người Ninh nhi bóng dáng của mình.

Nếu Ninh Nhi tương tự cô năm đó, như vậy, cô hiện tại, cô lại đang sắm vai loại người gì?

Rốt cục là chính mi hay là người khác, an bài cục diện như thế này cho mi?

Tô Noãn giễu cợt nhìn chính mình qua gương trong nhà tắm, ngũ quan trắng trong thuần khiết nở rộ như một đóa hoa, đánh nước lạnh về phía hai gò má, cô cảm giác được xương cốt run rẩy, lúc ngẩng đầu lên, cô phát hiện đôi môi mình thoáng sưng đỏ.

Đầu ngón tay mượt mà lướt qua cánh môi, màu đỏ tươi xinh đẹp tan đi, chỉ còn lại dấu vết nhàn nhạt, cô tối hôm qua ngủ đến nỗi làm dập môi hay sao?

Chờ Tô Noãn từ nhà tắm đi ra thì trên bàn đã có sẵn hai phần ăn sáng, cô nhớ lại sáng hôm qua cô ăn trúng phần ăn kia, nhất thời không có khẩu vị ăn.

Lục Cảnh Hoằng tựa hồ cũng đã sớm rời giường, chỉ là một mực chờ ở trong phòng không đi ra, Tô Noãn ngồi xuống thì anh đang cắt trứng, cô lờ mờ nhìn thấy khóe miệng anh có chút rách da, như là bị cái gì hôn qua vậy.

Mà anh đối với chuyện vừa rồi, im lặng không nhắc tới, cũng không quá mức để ý, trên mặt cũng không có cái gì không được tự nhiên, Tô Noãn cảm nhận được, người đàn ông như vậy hoặc chính là lãnh huyết vô tình, hoặc chính là đem tâm tình của mình che dấu quá sâu.

“Đừng nhìn nữa, có nhìn trên mặt tôi cũng không có nở hoa đâu.”

Lục Cảnh Hoằng đột nhiên ngẩng đầu, thản nhiên, không e dè chống lại ánh mắt thoáng thất thần của cô, sau đó, cũng gọn gàng dứt khoát vạch trần Tô Noãn.

Tô Noãn sửng sốt, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, muốn dời ánh mắt đi, lại phát hiện trên mắt Lục Cảnh Hoằng hiện lên hai vành đen thật to, hơn nữa bị da thịt trắng nõn của anh làm nổi bật, không đeo kính mắt cực kỳ rõ ràng.

“Tối hôm qua anh đi vườn bách thú xem gấu mèo sao?”

Lời nói vừa ra khỏi miệng, Tô Noãn cũng có chút hối hận, cô cũng phát giác, mình ở trước mặt Lục Cảnh Hoằng đều sẽ để lộ bản tính, ngụy trang lạnh lùng xa lánh của cô sẽ biến mất tích.

Trong lúc cô tìm không ra lý do thích hợp thì cô đem tính cách biến hóa của mình quy tội cho dôi mắt màu hổ phách kia, bởi vì là Thiếu Thần, cô không thể ra vẻ lạnh lùng, dùng ảm đạm đối đãi với đôi mắt tương tự kia.

Lục Cảnh Hoằng dừng lại động tác xiên trứng, trầm mặc giây lát, mới đưa tầm mắt dừng ở trên mặt Tô Noãn, thẳng đến Tô Noãn khó chịu dời đi ánh mắt đối diện anh, anh mới ôn hòa nói:

“Ừ, bị miệng của một con vật nhỏ ngoan tuyệt cắn.”

Tô Noãn hơi nghi hoặc ánh mắt nhìn xuống khóe môi anh, tối hôm qua khi trở về còn chưa thấy được miệng vết thương này, chẳng lẽ là sau khi cô ngủ, anh ta lại đi ra ngoài xem động vật, sau đó bị cắn bị thương?

“Vì để cho an toàn, tôi cảm thấy anh nên đi tiêm phòng ngừa chó dại.”

Tô Noãn chỉ là thuận miệng nhắc nhở, cũng không phải thực quan tâm, cô cho rằng người đàn ông như vậy so với ai khác đều quý trọng tính mạng của mình, cho nên anh ta không cần phải lãng phí quá nhiều lo lắng cho cô.

Tô Noãn dùng đĩa xiên một miếng trứng, bỏ vào trong miệng nhai, cái chân bó thạch cao kia của cô không hề có hình tượng gác ở một góc bên ngoài cái bàn, áo ngủ trên người rộng rãi, làm cho cô thoáng nhìn qua càng giống một gã nhà giàu bản tính ȶᏂασ khách mới phát tài.

Cô giống như là không thấy sắc mặt căng thẳng của Lục Cảnh Hoằng, cứ thế khoái trá dùng điểm tâm, không quên giữa chừng uống hết ly sữa hương thuần kia.

“Bữa sáng cần nên ăn nóng.”

Uống xong hơn phân nữa ly sữa, một bên mắt Tô Noãn, nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng kia hình tượng trầm mặc giống như núi băng, cô không hiểu anh ta bị ra làm sao, nhìn thấy bữa sáng trên bàn ăn vốn chưa động tới, hảo tâm nhắc nhở nói:

“Nếu anh không để ý, có thể đem sữa cho tôi.”

Lục Cảnh Hoằng coi thường ánh mắt tha thiết của Tô Noãn, bưng ly lên trong tay, chậm rãi uống xuống một ngụm, đã muốn nguội, nhưng anh vẫn là nhẹ nhàng nuốt xuống.

Anh nhìn thấy Tô Noãn mất mặt cúi đầu xuống, đầu màu nâu kia hơi hơi run nhẹ, đã nhìn thấy cô uống qua dấu môi trên ly sữa thủy tinh, anh hơi hơi nheo mắt lại, bỗng nhiên mở miệng:

“Nếu cô thật sự muốn uống, ly của tôi đây cô có thể cầm đi.”

Tô Noãn ngẩng đầu: “Không cần, tôi uống no rồi, uống rất nhiều là khác.”

“Cô ngại sao?”

Lục Cảnh Hoằng thản nhiên ngước nhìn Tô Noãn, đôi mắt thâm thúy sắc bén như muốn đem cô đâm thủng, Tô Noãn uống cạn sạch phần sữa còn lại trong ly của mình, không thèm để ý trả lời:

“Tôi chỉ là nói lời thật mà thôi, nếu anh cảm thấy không nên uống lãng phí, thì có thể đem bỏ vào tủ lạnh, sáng mai anh có thể tiếp tục uống.”

“Cô cảm thấy tôi chỉ xứng uống sữa cách đêm thôi sao?”

Thanh âm của Lục Cảnh Hoằng có chút biến hóa, Tô Noãn tay đang dùng dao dừng lại, cô cảm nhận được tâm tình của anh tựa hồ cứ như vậy mà có nhiều biến hóa.

Không phải là cô nói sai gì rồi chứ, nhưng cô thực sự không muốn cùng một người không quen biết dùng chung một cái ly.

“Chúng ta đã hôn qua rồi không phải sao?”

Tô Noãn khóe mắt giựt giựt, không nghĩ tới Lục Cảnh Hoằng thế nhưng lại nói như vậy, đối với việc anh nhìn thấu tâm tư của mình thì có chút túng quẫn, nhưng vẫn là phản bác lại:

“Cái đó không tính hôn môi, chúng ta chỉ là đem môi chạm nhau thôi.”

“Không nên cảm thấy tôi đối với cô có chút nɠɵạı lệ, mà có thể trưng ra bộ dáng như vậy chọc giận tôi.”

Giọng nói của Lục Cảnh Hoằng bộc phát âm trầm, Tô Noãn chép miệng, cô không hiểu người nam nhân này bị bên ngoài làm mình tự lạnh lùng, cực kỳ ít biến hóa, vì cái gì ở trước mặt cô trở nên “ngang ngạnh” như vậy.

“Tôi nhận lỗi với anh, thực xin lỗi.”

Tô Noãn tiếp tục dùng dao vất vả xẻ trứng, ngoài miệng không quên nhận sai trước, cô không hy vọng bữa ăn sáng này vốn nên an tĩnh lại biến thành cãi nhau.

“Cô chẳng lẽ không có lập trường của mình sao?”

Tô Noãn đem sốt cà chua rắc lên trứng, trước khi bỏ vào trong miệng không quên trả lời chất vấn của Lục Cảnh Hoằng:

“Anh nói đúng.”

“Chỉ cần có thể giữ được lợi ích trước mắt của mình, mà có thể không có lập trường nhân nhượng người khác.”

“A, hình như là có chuyện như vậy.”

Tô Noãn nuốt xuống mùi vị bánh trứng bột, không quên đáp lại Lục Cảnh Hoằng một nụ cười sáng lạn, lại tiếp tục ăn một miếng cà chua cuối cùng trong đĩa.

“Tôi thấy cô chính là một con buôn thực tế nhất.”

“Cám ơn.”

Đến cuối cùng, Tô Noãn trả lời lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy, cô ăn hết toàn bộ mọi thứ trong đĩa, cũng đón nhận tất cả lời nói của Lục Cảnh Hoằng.

Lục Cảnh Hoằng mắt lạnh nhìn Tô Noãn thỏa mãn lấy khăn giấy lau chùi sốt cà chua nơi khóe miệng, bờ môi nhếch lên thẳng tắp, anh không mở miệng châm chọc nữa, nhưng không cách nào kiềm nén nội tâm tối tăm.

Anh không biết, tại sao mình không khống chế được, ở trước mặt cô, anh trở nên ngây thơ yêu thích tranh chấp, nhưng không cách nào hướng cô nói ra lời nói càng thêm khó chịu, nhận thức như vậy làm anh hết sức căm tức.

Tô Noãn dọn dẹp xong đĩa ăn trước mặt mình, nhìn thấy gương mặt tuấn tú lãnh trầm của Lục Cảnh Hoằng, còn có phần ăn sáng kia không động vào bao nhiêu, sinh lòng áy náy, hình như là cô khiến cho anh ta từ mặt trắng biến thành mặt đen.

“Được rồi, là tôi sai, tôi không phải cố ý”, Tô Noãn giơ hai tay lên làm trạng thái đầu hàng: “Nếu không, anh cứ tiếp tục mắng tôi, tôi giữ yên lặng còn không được sao?”

Bộ dáng của cô, giống như là một con chuột hoa gầy như cây tăm, trong mắt anh, thái độ nhận sai còn chờ thương thảo, nhưng nhìn thấy bộ dạng ủ rũ buồn cười của cô, tâm tình vốn âm trầm của anh đã có khuynh hướng chuyển biến.

Ngay cả chính anh cũng kinh ngạc, tốc độ thay đổi tâm tình cực nhanh.

“Tôi nghĩ tôi phải đi, cám ơn bữa ăn sáng của anh.”

Tô Noãn gãi gãi cái đầu tóc ngắn cũng cỡn của mình, từ trên ghế đứng dậy, hướng Lục Cảnh Hoằng lễ phép cúi xuống 15 độ, nói xong lời cảm ơn liền muốn đi, lại bị Lục Cảnh Hoằng ra lệnh ngăn cản:

“Đi rửa chén.”

Lục Cảnh Hoằng thản nhiên mở miệng, anh nhìn thấy Tô Noãn xoay người lại, không dám tin nhìn anh, khóe mắt anh nhìn thấy mái tóc ngắn lướt qua quai hàm của cô, xinh đẹp như lửa, rồi lại thanh thuần như nước.

Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng nhìn nhau vài giây, cuối cùng vẫn là thất bại, cô bất đắc dĩ thở dài:

“Tôi trước thay quần áo, rồi trở ra rửa.”

“Rửa chén trước.”

“Anh……..”

“Mười phút sau, tôi hy vọng trên bàn cơm không còn nhiễm một hạt bụi.”

Lục Cảnh Hoằng lập tức lui ra ghế dựa, tao nhã đứng dậy, bỏ xuống một câu, không để ý tới bộ dạng dựng râu trợn mắt của Tô Noãn, đi vào phòng ngủ của mình.

Trên thực tế, chờ khi Tô Noãn không tình nguyện rửa xong bát đĩa đi ra thì cô liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng ngồi trên ghế salon xem báo.

Tô Noãn lướt qua phòng khách, đi về phía nhà tắm, cô tối hôm qua tắm xong không có đem quần áo lấy ra, chính là, trong lúc cô nhìn thấy giá móc áo không có cái gì thì đại não nháy mắt mờ mịt, cô không nhớ rõ cô có tùy ý ném loạn.

“Quần áo của tôi đâu?”

Tô Noãn dựa vách tường nghiêng chân đứng ở sofa, ngữ khí hơi có vẻ tức giận nhìn xuống người đàn ông đang tự nhiên xem báo, cô không muốn giận chó đánh mèo người khác, nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy có liên quan tới anh ta.

Lục Cảnh Hoằng khép lại tờ báo, liếc xéo một cái lên khuôn mặt đang tức đến đỏ bừng của Tô Noãn, ngữ điệu lãnh đạm như cũ:

“Có thể là vừa rồi công nhân làm vệ sinh tới thu thập đồ đem đi.”

“Tại sao anh không ngăn cản?”

“Khi đó, tôi đang thay quần áo trong phòng ngủ.”

Tô Noãn sau khi nghe xong giải thích của Lục Cảnh Hoằng, lại càng thêm giận dễ sợ, anh vừa rồi rõ ràng nghe thấy cô nói cần thay quần áo, anh thông minh như vậy, làm sao cho là cô không cần bộ quần áo kia được.

Huống hồ, không có bộ quần áo kia, cô mặc cái gì đi ra ngoài?

Lục Cảnh Hoằng đem gấp tờ báo được xếp cẩn thận thả lên bàn, con mắt có chút di chuyển, liền nhìn thấy Tô Noãn lẳng lặng theo dõi anh, vẫn không nhúc nhích, bất giác lạnh lùng cười một chút:

“Cô cho là tôi cố ý?”

Tô Noãn không nói một từ, không bác bỏ cũng không khẳng định, chính là ánh mắt nhìn anh hơi lên án.

Lục Cảnh Hoằng không thèm nhắc lại, chỉ là nhìn thấy cô, trầm mặc trong tiếng chuông tích tắc, chợt anh quay mặt đi, đứng dậy đem tờ báo xem xong vứt vào trong thùng rác, sau đó xoay người lại nhìn về phía cô:

“Tôi vì muốn lưu lại cô nên đem quần áo của cô ném đi, cô hẳn là nghĩ như vậy chứ gì?”

“Chẳng lẽ không đúng như vậy sao?”

Tô Noãn cũng không biết mình có phải hay không tức giận muốn ngất, mới có thể bộ dáng như vậy hỏi ngược lại, cô không e sợ nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của Lục Cảnh Hoằng, nhưng trong đại não đã muốn thành một đoàn tương hồ.

Cô bắt đầu phỉ nhổ chính mình: làm sao mày lại cho là anh ta muốn giữ mày lại, làm sao mày dám có ý nghĩ như vậy?

Lục Cảnh Hoằng thản nhiên nhếch lên khóe miệng, tựa tiếu phi tiếu ngước nhìn Tô Noãn, nhẹ phun ra hai chữ liền một lần nữa ngồi trở lại trên ghế salon, thuận tay bật ti vi.

“Ngây thơ.”

Tô Noãn nghe hiểu qua giọng nói thanh cao của Lục Cảnh Hoằng, giận đến chứa đầy bụng, lại không thể nào chỉ trích, cô không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào, nói là Lục Cảnh Hoằng làm mất quần áo của cô.

“Vậy bộ quần áo sáng qua tôi mặc tiếp tục cho tôi mượn mặc về, sau khi về nhà tôi liền giặt sạch trả lại cho anh.”

Tô Noãn căm giận liếc nhìn gò má Lục Cảnh Hoằng, nhưng vẫn là khiêm nhường thỉnh cầu nói.

“Chiếc áo sơ mi kia là do nhà thiết kế hàng đầu Armani đích thân thiết kế, tuy là đồ thường nhưng bị cô làm cho nhăn…Kỳ thực không phải là tôi cố ý khi cô gặp chuyện mà nói ra giá tiền của nó.”

Tô Noãn nhìn khuôn mặt không có chút biểu cảm gì của Lục Cảnh Hoằng, cố nén xông lên đánh cho anh một trận **, căm giận nói:

“Tôi không có nói không trả lại cho anh, anh có cần so đo như vậy không?”

“Cô sẽ đem một bộ quần áo tương tự ước chừng khoảng 52000 nhân dân tệ tùy tiện cho người khác mượn không?”

Tô Noãn sững sờ đứng bên cạnh anh, nếu cô không phải là đối tượng bị anh ức hiếp, cô nhất định bị tài ăn nói của anh mà vỗ tay khen hay, nhưng hiện tại, cô chỉ có thể bị tức đến xấu hổ.

“Lời vừa rồi xem như tôi chưa nói, tạm biệt.”

Tô Noãn chẳng thèm cùng anh tính toán, chân tướng khách quan mà nói cô nói không lại anh, không cần phải tiếp tục lãng phí võ mồm, chính là Tô Noãn què chân còn chưa đi được hai bước, liền bị một cánh tay thon dài ngăn cản đường đi.

“Này, anh rốt cục muốn thế nào?”

Tô Noãn cảm giác mình sắp hết sức lực rồi, không muốn chống lại, lại cứ đụng phải họng súng, Lục Cảnh Hoằng đứng bên cạnh cô, tới gần như vậy, cô có thể ngửi thấy luồng hơi thở nhàn nhạt trên người anh.

“Áo ngủ dành cho phái nam hiệu Versace số lượng có hạn, thủ công thêu hoa độc đáo tinh khiết, chất liệu sợi tổng hợp Thiên Tàm Ti tốt nhất trên thế giới, giá niêm yết 3730…”

Tô Noãn hướng Lục Cảnh Hoằng phẩn uất căm tức, ánh mắt của anh lại rơi trên áo ngủ của cô, thanh âm thanh nhã mà trầm thấp:

“… Đồng Euro, tương đương 30810 nhân dân tệ chẵn.”

“Năng lực tính nhẩm quả không tệ.”

Đối mặt sự trào phúng của Tô Noãn, Lục Cảnh Hoằng khẽ nhướn mày, ngũ quan xinh đẹp kia chính là đối với Tô Noãn nhìn thấy còn đáng ghét hơn so với Tu La, bàn tay đút trong túi quần bỗng nhiên nâng lên, ngón giữa gấp nhãn:

“Chỉ có thể nói, cô thực biết phân loại hàng tốt xấu.”

Tô Noãn nhất thời phát điên, tối hôm qua anh ta để cho cô tự chọn quần áo mặc ngủ, cô cũng chỉ là tiện tay vừa lấy, thế nào lại nghĩ tới sẽ lấy ngay món đồ đắt giá, hiện tại lại nói cho cô biết như vậy là có ý gì, là muốn cho cô cởi ra trả lại cho anh ta sao?

“Đê tiện!”

“Là cô tự mình lựa chọn bộ quần áo ngủ này, tôi không có miễn cưỡng cô.”

Lục Cảnh Hoằng giống như tứ bạt thiên cân, lấy tay sờ lên sóng mũi anh tuấn trêu chọc cô, ngữ khí ôn hòa tao nhã, Tô Noãn tức giận đến cơ hồ muốn đứng không vững, toàn bộ hờ hững lạnh nhạt đều bị hút đi, chỉ còn phẫn nộ nóng nảy.

“Tôi rốt cục làm gì đắc tội anh, anh làm gì như thể nhắm vào tôi!”

“Không phải đắc tội, mà trong tình huống này tôi không đồng ý cho cô mượn quần áo, để cô bước ra khỏi căn nhà, chính là phạm tội.”

Lục Cảnh Hoằng ánh mắt thản nhiên quét về phía cửa trước, Tô Noãn nhìn bộ quần áo mặc ra ngoài của anh bộ dạng như sói, hận đến nghiến răng nghiến lợi:

“Tôi đã nói rồi tôi chỉ mượn mặc về, anh có cần phải tích cực như vậy không?”

Tô Noãn trừng mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng giơ lên nhãn giá trước mặt cô, nhìn thấy mặt trên một chuỗi con số, nhất thời cảm thấy hoa cả mắt, không thể làm gì rồi lại khác thường oán giận.

“Chẳng lẽ muốn tôi cởi hết ra ngoài sao!”

“Nếu như cô không ngại.”

“Anh!”

Tô Noãn tức giận đến chóng mặt, đứng không vững nữa, đặt mông ngồi trên ghế sofa, miệng há to hô hấp, phẫn nộ tích tụ trong đại não muốn vỡ tung ra, mà Lục Cảnh Hoằng lại giống như người không liên can đứng ở một bên.

Đột nhiên, cô cảm thấy được Hà ŧıểυ thư tối hôm qua là may mắn, cô ấy chỉ bị đả kích một câu, mà chính cô đây, hiện tại chịu chính là sự tàn phá trên tâm hồn, tổn hại trên linh hồn.

“Cô tốt nhất ngoan ngoãn ngồi ở đây, trước khi tôi trở ra.”

Lục Cảnh Hoằng mằn mặn lạnh nhạt nói xong, liền đi về phía phòng ngủ, Tô Noãn căm tức nhìn theo bóng lưng cao to của anh, lại không làm được bất kỳ hành động nào hợp với tình huống, cô không biết là, ngay cả lão hồ ly lăn lộn quan trường nhiều năm đều bất quá cũng chỉ là giải hòa với Lục Cảnh Hoằng, huống chi là cô?

Lục Cảnh Hoằng trở lại phòng ngủ đóng cửa lại, trên người anh mặc áo lót lông cừu chữ V cùng cái quần Tây màu đen, anh đẩy phòng thử đồ phía trước toàn bộ bằng kính ra, chỉ là liếc qua người đàn ông thanh nhã lãnh cảm trên gương, liền đi vào.

Anh khoác lên một cái áo cùng màu với quần tây, không có thay áo sơ mi cùng cà vạt, đeo đồng hồ đeo tay vào định rời đi, lại chú ý tới phía dưới tủ quần áo có một ngăn kéo chưa đóng lại hoàn toàn thì dừng bước.

Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, trên võng mạc ánh ngược ra là một áo caro mộc mạc, tầm mắt của anh nhẹ nhàng lướt qua, còn có một cái quần bò dơ dáy bẩn thỉu nằm bên trong, anh đưa mắt nhìn hướng ra ngoài cửa, vẻ mặt chưa thay đổi, sau đó ưu nhã đóng lại ngăn kéo.

Lục Cảnh Hoằng rút ra chìa khóa gắn trên ngăn kéo, anh nhìn quanh một vòng phòng thay đồ, mi tâm vừa nhíu, ngẫm nghĩ mấy giây, cuối cùng đem chìa khóa để trên nóc tủ treo quần áo, sau đó, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

“Anh muốn làm gì?”

Khi Lục Cảnh Hoằng đột nhiên cúi người xuống, đem cô từ trên ghế salon ôm lấy thì Tô Noãn không thể ngăn chặn mà kinh hô, cũng không phải cô định lực không đủ, mà là cô rất khó tưởng tượng, một khắc trước hai người còn như nước với lửa, một giây kế tiếp làm sao lại thân mật như vậy rồi!

Lục Cảnh Hoằng cúi đầu nhìn chằm chằm cô, lại bởi vì cô giãy giụa mà ôm chặt cô:

“Đi mua quần áo.”

————

Hai người ngồi trong xe, ai cũng không mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc, nhưng cũng không người nào cảm thấy không được tự nhiên, Lục Cảnh Hoằng chuyên chú lái xe, Tô Noãn thì nhắm mắt dựa vào bên cửa sổ.

Bọn họ đáng lẽ đều là giỏi về coi thường người khác, nhưng bởi vì sức mạnh của hai bên khiến cho kiên định trong nội tâm lung lay sắp đổ, chỉ là tự mình còn chưa nhận ra, nếu không giờ phút này cũng không cách nào an phận ngồi chung một chỗ như vậy.

Xe bỗng nhiên quẹo cua một cái, Tô Noãn theo quán tính ngã lảo đảo về phía bên kia, lại ở trước lúc ngã xuống, cô mở mắt ra, đôi mắt quá mức trong sáng không có chút nào hỗn độn.

Cô vừa rồi cũng không có ngủ, cô nhìn thấy trong kính chiếu hậu trưng ra khuôn mặt anh tuấn, bên dưới lông mi vụt sáng, khi xe dừng lại ở ngã tư đường đông đúc thì cô quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng bên cạnh.

“Anh đã kết hôn?”

Âm thanh nhè nhẹ của cô bao phủ trong tiếng còi xe hết đợt này đến đợt khác, phảng phất như pháo hoa sau khi rơi xuống lưu lại thanh âm nở rộ, nhỏ yếu nhưng không cách nào bỏ qua được.

Lục Cảnh Hoằng nhìn về phía đèn xanh đèn đỏ bên ngoài, sau đó tầm mắt quay lại, anh nhìn thấy trên mặt Tô Noãn thản nhiên nghi ngờ, mang theo một chút lưu ý rõ ràng, ánh mắt của anh dừng trên đôi môi mỏng phấn hồng của cô:

“Điều này rất quan trọng sao?”

“Tôi không muốn cùng người đàn ông đã kết hôn hoặc là đính hôn có quan hệ không rõ, nhất là người có thân phận giống như anh, anh thông minh như vậy, hẳn là hiểu rõ ràng lòng ghen tị của phụ nữ, tôi không muốn vì vậy mà bị cuốn vào một hồi phân tranh, trở thành người hy sinh vô tội.”

Lục Cảnh Hoằng nhìn đôi mắt phượng yên tĩnh của cô, cho dù yên tĩnh, cũng không che dấu được phần đặc biệt xinh đẹp mỹ lệ này, anh bởi vì cảm xúc rất nhỏ nơi đáy mắt cô mà trầm ngâm, sau đó anh nghe thấy tiếng còi xe.

Anh không có trả lời, mà là khởi động xe, xe chạy vào đường hầm dưới đất, phong cảnh ven đường bị bóng tối thay thế, tiếng lốp xe ma sát mặt đất rất nhỏ tràn ngập giữa hai người.

Tô Noãn không đợi đến đáp án, cũng không còn ép hỏi nữa, chỉ là dựa trở lại trên cửa sổ xe, cô nghe thấy mái tóc ngắn của mình theo gió mạnh bay lất phất, cô hít thở không khí lạnh lẽo, để mặc cho nhiệt độ thân thể của mình không ngừng hạ xuống.

Cô nhớ tới phương pháp cô xử lý người thứ ba hai năm trước, cô đưa ra một số tiền lớn, nhưng không dùng thủ đoạn đi tra tấn Doãn Thụy Hàm mang thai, sau khi cha biết được khiển trách cô lòng dạ đàn bà, không có nhổ cỏ tận gốc.

Nhớ lại chuyện cũ, Tô Noãn cúi đầu nhẹ nhàng mỉm cười, sắc mặt bình tĩnh, mang theo một chút trong trẻo nhưng lạnh lùng giễu cợt.

Nhổ cỏ tận gốc, nhổ như thế nào đây, lại như thế nào tiêu trừ đây, nếu như lòng Cố Lăng Thành vốn không đặt trên người cô, cô nhổ cỏ tận gốc có hữu dụng sao?

Có đôi khi cô sẽ tự hỏi, nếu không phải sau khi cha biết không bao lâu liền bị bắt vào tù, anh ta có phải hay không sẽ vì cô mà bỏ Doãn Thụy Hàm, hay vẫn là thờ ơ lạnh nhạt, mặc cho cô bị ŧıểυ tam đá ra khỏi nhà trở thành người đàn bà bị thất thế?

Cha đối với cô luôn lựa chọn trầm mặc, khi còn bé cô luôn cố gắng đuổi theo bước chân của cha, té ngã nhanh chóng tự mình bò dậy, tiếp tục đuổi theo, bởi vì cha sẽ không quay đầu lại, cô sợ hãi bị vứt bỏ.

Nhưng cô tin tưởng cha là yêu cô, nếu không sẽ không trong lúc biết cô sống không quá ba mươi tuổi mà bất an, trắng đêm không ngủ, cha yêu quá sâu quá nặng, đã không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.

Cha cũng là một người đàn ông đáng thương, ông yêu mẹ cô, nhưng không có giữ lại bóng dáng rời đi của người đàn bà nghĩa vô phản cố kia, bích thủy thanh sơn, cũng không phải là tương lai mà người đàn bà kia muốn.

Hai mươi mấy năm, ông luôn luôn bị tình yêu tuyệt vọng hành hạ đến nói không được tiếng nào, như thế nào còn có hơi sức đối với phụ nữ nói ra lời yêu.

Mẹ của cô, nghe nói là một người phụ nữ xinh đẹp cực kỳ, là tự nhiên khiến đàn ông yêu thích, lại bị người nhà ép gã cho cha cô, sau đó sinh ra cô, cuối cùng chịu đựng không nổi cuộc sống khốn khổ, lựa chọn rời đi.

———-

Xe thấy được ánh sáng, Lục Cảnh Hoằng nhìn phong cảnh hai bên hăng hái rút lui, tầm mắt nhưng không cách nào lướt qua bên người cô, cô từ từ nhắm hai mắt, giống như đang ngủ, trắng nõn trên mặt chảy xuôi ưu thương nhàn nhạt.

Anh không biết cô vì sao cứ tràn đầy bi thương như vậy, mặc dù anh cơ hồ biết hết tất cả mọi chuyện về cô, biết cô bởi vì có sự hiện diện của ŧıểυ tam mà hôn nhân tan vỡ, biết cô căm hận cái danh từ người thứ ba này.

Khi anh hiểu rõ nội tâm kia anh không cách nào đọc được, anh cố ý đem cô giữ ở bên mình, lại không dự đoán được, lại một lần nữa bởi vì cô, nhiễu lộn thần hồn của mình.

Anh bắt đầu mờ mịt, mà cô thản nhiên yên tĩnh như cũ.

Yên lặng giữa bọn họ bỗng nhiên trộn lẫn sắc điệu u buồn, Lục Cảnh Hoằng tay nắm tay lái, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, anh chậm rãi giảm tốc độ, xe dừng lại ven đường, xung quanh là trung tâm chợ phồn hoa.

“Không có kết hôn, cũng không có đối tượng kết hôn, tôi còn độc thân, cho nên, cô không cần phải bâng khuâng nhiều như vậy.”

Anh chậm rãi giải thích rất đơn giản, lại dễ dàng khiến người khác sinh ra hiểu lầm, Tô Noãn nhìn về phía anh, cũng không hẹn mà chạm vào hai mắt của anh, tuy rằng trầm tĩnh nhưng lại ẩn chứa cảm xúc nào đó không dễ phát giác.

Tầm mắt của anh khiến cô không hiểu khẩn trương lên, Tô Noãn tránh đi cái nhìn chăm chú của Lục Cảnh Hoằng, cô cảm thấy khuôn mặt mình có chút nóng lên, cô mím môi mỉm cười, cố gắng che dấu không được tự nhiên của mình.

“Vậy anh hiện tại đưa tôi đi mua quần áo đi.”

Lục Cảnh Hoằng chợt thấy khuôn mặt Tô Noãn hồng hồng, có chút kinh ngạc, vì thế nhướng mày lên:

“Làm gì mặt cô đỏ thế?”

Tô Noãn mất tự nhiên quay đầu đi, nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng híp lại hai tròng mắt thì ánh mắt quét qua ngũ quan tinh xảo rõ ràng của anh, trên hai gò má đỏ ửng nhanh chóng lan ra, giống một đóa hoa xinh đẹp.

“Anh đừng nghĩ lung tung, mặt đỏ chỉ là do thói quen của tôi, tuyệt đối không phải bởi vì là thẹn thùng!”

Cô mở trừng hai mắt, trong đôi mắt phượng trong suốt ngượng ngùng, hòa hợp kiều mỵ phong tình, Lục Cảnh Hoằng đem nó thu hết vào tầm mắt, khóe môi anh nhẹ nhàng nâng lên, Tô Noãn trong lòng hơi chậm lại, thân thể nhất thời ngồi thẳng, trừng mắt nhìn anh tươi cười:

“Không được cười, mặt đỏ có gì đáng buồn cười đâu?”

Nếu hiện tại Kiều cũng ở trong xe, nhất định sẽ khiếp sợ đến nói không ra lời, mỹ nam núi băng cười khuynh nhân quốc, giống như gió xuân ấm áp, giết người trong vô hình.

———–

“Cô thích kiểu quần áo nào?”

Tô Noãn bị Lục Cảnh Hoằng ôm vào một cửa hàng bán đồ độc quyền cao cấp nổi tiếng, khi anh đặt cô ngồi trên ghế salon trong cửa hàng thì nghe thấy anh hỏi, tựa hồ tâm tình so với buổi sáng tốt hơn không ít.

Cô ngẩng đầu ngước nhìn anh, lễ phép cười cười, trả lời: “Tùy tiện đi.”

Lục Cảnh Hoằng nhìn cô một cái, giữa hai chân mày tuấn tú xuất hiện nếp uốn, đối với câu trả lời của Tô Noãn rõ ràng bất mãn:

“Trên thế giới chưa từng có bộ quần áo tùy tiện này.”

Tô Noãn không vì lời của anh mà có bất kỳ quẫn bách, cô nhìn quanh một vòng những cái áo cao cấp treo trên giá, cong lên khóe môi:

“Nếu như anh muốn tiết kiệm tiền, không nên đưa tôi tới chỗ như thế này.”

Quần áo nơi này không thể so với cái áo ngủ rẻ tiền đi đâu cũng có trên người cô.

Những lời này Tô Noãn còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Lục Cảnh Hoằng trực tiếp bỏ đi thẳng, cô không biết anh đi đâu, mắt nhìn tìm kiếm, cũng không tìm được thân ảnh thanh nhã kia nữa.

Tô Noãn có chút nhàm chán, cô từ trên ghế salon đứng dậy, khó khăn nhấc chân lên đi tới bên cạnh giá áo, vươn tay lật qua từng cái quần áo được treo chỉnh tề, cảm giác thoải mái khi sờ vào cùng với giá tiền của nó đã hình thành quan hệ tỷ lệ.

Con số đánh dấu trên nhãn giống như hoa hồng chập chờn nở rộ trong vườn hoa, nhìn thấy xinh đẹp, nhưng không cách nào đưa tay bẻ đi, hoa là bởi vì có gai, ma quần áo là bởi vì giá đắt, vượt qua gánh nặng kinh tế của cô.

Cô chưa bao giờ biết trình độ Trung văn của cô tốt như vậy, thế nhưng có thể làm ra so sánh hay ho như vậy, cô thản nhiên mỉm cười, đồng thời cũng nghe được một giọng nữ dịu dàng tao nhã.

“ŧıểυ thư, đem bộ quần áo trong tay cô cho tôi xem thử.”

Tô Noãn ngẩng đầu, liền nhìn thấy một quý phu nhân trung niên cao nhã, tư thế có chút vênh mặt hất hàm sai khiến, tay trái đang lúc kéo lấy túi cầm tay hàng hiệu, tay phải của bà chỉ vào món đồ trong tay Tô Noãn.

“Được.”

Tô Noãn không nghĩ nhiều, liền đem váy đưa cho phu nhân, cô đứng lâu nên cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, liền muốn trở lại ghế salon ngồi chờ Lục Cảnh Hoằng quay lại.

“Cái này quá lớn, giúp tôi tìm cái giống vầy số 42.”

Tô Noãn nhìn thấy cái váy một lần nữa trở lại trong tay mình, nhìn thấy vị phu nhân này một bộ tư thế thái hậu, thần sắc trên mặt có một chút không hiểu ra sao cả, nhưng lập tức liền hiểu ra, chính mình bị xem thành cô bán hàng.

Nhưng cô mặc thành như vậy, còn có thể bị xem là nhân viên ở đây, không thể không nói vị quý phu nhân này ánh mắt có vấn đề.

“Chỉ e bà lầm rồi, tôi…”

Tô Noãn còn chưa kịp giải thích xong, quý phụ kia liền lập tức đổi sắc mặt, tức giận liếc nhìn Tô Noãn lớn tiếng trách mắng:

“Sao cô còn không đi tìm đem đến cho tôi?”

“Tôi không phải là nhân viên ở đây, không có nghĩa vụ đi tìm quần áo cho bà.”

Tô Noãn cũng không muốn tiếp tục nhiều lời cùng loại danh môn phu nhân thái độ tồi tệ này, lạnh lùng bỏ xuống một câu, liền khập khiễng đi về phía sofa, vị phu nhân kia lại đột nhiên túm lấy cánh tay cô.

“Cô đây là thái độ gì hả, tôi tới cửa hàng của các cô mua quần áo là tôn trọng cửa hàng của các cô, có phải cô cho là tôi ra vẻ không, cho tôi là hạng nhà giàu mới nổi lên nên xem thường tôi không?”

Vị phu nhân chắn trước mặt Tô Noãn, thanh âm trách mắng không khỏi nâng cao, Tô Noãn không kiên nhẫn nhíu chân mày, nhìn về phía vị phu nhân này không ngừng gây khó dễ cho mình, sau khi nghiêm túc nhìn một chút dung mạo của bà ấy, Tô Noãn cảm thấy giống như đã từng quen biết, vẫn còn mang hơi hướng vẻ đẹp cổ điển…

Còn chưa đợi Tô Noãn nhớ lại xem đã gặp nhau ở đâu, quý phu nhân tức giận tiếng khiển trách vang lên lần nữa:

“Gọi người quản lý tới đây, tôi muốn xem cô ta quản lý cấp dưới như thế nào.”

Tô Noãn lãnh đạm quay mặt đi, vung vẫy cánh tay bị quý phu nhân giữ chặt, lại không thành công, liền ngẩng đầu đón nhận đôi mắt đằng đằng sát khí của quý phu nhân, thanh âm lạnh lùng nói:

“Nếu là danh môn phu nhân, nên giữ gìn khí chất và cử chỉ mà danh môn phu nhân nên có, cho nên, bây giờ mời bà buông tôi ra.”

Quý phu nhân bởi vì Tô Noãn nhất thời sắc mặt một phen chuyển sang đen, giống như Tô Noãn chạm đến nỗi đau của bà, tức giận đến nỗi khớp hàm rung lộp bộp, cánh tay cầm túi xách giơ lên chỉ Tô Noãn căm giận nói:

“Ngay cả một người bán quần áo như cô cũng xem thường tôi sao!”

Tô Noãn cảm thấy được người đàn bà này có chút ngang ngạnh, cô không muốn tiếp tục lãng phí thời gian đi giải thích, chìa tay kia gỡ lấy tay phu nhân, lại nhất thời vô ý, bị quý phu nhân đẩy sang giá áo bên cạnh, bởi vì chân bó thạch cao, cả người cô đều ngã xuống.

Tô Noãn cho là chờ đợi cô sẽ là thanh âm của xương cốt va chạm đất, nhưng mà, cô lại va vào một lồng ngực gầy gò, tầm mắt choáng váng cô chỉ nhìn thấy khủy tay của một bàn tay to đẹp đẽ, cô ngửi thấy được hương vị tuyết mát lạnh.

“Bà có phải hay không đến thời mãn kinh rồi?”

Giọng nói của người đàn ông mát lạnh quen thuộc vang trên đỉnh đầu cô, Tô Noãn không cần quay đầu lại cũng đoán được người tới là ai, cô nhìn thấy được cánh tay đang giơ cao của quý phu nhân bị một bàn tay to gắt gao nắm giữ cổ tay, mà sau khi nghe được lời nói của Lục Cảnh Hoằng, sắc mặt quý phu nhân lúc trắng lúc xanh.

Lục Cảnh Hoằng chợt hất tay quý phu nhân ra, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng liếc xéo quý phu nhân bị lực đa͙σ của anh hất ra suýt đứng không vững, ngữ khí thản nhiên nói:

“Cô ấy là khách hàng ở đây, không phải nhân viên.”

Tô Noãn không thể tin được ngước nhìn Lục Cảnh Hoằng, không nghĩ tới anh đối với phụ nữ lớn tuổi nói chuyện cũng không khách khí như vậy, mà vị phu nhân kia hiển nhiên cũng bị lời nói của Lục Cảnh Hoằng làm cho tức giận đến nói không ra hơi.

“Cậu… sao cậu dám nói chuyện vô lễ với tôi như vậy, cậu có biết tôi là ai không hả!”

Lục Cảnh Hoằng liếc xéo bà một cái, môi mỏng nhếch lên, không để ý tới nữa, ôm lấy Tô Noãn, liền muốn đi ra ngoài, mà cô bán hàng lúc này ôm rất nhiều quần áo đi ra, nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng bỏ đi, lập tức đuổi theo:

“Lục tiên sinh, Lục tiên sinh, đây là quần áo anh cần…”

Tô Noãn trong lòng nghe tiếng nhìn về phía cô bán hàng, đều là một loại áo đầm màu nhạt, chỉ là cô còn chưa nhìn kỹ, liền nghe ngoài cửa vang lên giọng nữ êm ái, kèm theo tiếng giày cao gót vang trên mặt đất:

“Mẹ, mẹ thấy quần áo hài lòng không?”

Tô Noãn tim đập một chút, cô quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Doãn Thụy Hàm đang đẩy cửa vào, khuôn mặt tao nhã ôn nhu lộ vẻ mỉm cười thản nhiên, Tô Noãn cũng nhớ ra vị quý phu nhân kia cùng Doãn Thụy Hàm xác thực bộ dạng có chút tương tự.

Doãn Thụy Hàm đang tươi cười thì nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng cùng Tô Noãn thì nháy mắt có chút ngưng tụ, cũng dừng bước đi vào trong, cô cũng không dự đoán được hai năm sau sẽ hết lần này tới lần khác nhìn thấy Tô Noãn.

“Sao lại đứng ở cửa không chịu vào?”
break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc