"Đại trưởng lão ông không nhất thiết phải như vậy, người này cho dù thực lực lớn mạnh thì đã làm sao, chúng ta chỉ bị thương sau khi con bọ bị công kích”.
Nhị trưởng lão ở bên cạnh cũng kêu gào thống khổ, ông ta không nghĩ đến đại trưởng lão lại có thể bị đối phương hành hạ thành ra thế này này.
Nhìn thấy dáng vẻ không tin tưởng mình của đối phương, Trần Bình nhanh chóng lấy từ một túi thơm nho nhỏ từ trong túi ra.
Bên trong có chứa một loại bột phấn hấp dẫn sâu bọ.
Trần Bình đem túi thơm đặt trong một cái chén to, ngay sau đó lặng im ngồi bên cạnh, nhìn đại trưởng lão đang quỳ trên mặt đất.
| Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của tất cả mọi người đều tỏ ra tò mò, ngay cả Sư Chẩn Thiên cũng không rõ Trần Bình muốn làm gì.
Có điều không ai lên tiếng, bọn họ chỉ lặng lẽ nhìn, đại trưởng lão không ngừng run rẩy trong lòng, ông ta biết đây tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Ngay một lúc sau, trên mặt đám người nhị trưởng lão cũng lộ ra vẻ sợ hãi kinh hoàng.
Bởi vì bọn họ phát hiện bọ của mình lại hướng về phía cái chén bò vào với tốc độ rất nhanh, hơn nữa lại có một cảm giác không thể khống chế được.
Dường như túi thơm trong cái chén, có sức hấp dẫn vô cùng to lớn đối với bọn chúng, cho dù giãy dụa liều sống liều chết cũng nhất định phải bò vào trong chén.
Không chỉ của những người có mặt tại hiện trường, mà ngay cả bọ của những người khác trong thôn cũng đều như vậy.
Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể đuổi theo những con bọ đang chạy toán loạn.
Không lâu sau bọn họ liền nhìn thấy những con bọ tiến vào trong phòng khách, có người tương đối to gan gõ cửa thuận tiện lựa chọn đẩy cửa bước vào.
Sau khi đấy cửa ra, mọi người đều nhìn thấy đại trưởng lão vô cùng hèn mọn cùng với Trần Bình từ trên cao nhìn xuống.
Đối phương nhìn đại trưởng lão rất khinh thường, dường như rất không hài lòng đối với thái độ kiểu này của đại trưởng lão.
"Ai nói túi thơm của tôi không có tác dụng, chẳng phải đã gọi toàn bộ bọ ở trong thôn của các người đến đây rồi sao? Đến lúc đó tôi đốt hết một lần, ông cảm thấy ai có thể sống tiếp?”
Trần Bình cười tủm tỉm nhìn nhị trưởng lão mở miệng nói, anh căn bản không coi đối phương ra gì.
Người này lại dám coi thường mình, đây chính là một sai lầm to lớn.
Đám người Bạch Nam Thiên nhìn thấy trong chén chứa đầy bọ, không nhịn được lộ ra vẻ mặt chán ghét. Những con bọ này hình thái khác nhau, nhưng bọn chúng đều có cùng một đặc điểm, đó là vô cùng xấu.
Vừa nhìn thấy liền biết loài bọ này tuyệt đối chứa kịch độc, người bình thường chạm vào một cái, đoán chừng sẽ trực tiếp rời khỏi thế gian.
Bạch Nam Thiên nhìn một màn động tác rất thần kỳ của Trần Vũ, không nhịn được quay đầu lại nhìn các vị trưởng lão đang có chút khó chịu.
"Các người không phải tự xưng bản thân rất lợi hại sao? Thế nhưng sao lại không có biện pháp giải quyết vấn đề này vậy?”
"Hiện tại tất cả bọ của các người đều đã bị tôi gọi đến đây, có phải nên nghiêm túc tự xét lại mình không! Tự xét lại mình vì sao lại là đồ ăn hại như vậy!”.
Bạch Nam Thiên nhân cơ hội vẫn không ngừng nói chuyện, năng lực ngôn ngữ của anh ta không hề yếu.
Các vị trưởng lão cả người phát run lên vì tức giận, bọn họ có người trực tiếp nôn ra máu tươi, suýt chút nữa ngất xỉu qua đời.
Những con bọ này đều yên tĩnh ở trong chén, giống như lại một lần nữa nhận chủ nhân, không thèm để ý đến chủ nhân ban đâu.
| "Cậu muốn làm gì!".
"Mau thả bọ của chúng tôi ra, mọi người chúng ta không oán không thù, vì sao phải nhằm vào những người bình thường chúng. tôi
"Các người có thù với Bồ Tiểu Phượng, có thể trực tiếp đi tìm bà ta kiếm chuyện, hà cớ gì phải so đo với chúng tôi như vậy, cả
đời này chúng tôi chưa rời khỏi thôn, cũng rất thành thật!”
Tất cả mọi người trong thôn anh một câu tôi một câu, bọn họ đều vô cùng tức giận người phụ nữ Bồ Tiểu Phượng này.
Bồ Tiểu Phượng và người nhà của cô ta đứng bên cạnh cũng hơi xấu hổ, không nghĩ đến Trần Bình lại còn có những thao tác mạnh mẽ như vậy. Hiện tại mạch máu của mọi người trên cơ bản đều nằm trong tay của người đàn ông này, nếu như đối phương thật sự muốn làm cái gì đó vậy thì tiêu đời rồi.
Sắc mặt của Lưu Niệm Bạch cũng rất khó coi, anh ta nhìn mẹ mình một cái, không biết nên nói cái gì.
Việc này thực sự là mẹ đã làm sai, không nghĩ đến lần này lại làm cho tất cả mọi người trong thôn đều phải gánh chịu.
"Chuyện tôi muốn làm vô cùng đơn giản, chỉ là muốn dẫn Bồ Tiểu Phượng đi mà thôi, nhưng đại trưởng lão của các người lại khăng khăng muốn ngầm tính kế chúng tôi, đi đến bước này, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ”.
Trần Bình đứng bên cạnh mở miệng nói nhìn có vẻ như tiếc nuối, dường như đối với những chuyện này cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Ngay từ đầu chúng tôi đã nói rồi, mục đích của chúng tôi vô cùng đơn giản, chỉ đơn thuần là đến đây vì Bồ Tiểu Phượng mà thôi, nếu như các người không nói chuyện kiểu không thẳng thắn như vậy, nói không chừng chúng tôi đã đi rồi”
Nhìn thấy dọc đường đi có không ít bọ bám theo mình, Trần Bình tiện tay dùng một ngọn lửa đốt sạch hết bọn chúng. Ngay sau đó Bồ Tiểu Phượng bắt đầu không ngừng nôn ra máu, trong dáng vẻ của bà ta lúc này vô cùng chật vật.
Sau khi Lưu Niệm Bạch dặn dò cha của mình một câu, lập tức đuổi theo ra ngoài, tiếp sau đó bất luận mẹ đi về hướng nào, Lưu Niệm Bạch cũng đều phải đi theo.
Mấy người Trần Bình cũng không quan tâm tới cái đuôi đi theo mình, nhanh chóng rời khỏi thôn, tìm một nhà trọ gần nhất.
Cái thôn kia thật sự rất cũ nát, cho dù muốn ở lại cũng khó khăn.