Càng quan trọng hơn là, những thứ đồ ăn vặt này có viết vài chữ Luyện Đan Tông bên trên, cho nên đủ để chứng minh. những thứ này thuộc về Luyện Đan tông.
Đã vậy, những người này chắc chắn là người của Luyện Đan tông, Trần Bình không nói gì thêm, mà yên lặng mỉm cười, bây giờ không cần mình vất vả đi điều tra thân phận của đối phương nữa, mà cứ như vậy hoàn toàn bày ra trước mặt mình.
Mà đúng lúc này có mấy người của tông môn lớn khác cũng tới, bọn họ thấy ở nơi này xảy ra mâu thuẫn nên đặc biệt đến góp vui.
"Tôi muốn xem hôm nay cửa hàng có tình hình gì, không ngờ lại được trông thấy cảnh tượng này, chuyện này nói lớn. cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ, với cả tôi khuyên mấy người bình thường các người đừng đi mua mấy sản phẩm ba không rồi, chỉ rước lấy phiền phức vào người thôi!"
Đám người vừa tới cực kỳ phách lối lên tiếng, dường như coi Trần Bình là kẻ chết rồi. Bọn họ vốn không thèm suy nghĩ đến cảm thụ của Trần Bình, chỉ đơn thuần muốn nhục nhã Trần Bình mà thôi. "Các người là ai, dựa vào cái gì mà nói đồ vật của chúng tôi ở đây có vấn đề, chẳng lẽ đan dược của các người thì tốt . Truyện Đoản Văn
à?"
Sư Chấn Thiên không nhịn được mà lầm bầm một câu, anh ta thấy những đạn dược kia căn bản không so được với đan dược nhà mình.
Nghe Sự Chẩn Thiên nói xong, người chung quanh không nhịn được lộ ra vẻ khinh thường, bọn họ không ngờ đối phương lại nói ra những lời này.
"Đó là đương nhiên rồi, anh không biết bọn họ là ai à?"
Lúc này có người lập tức tiến đến phổ cập kiến thức cho Trần Bình, bọn họ cũng không từ bỏ cơ hội lấy lòng người khác này.
"Người ta là người bên Luyện Đan Tông đấy, anh cho rằng họ giống như mấy tên côn đồ các anh sao?" "Đừng tưởng mở được cái cửa hàng thì ghê gớm, thế giới này vốn vậy, người ta nhất định là cực kỳ xem thường anh!" "Mở được cái cửa hàng đan dược thì cho rằng mình sinh được với Luyện Đan tông à, đúng là nực cười!"
Trong khi tất cả mọi người líu ríu tranh luận, vẻ mặt ai cũng khó coi, bọn họ đều không cho rằng đan dược mà Trần | Bình luyện chế ra tốt được bao nhiêu.
Lúc này người của Luyện Đan tông cũng bực bội, bọn họ vốn cực kỳ không hài lòng việc Trần Bình đưa ra giá bán cao như thế.
| "Ngay cả tông môn chúng tôi khi sản xuất ra đan dược cũng không bán giá đắt cắt cổ như vậy cho người khác, không biết là các người lấy cái gan đó từ đâu."
Lúc này, Sư Chấn Thiên chỉ cảm thấy đám người này đúng là quá phiền phức, không nhịn được mà muốn uốn nắn bọn họ cẩn thận dừng lại.
Nhưng lại bị Trần Bình ngăn lại, nếu người của Luyện Đan Tông đã nổi lên mặt nước vậy thì không cần thiết phải đi chứng thực lại thân phận của đối phương nữa.
Nếu bọn họ đã quang minh chính đại thừa nhận hết cả, vậy Trần Bình chỉ cần phả chiêu là được.
người này."
"Tiếc là đám lão già kia vừa mới mua đồ xong rồi đi, nếu không chúng ta có thể nhờ lực của bọn họ mà trừng trị đảm
| Cổ Nhạc Nhạc cảm thấy bầu không khí dị thường, bây giờ Trần Bình không cho bọn họ trực tiếp ra tay, việc này làm Sư Chấn Thiên và Cổ Nhạc Nhạc thấy không được tự nhiên.
"Cho nên các người coi thường đan dược của chúng tôi à, muốn dùng cách vu oan hãm hại này để giày vò chúng tôi
Trần Bình mỉm cười, anh cũng chờ đối phương nói ra mục đích cuối cùng của mình. Người của Luyện Đan tông thấy dáng vẻ khó chơi của Trần Bình, không nhịn được lộ ra vẻ xoắn xuýt, bọn họ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn phát ra thư mời với Cổ Nhạc Nhạc.
"Cậu chính là Cổ Nhạc Nhạc đúng không, cậu cũng thấy những người này rồi đấy, vốn chẳng phải hạng tốt lành gì, không bằng gia nhập chúng tôi, danh tiếng của Luyện Đan Tông cực kỳ tốt, với cả tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện | hại người thế này đâu."
Người của Luyện Đan Tông lộ ra nụ cười rạng rỡ, nhìn dáng vẻ như định dùng tông môn lấy lòng đối phương.
"Tên tôi là Trương Đức Thù, cậu có thể gọi tôi một tiếng Trương sư huynh, chờ cậu gia nhập tông môn, thì chúng ta đều là người một nhà"
Lời vừa dứt, Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được cười lên, cái tên này đúng là đang nói đùa với mình mà. "Tôi nói này Trương Đức Thù, có phải anh hơi tự tin mù quáng về bản thân rồi không?"
"Tôi đã nói là tuyệt đối không có khả năng tham gia bất kỳ tông môn nào, cái tông môn rách của các người, ông đây cũng không có thèm, hiểu chưa?"
Nói xong, cậu lập tức kéo một chiếc ghế bên cạnh ngồi lên, nhìn qua cực kỳ thư giãn, thích chí.
Thấy dáng vẻ rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt của đối phương, Trương Đức Thọ cũng cảm thấy cực kỳ tức giận, anh ta hận không thể trực tiếp trói cái tên này cưỡng ép bắt về tông môn.
Nếu không phải đối phương là thiên tài, anh ta đã sớm không nhịn được mà ra tay rồi.
"Nếu như cậu gia nhập tổng môn của chúng tôi, vậy thì chuyện đan dược của lão đại nhà cậu làm người ta bị thương, chúng tôi sẽ tạm thời không để ý tới, thậm chí còn có thể giúp các người xử lý chuyện này."
"Nếu như cậu không nguyện ý thì bọn họ sẽ đi bảo quản, chúng tôi cũng không ngăn được." Nói xong, Trương Đức Thù cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống Cổ Nhạc Nhạc, chờ đối phương ra quyết định. Cổ Nhạc Nhạc lạnh lùng thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn Trần Bình. "Lão đại, hay là cứ trực tiếp dựa theo lời tôi nói, đánh bọn họ đi, đám người này có gì mà không đắc tội được?" Sư Chấn Thiên ở bên cạnh cũng gật đầu, không ngờ lại còn có kẻ dám uy hiếp mình. Trần Bình nhìn bọn họ một chút, cũng bất đắc dĩ thở dài.
"Sư Chấn Thiên, anh đi tìm ông cụ Đường nói một tiếng, chuyện này tôi cũng hết cách!" Nói xong anh lập tức ra hiệu cho Cổ Nhạc Nhạc ra tay.
Nếu đối phương muốn tìm phiền phức, anh đương nhiên chẳng sợ, thậm chí còn lo mình không có cách này trực tiếp trừng trị đám người càn rỡ ngang ngược này.
"Có ngay lão đại, anh sớm làm vậy là tốt, đảm khỉ con xấu xí này vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì!"
Nói xong, Cổ Nhạc Nhạc lập tức ra tay, cậu thuần thục đạp hết đám người gây chuyện trong cửa hàng ra ngoài.
"Cái gì cũng phải cầm chứng cứ đến đây nói chuyện, nếu như đan dược của chúng tôi có vấn đề gì, vậy anh có thể tìm tới chúng tôi gây phiền phức bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ tùy ý mở miệng vụ oan hãm hại chúng tôi, đây chẳng phải là cố ý kiếm chuyện à?"
Động tác của Cổ Nhạc Nhạc gọn gàng mà linh hoạt, dễ dàng đuổi đám người Trương Đức Thì ra ngoài, thậm chí Trương Đức Thọ còn bị đá một cước dính lên tường, căn bản không bỏ xuống được!