“Các người muốn tìm kiếm bí mật của nhà họ Lãnh đúng không?” Con thỏ đột nhiên mở miệng nói chuyện làm cho Sư Chấn Thiên cười run rẩy hết cả người.
Sư Chấn Thiên có thể nào cũng không nghĩ đến đối phương sẽ mở miệng nói chuyện, loại cảm giác kì diệu này khiến người ta khó có thể thừa nhận.
Trái lại là Trần Bình không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, ngược lại càng cảm thấy hứng thú mà nhìn con thỏ.
“Không nghĩ tới cậu còn có thể nói chuyện, nếu đã như vậy thì cậu hãy dẫn chúng tôi đến xem bí mật của nhà họ Lãnh đi.”
Trần Bình cười tủm tỉm nói xong, con thỏ này còn bày ra dáng vẻ của một nhà nhà thông thái, trông cũng rất đáng yêu.
Chỉ là không biết con thỏ nhỏ này có thực lực như thế nào, hơn nữa cũng không biết nó rốt cuộc là tốt hay xấu, cho nên Trần Bình cũng giữ lại một chút suy nghĩ của bản thân mình.
Con thỏ nhỏ quơ quơ lỗ tai, ý muốn Trần Bình buông nó ra.
"Tôi sẽ dẫn các người đến đó xem nhưng các người phải đảm bảo là không được động đến tôi”
Ánh mắt đỏ rực của con thỏ không ngừng chuyển động, Trần Bình gật gật đầu, coi như là đồng ý với đối phương. “Một lời nói ra, tứ mã khó truy, nếu đã như vậy, vậy anh nhanh chóng đi theo tôi đi”
“Sau khi con thỏ nhỏ rơi xuống trên đất, lấy tốc độ nhanh nhất nhảy về phía trước, không thể phủ nhận là tốc độ này rất nhanh.
Trần Bình và Sư Chấn Thiên cũng nhanh chóng đuổi kịp, với bản lĩnh của bọn họ vẫn chưa đến mức bị một con thỏ bỏ lại phía sau.
Con thỏ hưng phấn chạy về phía trước, vốn nghĩ bản thân đã thành công cắt đuôi được Trần Bình, nhưng mà thật không ngờ, khi nó quay đầu lại, phát hiện Trần Bình vẫn đang đuổi theo phía sau.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hai người này cũng vô cùng thoải mái, giống như của hai chỉ đơn giản đi bộ mà thôi.
“Đáng ghét, tốc độ của các người sao có thể nhanh như vậy chứ?” Con thỏ không nhịn được thì thầm một tiếng, sau đó lại tăng tốc, một lần nữa chạy đi.
Trần Bình vẫn như trước không nhanh không chậm đuổi theo sau lưng, hoàn toàn không có chút gì gọi là khẩn trương. Sau khi qua hơn mười phút, con thỏ rốt cuộc dừng lại, nhịn không được ngồi xuống bên cạnh thở dốc ồ ạt.
Nó vì muốn chạy trốn khỏi Trần Bình nên đã dùng rất nhiều sức lực.
Đám thỏ nhỏ của gia tộc nó nếu rơi vào tay Trần Bình nhất định sẽ gặp tai họa.
Là nhân vật anh lớn trong gia tộc, đương nhiên nó phải gánh lấy tất cả trách nhiệm này.
“Mệt chết thỏ, tôi còn nghĩ hai người này có bao nhiêu khó cắt đuôi đây, rốt cuộc cũng bị tôi ném lại phía sau rồi!”
Con thỏ Xám ở bên cạnh dào dạt đắc ý nói xong, giống như rất là khinh thường Trần Bình,
Ngay phía sau, Trần Bình cũng yên lặng xuất hiện trước mặt đối phương.
"Tốc độ của cậu cũng quá chậm rồi, tôi đi trước dò đường cho cậu, cho nên tôi đã ở đây trước chờ cậu rồi” Trong tay Trần Bình còn cầm một quả trái cây chơi tung hứng, tỏ vẻ quả này còn rất thú vị.
Thấy cảnh này, thỏ xám nhỏ chớp mắt trợn tròn mắt lên, cả người nó đều trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Trần Bình và Sư Chẩn Thiên, không biết làm sao bây giờ.
"Các người rốt cuộc là cái gì? Tại sao tốc độ có thể nhanh như vậy chứ?”
Thỏ xám nhỏ tò mò mở miệng hỏi, trên mặt nó lộ ra biểu tình kinh ngạc rất có tính người
Trần Bình cũng không giải thích cho nó, anh tò mò nhìn xung quanh một vòng, nơi này không giống như một nơi có bí mật gì cả.
"Cái cậu gọi là bí mật của nhà họ Lãnh chính là nơi này sao?” Trần Bình tò mò mở miệng hỏi, nếu nó dám lừa gạt anh vậy thì chỉ có một con đường chết.
"Tôi hy vọng cậu có thể thành thật trả lời vấn đề của tôi, dù sao con người tôi cũng vô cùng thích ăn thịt thỏ, thỏ nướng hay thỏ xào cay gì đó đều là những lựa chọn không tệ chút nào.”
Trần Bình bày ra đủ loại bản lĩnh của anh, trước mặt thỏ xám nhỏ không ngừng thể hiện rằng, chỉ cần nó không nghe lời, vậy anh sẽ không nói hai lời mà bắt nó nấu ăn.
Chớp mắt thỏ xám nhỏ đã sợ đến không muốn không muốn, cả người nó run lên, càng không ngừng cầu xin Trần Bình.
Nó chẳng qua chỉ là một con thỏ nhỏ đáng thương mà thôi, vốn là không chịu nổi Trần Bình gây sức ép như vậy.
"Tôi dẫn các người đi đường chắc chắn chính xác, anh đừng nghĩ đến ăn thịt tôi!"
“Chỗ này chính là căn cứ bí mật của nhà họ Lãnh, anh có thấy một căn nhà ở phía trước không? Anh đi vào trong đó có thể thấy được bí mật mấy năm gần đây của nhà họ Lãnh!”
Sau khi nghe con thỏ giải thích, Trần Bình cũng hiểu được là có chuyện gì, thì ra phía trước chính là cửa vào, mà căn nhà kia cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Trách không được căn nhà này nhìn qua rất kì lạ, như có như không, thì ra chính là giống như một kiểu ảo cảnh gì đó, Trần Bình. thay đổi một góc độ khác thì cũng không nhìn thấy nữa.
“Những người ngoài như các người chính là lòng tham không đáy, thường thường đến một lần thì cũng thôi đi, không ngờ là lần. này lại phải nhiều người đến như vậy, chỉ là những đệ tử nhảy xuống vách núi chết cũng có mấy chục người”
Rõ ràng là thỏ xám nhỏ vô cùng chán ghét chuyện này, không nhịn được ở bên cạnh cảm khái nói xong. Trải qua nắm đấm của Trần Bình nhắc nhở, thỏ xám nhỏ không nhịn được nói ra lời nói thật.
Thì ra nhà họ Lãnh chính là vua của bí cảnh này, bọn họ quản lí mọi thứ bên trong bí cảnh, thậm chí là có một báu vật thần bí, nói là đi thông qua cánh cửa này là có thể đến được một nơi thần bí nào đó.