Cuối tháng Bảy, thời tiết ở Hồng Kông thay đổi thất thường.
Vài ngày trước còn treo cờ bão số 10, nào ngờ hôm nay đài thiên văn lại phát cảnh báo mưa bão cấp đen. (*)
(*) Mức cảnh báo mưa lớn cao nhất trong hệ thống cảnh báo thời tiết về mưa của Hồng Kông.
Căn biệt thự hướng biển thường ngày có tầm nhìn cực đẹp, có thể phóng tầm mắt bao quát bãi cát trắng mịn màng, thế mà lúc này chỉ còn lại những mảng màu xám xịt thật ảm đạm.
Tất nhiên, thời tiết có khắc nghiệt đến mấy thì cũng chẳng ngăn nổi đám cậu ấm cô chiêu kéo nhau đến tham dự bữa tiệc độc thân trước ngày cưới của vị “tiểu thư” nọ.
Bên trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, hoa tươi rực rỡ.
“Vừa mới nắng được chút đã mưa tầm tã nữa rồi, thời tiết xấu thế này người nước ngoài mà đến đây chắc phải khó chịu lắm.”
Nói xong, người nọ quay sang nhìn Hứa Nam Âm đang chống cằm thất thần bên cạnh: “Này, cậu nghĩ gì thế?”
“Không phải đối thủ không đội trời chung đính hôn nên tức đó chứ?”
“Châu Châu nhà chúng ta cũng có chồng chưa cưới rồi mà, phải không?”
Châu Châu là tên gọi thân mật của Hứa Nam Âm, ý chỉ cô là viên ngọc quý của tất cả mọi người.
Lúc cả hai đang vui vẻ nói chuyện, Lương Gia Mẫn, chủ nhân của bữa tiệc tối nay hớn hở bưng ly rượu đi tới: “Sao các cậu không ra khiêu vũ đi?”
Ai cũng trả lời qua loa rằng bình thường nhảy nhiều rồi nên tối nay muốn nghỉ ngơi.
Lương Gia Mẫn bèn chuyển hướng sang Hứa Nam Âm, cô gái vẫn luôn được mọi người xem như báu vật: “Châu Châu, năm nay em tốt nghiệp mà chồng chưa cưới không tới chúc mừng à?”
Hứa Nam Âm tùy ý đáp lời: “Anh ấy bận.”
Gương mặt cô rất có sức thuyết phục, nước da trắng ngần, đường nét thanh tú, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, chưa kể tính cách của cô cũng ôn hòa, trong trẻo như men sứ vậy.
Nếu là bạn bè thân thiết thì đã không nỡ gặng hỏi thêm nhưng Lương Gia Mẫn thì không.
Hôm nay cô ta chiếm thế thượng phong, huênh hoang tự cho mình là người từng trải: “Chị nói thật, chồng chưa cưới của em chẳng có thành ý chút nào cả. Tặng nhiều quà thì đã làm sao? Suốt sáu năm qua có ai thấy bóng dáng anh ta lần nào đâu? Hay là lần sau chuyển khoản thẳng luôn cho rồi! Biết đâu có cả bồ mới rồi ấy chứ.”
Hứa Nam Âm mỉm cười: “Thế thì em sẽ đổi người khác thôi. Cha mẹ thương em, sẽ không chọn con rể lăng nhăng cho em đâu. Em chẳng lo mình phải gả cho người không tốt.”
Giọng điệu quá đỗi tự nhiên khiến người khác không muốn tin cũng khó.
Từ nhỏ Hứa Nam Âm đã chuyển từ Ninh Thành đến Hồng Kông cùng gia đình.
Cha mẹ chỉ có mỗi một mình cô nên cưng chiều cô như châu như báu.
Hơn nữa tính cô ngoan ngoãn, có giáo dưỡng, thường xuyên được các bậc cha mẹ trong giới nhà giàu lấy ra làm gương để dạy dỗ con cái.
Những người được sinh ra từ vạch đích giống như cô, hoặc là chọn ngành học có lợi cho gia đình, hoặc là theo đuổi nghệ thuật để tô điểm cho bản thân, còn việc theo đuổi sự nghiệp khác thì cũng có nhưng rất ít.
Ngành Y học cổ truyền phức tạp biết bao, lại còn phải học tận năm năm.
Chỉ cần sơ sẩy là thành lang băm ngay.
Chỉ có những cô gái ngoan hiền như Hứa Nam Âm mới có thể chăm chỉ học hành, còn đạt thành tích xuất sắc trong mọi môn.
Lương Gia Mẫn luôn bị đem ra so sánh Hứa Nam Âm đến mức cô ta dần chán ghét vẻ giả tạo ngoan ngoãn của cô.
Lâm Chỉ Quân từ đầu đến giờ chỉ im lặng xem kịch bất chợt lên tiếng: “Châu Châu chỉ thuận miệng nói thế thôi, cô ấy đâu biết hôm qua chồng sắp cưới của Gia Mẫn bị chụp lại ảnh hẹn hò với cô người mẫu nào đó.”
“Chỉ có Gia Mẫn mới nhịn được thôi.”
“Nhà có tận mấy người con riêng, Gia Mẫn không liên hôn thì làm sao mà tranh giành gia sản.”
“Châu Châu là học sinh ngoan, chỉ xem thời sự, đâu có xem mấy tờ báo lá cải vô vị.”
Lương Gia Mẫn tức đến mức lườm một cái rồi bực bội bỏ đi.
Lâm Chỉ Quân thở dài: “Tuy cô ta muốn cười trên nỗi đau của người khác nhưng nói không sai đâu. Nhà cậu nên hủy hôn ước bằng miệng hời hợt kia sớm đi. Người muốn theo đuổi cậu có thể xếp hàng dài đến tận Tiêm Sa Chủy đấy.” (*)
(*) Tiêm Sa Chủy: là một khu vực ở phía nam Cửu Long, Hồng Kông. Là một trung tâm du lịch nổi tiếng, nổi tiếng với các cửa hàng, nhà hàng, quán bar và các điểm tham quan văn hóa.
Không có hôn thư chính thức cũng chưa từng trao đổi tín vật, người chồng chưa cưới này chỉ tồn tại trên lời nói chứ cả hai chưa từng gặp mặt.
Hứa Nam Âm mỉm cười.
Quả thực hồi đó chỉ là những lời nói bâng quơ của người lớn vì hai người bằng tuổi nhau mà thôi.
Dẫu vậy cô cũng thuận theo tự nhiên, tiện thể dùng cái danh “chồng chưa cưới” này để cản bớt những gã công tử lăng nhăng ngoài kia.
Lâm Chỉ Quân quay sang hỏi: “A Lật, tôi nói có đúng không?”
A Lật nhìn Hứa Nam Âm, miệng im bặt.
Nhận đồ của người ta, ăn của người ta thì nên lựa lời mà nói.
Chưa kể năm nào cũng được nhận quà nên cô ấy đâu dám nói xấu cậu chủ tương lai.
Lâm Chỉ Quân bó tay: “Cô chỉ trung thành với cô chủ nhỏ của nhà cô thôi nhỉ.”
Bữa tiệc được bài trí rất sang trọng, vừa thanh nhã lại vừa xa hoa, món ngọt thì tinh xảo, ngon miệng.
Ngay cả câu chuyện giữa đám người cũng phủ đầy ánh sáng óng ánh phù hoa.
Nhưng khi những đề tài hào nhoáng ấy được bàn đến chán chê, họ lại thoải mái rẽ sang mấy lời đồn đãi, đôi ba câu chuyện phiếm của cặp nam nữ nào đấy.
“Hôm qua ra ngoài ăn tối, tôi tình cờ thấy anh trai mình đi uống trà cùng một người đàn ông. Người đó đẹp trai đến mức phạm luật luôn ấy, phong thái sang quý vô cùng.”
Lâm Chỉ Quân thì thầm: “Tôi còn nghe nói anh ấy đến từ Ninh Thành, cùng quê với cậu đó.”
“Trùng hợp nhỉ.”
Hứa Nam Âm nhấm nháp vị ngọt của bánh pudding trên đầu lưỡi.
Nhà họ Lâm là một trong những gia tộc giàu có hàng đầu.
Hiện tại người nắm quyền là anh trai của Lâm Chỉ Quân, một người làm việc vô cùng quyết đoán và mạnh mẽ.
Người có thể ngồi cùng bàn trà với anh ấy…
Đã một ngày một đêm trôi qua mà vẫn chưa có tin tức gì về thân phận của đối phương, e rằng không phải người bình thường.
“Biết đâu lại là người chồng chưa cưới chưa từng lộ diện của cậu đấy.” Lâm Chỉ Quân kéo dài giọng, cố tình trêu chọc.
“Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.”
Những người khác còn muốn góp vui vài câu thì một người giúp việc chợt bước vào: “Vừa rồi bà Hứa gọi điện đến, nói trong nhà có khách đến thăm nên bảo cô Hứa về sớm.”
Chiếc xe chạy dọc theo con đường ven biển.
Đây là nơi tập trung những khu biệt thự xa hoa bậc nhất thành phố với địa thế lưng tựa núi, mặt hướng ra biển.
Hiển nhiên trong đó có cả biệt thự của nhà họ Hứa.
Cha của Hứa Nam Âm từng mời một thầy phong thủy đến xem xét, sau một hồi thuyết giảng dài dòng, cuối cùng chỉ đúc kết lại bằng bốn từ: “Hội tụ nhân tài.”
Hai năm trước có một gia đình hàng xóm chuyển đến, vị trí biệt thự của họ cao, đẹp và đắt hơn cả nhà cô.
Thậm chí lúc cô và bạn bè đánh golf dưới sân cũng có thể bị nhìn thấy.
Không ít người từng gửi thiệp mời đến biệt thự ấy, muốn tổ chức tiệc tùng xa hoa nhưng cuối cùng lại phải thất vọng khi bên trong chỉ có vị quản gia đã ngoài năm mươi cùng vài người giúp việc.
Họ bảo chủ nhà hiếm khi ở đây, song vẫn luôn hoan nghênh Hứa Nam Âm cùng bạn bè ghé chơi, thậm chí có thể ở lại bất cứ lúc nào.
Hứa Nam Âm chẳng quen biết đối phương nên đương nhiên không tới làm gì.
A Lật từng phàn nàn với cô chủ nhà mình: “Tiền nhiều đến mức không có chỗ tiêu, chi bằng gấp thành thuyền giấy thả trôi trên vịnh Victoria cho rồi!”
Lúc này đây, cô trông thấy có rất nhiều xe sang đang đỗ trên con đường riêng dẫn vào ngôi biệt thự kia, mấy người cầm ô bên cạnh xe đa phần đều là những nhân vật thường xuyên xuất hiện trên TV.
Họ đến vì chủ nhân của căn biệt thự ư?
Hứa Nam Âm bỗng thấy tò mò.
Đột nhiên, trong màn mưa mù mịt, một chiếc Maybach Pullman vô cùng sang trọng chạy đến rồi rẽ lên con đường nhỏ trong ánh mắt dõi theo của tất cả mọi người.
Hứa Nam Âm không thấy rõ biển số xe vì đứng quá xa nhưng có vẻ những nhân vật nổi tiếng kia đều biết người bên trong là ai nên lập tức nhường đường rồi lại không kìm được mà tiến tới đón: “Tổng Giám đốc Tống, chẳng biết ngày mai anh có rảnh không?”
“Tổng Giám đốc Tống, mấy ngày tới anh có thời gian chỉ bảo cho kế hoạch đầu tư của tôi không?”
“Tổng Giám đốc Tống…”
Sự khao khát, điên cuồng của những người này chỉ để đổi lại một cái nhìn, thậm chí là một lời nói từ người đang ngồi trong xe.
Thư ký nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau qua gương chiếu hậu.
Hai cúc áo sơ mi trên ngực không cài, để lộ ra một phần cơ bắp rắn chắc vô cùng hoàn hảo.
Cho đến khi có một cuộc gọi từ “Hứa Thiên Thạch”, thư ký mới bật loa ngoài: “Tổng Giám đốc Tống, tôi biết anh đã đến Hồng Kông rồi. Đừng cúp máy! Đừng cúp! Chỉ cần anh giúp tôi, anh muốn gì cũng được…”
“Cầu tôi chi bằng tự cầu chính mình đi.”
Tống Hoài Tự chẳng thèm mở mắt mà thong thả đáp lại một câu đầy lạnh lùng.
Tưởng Thần, người được mệnh danh là thư ký số một đương nhiên quá hiểu ý ông chủ nhà mình nên nhanh tay kết thúc cuộc gọi.
Tiếng van xin trong điện thoại lập tức im bặt.
Nếu đám người ngoài cửa kính kia mà biết có cơ hội được gọi điện thoại, lại còn nhận được câu trả lời từ chính miệng Tống Hoài Tự thì họ sẽ phát cuồng, sung sướng đến muốn hét ầm lên mất thôi.
Bằng không họ đã chẳng mạo hiểm dầm mưa chờ đợi sau khi biết chủ nhân của căn biệt thự số 75 là người nắm quyền hiện tại của nhà họ Tống.
Cả thế giới đều đã từng nghe qua cái tên Tống Hoài Tự này.
Vài năm trước, chỉ mới ngoài đôi mươi mà Tống Hoài Tự đã vang danh ở khắp Phố Wall, phía sau là hào quang của nhà họ Tống trăm năm thế gia.
Ngày nay anh được người đời ca tụng là “bàn tay vàng” của giới đầu tư, thần kỳ đến mức chưa từng biết thất bại là gì.
Tưởng Thần thầm nghĩ, ai bảo người vừa gọi điện lại mang họ Hứa cơ chứ.
Tưởng Thần vừa xuống xe đã lập tức cầm ô, vừa đi vừa báo cáo: “Cậu hai vẫn chưa rời khỏi Ninh Thành, cậu ấy bảo dự báo thời tiết nói bên này mưa lớn, lại có sấm sét nên chắc hôm nay không đến được. Nhờ ông chủ toàn quyền xử lý chuyện hôn ước.”
“Ừm.”
Tống Hoài Tự hờ hững đáp lời.
Tưởng Thần không hề có chút kính trọng nào với vị được gọi là “cậu hai” này.
So với ông chủ của mình, anh ta hoàn toàn không có năng lực, cũng chẳng có trách nhiệm.
Chưa biết hôn ước này có thành hay không nhưng ít nhất bây giờ vẫn chưa tan vỡ.
Làm gì có chuyện vị hôn thê ở ngoài mà mình lại viện cớ thời tiết xấu nên không đến, lại còn nhờ anh trai đến đón cơ chứ?
Anh ta lại hỏi: “Ông chủ, hôm nay chúng ta còn đến nhà họ Hứa không?”
Tống Hoài Tự khẽ nhướng mày: “Tôi có nói là không đi sao?”
Tưởng Thần vội gật đầu: “Vâng.”
Lúc Tống Hoài Tự bước vào biệt thự thì quản gia đã chuẩn bị sẵn một bộ vest sạch sẽ dù trên người anh chẳng dính lấy một giọt mưa nào.
Tống Hoài Tự thong thả cài từng chiếc cúc áo, sau đó vươn tay cầm lấy chiếc cà vạt vừa được đưa tới.
Người đàn ông khi nãy còn mang dáng vẻ lười nhác tùy tiện, trong chớp mắt đã trở nên đoan chính, lịch thiệp đến khó tin.
Tưởng Thần mở cửa ra, sau đó vừa đi vừa nói về lịch trình ngày mai: “Thời gian về Ninh Thành ban đầu là hai giờ chiều mai…”
“Đổi sang buổi tối.”
-
“Phải thay một bộ mới được.”
Tối nay Hứa Nam Âm tham dự tiệc độc thân nên cô đã mặc một chiếc váy thích hợp để khiêu vũ.
Bây giờ vừa về nhà cô lại phải thay chiếc váy dạ hội do bà Hứa vừa tỉ mỉ lựa chọn.
Toàn bộ đèn trong phòng thay đồ đều được bật sáng trưng.
Trên mặt tủ kính đặt món trang sức vừa được lấy ra, một chiếc vòng cổ khảm kim cương với viên ngọc tròn đầy, óng ánh rủ xuống ở ngay chính giữa, tựa như giọt lệ của biển cả.
Cô nhớ đây là quà sinh nhật do nhà họ Tống gửi tặng vào năm ngoái, đi kèm còn có một đôi bông tai và một chiếc vòng tay nữa.
Việc mẹ cô lấy chúng ra vào lúc này khiến cô cứ trăn trở không yên.
Hơi thở của Hứa Nam Âm dần trở nên gấp gáp, vạt lụa xanh lam trước ngực cũng phập phồng theo nhịp, hệt như từng lớp sóng biển dồn dập vỗ vào bờ. Lớp váy mềm mại bên dưới xòe rộng, tỏa ra tựa đóa cẩm tú cầu e ấp nở rộ…
A Lật nhìn chằm chằm vào cô chủ nhỏ rồi cất tiếng hỏi: “Bà chủ, hình như chiếc này nhỏ hơn cái trước…”
“Nói linh tinh gì vậy?”
Bà Hứa vừa mắng vừa dịu dàng vuốt tóc con gái.
Mái tóc đen óng ả buông xuống, lướt qua chiếc cổ thiên nga duyên dáng rồi dừng lại ở vòng eo thon gọn được khung xương của áo nịt nâng đỡ.
Bà Hứa có quyền kiểm soát tuyệt đối về trang phục và lễ nghi của Hứa Nam Âm, bà không cho phép bất cứ ai làm trái, cũng không cho phép cô luộm thuộm dù chỉ một giây.
Có lẽ vì thời trẻ bà từng là một ngôi sao nổi tiếng, lúc nào cũng sống trong vẻ rạng ngời và lộng lẫy nên ngay cả khi đã lui về làm phu nhân nhà giàu và có một cô con gái, bà vẫn muốn con mình được thừa hưởng sự hoàn hảo ấy.
Hứa Nam Âm hiểu ý A Lật, tai cô nóng lên: “Ở nhà mà cũng phải trang trọng như vậy sao? Thời tiết này thì ai đến chơi chứ?”
Tuy lúc chiều đài thiên văn đã hủy bỏ mọi cảnh báo về bão nhưng bên ngoài trời vẫn mưa không ngớt.
“Con còn nhớ nhà họ Tống không?”
“Nhớ ạ.”
“Chuyện này liên quan đến cả đời con nên hãy ngoan ngoãn một chút nhé. Người sắp tới đây là người đứng đầu hiện tại của nhà họ Tống, thân phận rất cao quý.” Bà Hứa liên tục dặn dò: “Lát nữa mẹ cho người gọi thì con hãy xuống.”
Ngay cả thời gian xuống lầu cũng nghiêm ngặt như vậy sao…
Hứa Nam Âm khẽ chau mày, nếu cuộc gặp mặt hôm nay không vui vẻ thì sẽ thế nào?
Sau khi bà Hứa vội vã xuống lầu, A Lật chợt hiểu ra: “Thảo nào phu nhân lại bắt em học tiếng phổ thông.”
Thì ra là để cô ấy có thể đi theo tới nhà cậu chủ tương lai!
A Lật nghĩ đến điều gì đó nên ghé sát tai Hứa Nam Âm thì thầm: “Nếu kết hôn rồi, có phải chứng khao khát tiếp xúc da thịt của tiểu thư sẽ khỏi hay không?”
“…”
Tim Hứa Nam Âm đập mạnh.
Bên y học cổ truyền có một câu nói, thầy thuốc không tự chữa được bệnh cho mình.
Hứa Nam Âm cũng không ngoại lệ.
Chứng khao khát tiếp xúc da thịt không phải là một căn bệnh đáng sợ nhưng nó không nên tồn tại trong cô!
Cô chưa từng nói cho người nhà biết chuyện này.
Trước đây Hứa Nam Âm có thể giải tỏa bằng cách gần gũi với A Lật và mấy cô gái thân quen khác nhưng hai tháng nay bệnh tình đã trở nên nghiêm trọng hơn hẳn.
Mỗi khi ở một mình, từng tế bào trong cơ thể cô đều khao khát một cái ôm, khao khát được siết chặt trong vòng tay của ai đó. Cơn ngứa ngáy từ tận xương tủy khiến cô khó chịu đến mức bật khóc và một khi đã khóc thì chẳng thể ngừng lại được.
Không phải ai cũng có thể dùng để chữa bệnh.
Hứa Nam Âm vội gạt bỏ mớ suy nghĩ rối rắm trong đầu đi, cô nâng vạt váy rồi đi chân trần đến bên cửa sổ.
Trong màn mưa, một chiếc Pullman từ từ tiến vào sân.
Người ngồi ghế phụ bước xuống trước, anh ta giương cao một chiếc ô đen rồi mới quay lại, cung kính mở cửa xe phía sau ra. Người đàn ông trong xe còn chưa kịp lộ diện thì gương mặt đã bị chiếc ô che khuất.
Bởi vậy Hứa Nam Âm chỉ thấy một đôi chân dài với chiếc quần tây thẳng thớm đầy lịch lãm, ngoài ra chẳng có gì khác nữa.
Mặc dù bị ô che khuất nhưng khí chất mạnh mẽ toát ra từ người ấy chẳng thể nào giấu đi được, anh ta hẳn là anh trai của “chồng chưa cưới” của cô.
Nửa tiếng sau, bà Hứa sai người giúp việc gọi cô xuống lầu.
Điều đầu tiên Hứa Nam Âm nhìn thấy là đôi chân dài thả lỏng dưới ghế sofa rồi khi bước vào phòng khách, cô mới nhìn rõ được nhiều hơn.
Người đàn ông ngồi đó ăn mặc vô cùng chỉnh tề, áo vest cùng gile đều cài khuy ngay ngắn, ôm gọn lấy vòng eo rắn chắc. Chiếc áo sơ mi đen bên trong chẳng thể che nổi lồng ngực và bắp tay cường tráng, đến cả mu bàn tay cũng hằn rõ những đường gân xanh.
Từ khi học Y học cổ truyền, mỗi lần gặp ai, Hứa Nam Âm đều có thói quen quan sát họ thật kỹ và đưa ra chẩn đoán.
Người trước mắt cô không những khỏe mạnh mà vóc dáng còn đẹp đến ngỡ ngàng.
Chắc chắn sẽ rất mạnh mẽ khi ôm…
-
Cho đến khi một giọng nói đánh thức cô: “Châu Châu, lại đây.”