Ma Ảnh đứng bên cạnh nhìn, tất nhiên hắn ta không có cách nào chỉ lo thân mình, Chiến Thiên Cơ không nói hai lời cũng bắt lấy hắn ta, chuẩn bị đưa về nơi thiên đạo giao giới luôn.
Ngay lúc này Ma Ảnh liếc mắt nhìn Vân Phi Long thật sâu một cái, giữa hai người bọn họ có ám chỉ qua ánh mắt.
Rất nhanh dường như bọn họ đã thành công quyết định gì đó, Ma Ảnh đột nhiên hét lớn một tiếng, cố gắng giấy ra khỏi trói buộc này, muốn nhảy bật lên.
Bởi vì không dùng loại dây thừng như vậy để đối phó với hắn ta cho nên hắn ta dễ dàng giấy ra khỏi dây thừng, trực tiếp bay vụt lên trên.
Rất nhanh hắn ta cũng đã xuất hiện ở phía trên của đảo Thiên Không.
Lúc này đám người dân vô tội mang vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn ta, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ cảm thấy tất cả những thứ này hơi quỷ dị mà thôi.
"Người đứng trên bầu trời kia không phải là Ma Ảnh đại nhân trong truyền thuyết sao? Bây giờ hắn ta lại muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là lại muốn giết người nữa rồi hả?"
"Nếu hắn ta mà muốn giết người vậy cứ để cho hắn ta giết đi. Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng không có năng lực phản kháng gì cả, ngoại trừ tùy ý để đối phương thích làm gì thì làm ra, chúng ta còn có thể làm được cái gì nữa đâu?"
"Đúng đó, đám người như chúng ta không phải là được nuôi để làm loại chuyện này sao?"
Có người đang điên cuồng mắng chửi, có người lại không ngừng tự giễu, trên mặt của bạn họ đều mang theo vẻ mặt cực kỳ thống khổ, đối với tất cả những thứ này cảm thấy rất khó chịu.
Lúc này Ma Ảnh ở phía trên mọi người bắt đầu gào lên, trên mặt hắn ta mang theo vẻ mặt cực kỳ thống khổ.
"Lúc này tôi sẽ khiến cho cả đảo Thiên Không chôn cùng với tôi."
"Đám người phàm ngu xuẩn như các người, đời này chung quy lại thì cũng chỉ có đi chết cùng với tôi thôi, ai cũng đừng nghĩ muốn chạy trốn"
Suy nghĩ của Ma Ảnh và Vân Phi Long đều rất đơn giản, đối phương làm như vậy rõ rằng bọn họ chỉ định cứu người mà thôi. Nếu như vậy, vậy thì hắn ta dứt khoát trực tiếp giết hết toàn bộ đám người phàm ngu xuẩn này đi.
Cảm nhận được loại tâm tình thối nát này của đối phương, Chiến Thiên Cơ có chút kích động quay đầu nhìn Trần Bình một cái, tiếp theo chỉ có Trần Bình mới có thể giải quyết được vấn đề này thôi.
"Lão đại nhất định phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, tôi đã cảm nhận được rõ ràng một chút không thích hợp rồi"
Nếu đối phương lựa chọn tự nổ, vậy thì phiền phức rồi. Phải biết rằng thực lực của hắn ta không dễ khinh thường, hễ là tự nổ thì cả hòn đảo Thiên Không này đều sẽ sụp đổ theo.
Đám người tu hành như bọn họ không đến mức sẽ tạo thành tổn thương nghiêm trọng gì cả, nhưng đám người phàm này thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Sau khi Trần Bình nhìn thấy đối phương thì không nhịn được mà cười lạnh, thật không nghĩ tới đối phương lại cuồng vọng như thế.
"Đây là thủ đoạn của anh sao? Lợi dụng tên thuộc hạ phế vật của anh để gây phiền phức cho chúng tôi sao?"
Trần Bình trực tiếp tụng người nhảy đến trước mặt Ma Ánh, rất nhanh Ma Ảnh cũng đã bị khống chế vào bên trong một kết giới, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Sau khi nói xong hắn ta trực tiếp lựa chọn tự nổ, nhưng lại không nghĩ tới hắn ta tự nổ cũng không tạo ra bất kỳ tác dụng gì.
Bởi vì cả người hắn ta đã bị nhốt lại, cho nên bây giờ ngoại trừ bên trong phạm vi kết giới của Trần Bình ra, tạo thành một ít tổn thương thì cũng không tạo thành bất kỳ cái gì nữa cả.
Nhưng chuyện tiếp theo hắn ta không nhìn thấy được nữa, Trần Bình đã giải quyết một hồi nguy cơ dễ như trở bàn tay.
Tên này đã muốn tự nổ, không có sự đồng ý của Trần Bình, đó là tuyệt đối không có khả năng.
"Anh cảm thấy với thực lực của tôi mà muốn khống chế các người thật sự rất khó sao?"
Trần Bình buồn cười nhìn đối phương, trên mặt anh mang theo nụ cười khinh thường.
"Đám người Ma Đạo các người đều cho rằng mình là vô địch thiên hạ, nhưng anh có từng nghĩ tới, thật ra mình cũng chỉ có như vậy thôi không?"
"Ai nói người tu ma thì nhất định sẽ trở nên rất lợi hại?"
"Anh chẳng qua là chỉ dùng một vài thủ đoạn tàn nhẫn để đạt thành suy nghĩ của mình mà thôi"
Trần Bình luôn rất khinh thường đám người này, trong mắt anh bọn người kia hoàn toàn chỉ là đang tiêu hao số mạng của mình mà thôi, làm một vài việc trái với đạo đức.
Anh không có tâm tư để ý tới nhiều như vậy, Trần Bình đã tạo thành cho hắn ta bóng ma tâm lý cực kỳ nghiêm trọng.
"Không có khả năng, sao cậu lại có thể địch nổi chúng ta chứ? Với sự tồn tại như cậu, theo lý thuyết thì tuyệt đối không có cơ hội đánh nhau với tôi được. Nhưng thực lực của cậu lại mạnh mẽ như vậy"
Trần Bình nhìn qua không có một chút khác biệt nào cả, nhưng anh lại có thể giải quyết việc này dễ như trở bàn tay, thậm chí còn có thể mạnh mẽ xung đột với hắn ta trên mặt đất nữa.
Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của đối phương tuyệt đối không thể khinh thường được, thậm chí còn mạnh hơn cả hắn ta nữa.
Một tên đàn ông hai mươi tuổi đầu mà sở hữu thực lực mà cả đời hắn ta cũng không theo kịp, đây là chuyện kinh khủng thể nào chứ?
Những người khác đều có chút hoảng sợ nhìn một màn này, bọn họ là người phàm căn bản không có cách nào để đối kháng cả.
Vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng mình hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, nhưng thật không ngờ, thế mà lại có một người thần bí nhảy ra cứu mình.
Bọn họ không biết Trần Bình là ai, chỉ biết hóa ra trong cái thế giới này mà cũng sẽ có anh hùng xuất hiện.
"Từ nay về sau, đảo Thiên Không không có bất kỳ người của Ma Tu chiếm cứ nữa, các người sẽ giành được tự do một lần nữa"
"Muốn rời khỏi mảnh đất này hay là tiếp tục sinh sống ở nơi đây, đều là lựa chọn của chính các người"
Trần Bình ở trên không trung trực tiếp tuyên bố những lời này.
Quả thật là như thế, không ít người đều hoàn toàn ngây ngốc, bọn họ còn cho rằng bản thân mình đang nằm mơ nữa.
"Cái gì? Vậy mà chúng ta đã tự do rồi sao? Rốt cuộc đời này là thật hay giả vậy? Chẳng lẽ thật sự có chuyện tốt như vậy sao?"
"Đây chắc không phải lại là cái bẫy gì nữa đó chứ?"
"Nếu có thể giành lại được tự do, vậy thì tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi này, tôi muốn trở về tìm người nhà của tôi."
Tất cả mọi người đều có chút xao động, có vài người lớn gan trực tiếp lựa chọn dẫn đầu trời đi, bọn họ muốn thử một chút xem tất cả những điều này có phải là sự thật hay không.
Khi bọn họ ngồi lên thuyền mà rời khỏi hòn đảo nhỏ này, bọn họ lại phát hiện tất cả kết giới đều đã biến mất rồi, lúc này quả thật bọn họ đã trở nên tự do rồi.
"Cái kết giới chỉ có thể vào không thể ra được đã hoàn toàn biến mất rồi, chúng ta đã hoàn toàn tự do rồi, Tiếp theo đây sẽ không bao giờ bị người khác nô dịch nữa. Loại cảm giác này thật sự là quả tuyệt vời”.
Tuy rất nhiều người không biết tiếp theo mình sẽ đi về phương nào, nhưng trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, chỉ cần có thể thoát khỏi nơi đây chính là tốt nhất.
Lúc này Trần Bình mang nụ cười trên mặt nhìn mọi người, trong lòng anh rõ ràng, điều này đối với mọi người mà nói đều là một cơ duyên.
Sau khi có người thứ nhất rời khỏi được, tất cả mọi người đều lục tục về nhà dọn dẹp đồ đạc của mình rời khỏi nơi đây.
Nơi thương tâm này, bọn họ không muốn ở lâu thêm một giây đồng hồ nữa.
Mà giờ phút này, Vân Phi Long cũng trực tiếp bị dẫn đi khỏi nơi này.
Tiếp theo anh ta phải đi chuộc tội với đám người đã chết vì anh ta lúc trước.