"Cậu không cần sốt ruột đi lại như vậy... không nghĩ tới cậu lại là con trai của Tiểu Phượng, coi như là chúng ta đã tìm đúng người"
Sư Chấn Thiên đứng chặn trước mặt Lưu Niệm Bạch.
Nếu như Lưu Niệm Bạch không có thân phận khác, vậy thì anh ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản đối phương rời đi, nhưng bây giờ Lưu Niệm Bạch lộ ra chuyện mình là con trai của Bồ Tiểu Phượng, vậy nên anh ta chắc chắn phải giữ Lưu Niệm Bạch lại.
"Anh mau thả tôi ra!"
Lưu Niệm Bạch tức giận hét lên, nhưng lại bị Sư Chấn Thiên trực tiếp bắt được, bất kể anh ta vùng vẫy như thế nào, đều không có tác dụng gì.
"Cậu cũng đừng quên những thứ côn trùng đó đều nằm trong tay tôi, nếu cậu đi ra xa tôi quá, tôi sẽ trực tiếp bóp chết những con côn trùng này, đến lúc đó cậu muốn bảo vệ mình cũng không được, mà còn muốn cứu mẹ cậu sao?"
Sư Chấn Thiên nhìn thấy đối phương cố chấp như vậy, cũng không nhịn được mà lôi ra một cái hộp nhỏ.
Thấy được cái hộp trong tay người đối diện, sắc mặt Lưu Niệm Bạch lập tức trở nên khó coi, anh ta không biết tại sao tự nhiên. lại không thấy bóng dáng của đám côn trùng kia, Lưu Niệm Bạch còn định sẽ ra ngoài tìm kiếm một phen, thế nhưng không nghĩ tới toàn bộ đều bị Sư Chấn Thiên bắt đi.
"Được được được, coi như anh lợi hại, tôi không đầu lại anh được chưa!"
Lưu Niệm Bạch đi thẳng đến chỗ bên cạnh đại trưởng lão rồi ngồi xuống, nghiêm túc nhìn Sư Chấn Thiên, hiện tại anh ta đã hận đám người ngoài này, nếu như mà có thể, thì anh ta chắc chắn sẽ tự bạo, kéo theo đám người kia chết cùng.
"Các người đã chờ đợi ở trong thôn một khoảng thời gian dài như vậy, tôi nghĩ mọi người cũng đã biết những việc mà Bồ Tiểu Phượng đã làm, năm đó Bồ Tiểu Phượng đã làm rất nhiều việc và hại không ít người, bây giờ đã đến lúc để bà ta trả nợ rồi."
Đại trưởng lão nhìn nhị trưởng lão, ám chỉ cho người đối diện bằng một ánh mắt.
Nhị trưởng lão lập tức ngầm hiểu được, sai người đem Bồ Tiểu Phượng đỡ ra ngoài.
Trong những năm gần đây, Bồ Tiểu Phượng chỉ có hai người đàn ông, đó là ông cụ và người chồng bây giờ.
Đến cuối cùng Lưu Niệm Bạch là con của ai, điều này cũng không có ai có thể nói rõ ràng được, ngay cả Bồ Tiểu Phượng cũng cảm thấy có chút mơ hồ không rõ.
Dù sao mới nhìn Lưu Niệm Bạch cũng giống với ông cụ, cũng giống như người chồng bây giờ của bà ta, cho dù như thế nào, Bồ Tiểu Phượng cũng không phân biệt được rốt cuộc là con trai của ai.
Ở trong thôn cũng rất tốt, nhưng không thể nào so sánh với khoa học kỹ thuật hiện đại, cho nên không có biện pháp tiến hành giám định.
Vốn dĩ Bồ Tiểu Phượng đang dưỡng thương, căn bản không có để ý chuyện của thế giới bên ngoài.
Nhờ khoảng thời gian nghỉ ngơi này, Bồ Tiểu Phượng cảm thấy cơ thể của mình đang khôi phục rất tốt, bây chỉ cần tìm thấy Linh Chi trắng để tiến hành củng cố lại thân thể bà ta là được.
Nếu như không có dược liệu quý báu như vậy để chống đỡ, thì cái cơ thể này của bà ta cũng không thể duy trì được bao lâu. Lúc Bồ Tiểu Phượng muốn đi nghỉ ngơi, nhị trưởng lão đột nhiên tìm tới cửa, hơn nữa còn đưa bà ta ra ngoài. Chồng của Bồ Tiểu Phượng cũng cuống quýt chạy theo ra ngoài.
Bồ Tiểu Phượng đi vào hành lang, nhìn thấy hai người Bạch Nam Thiên và Bạch Nam Địa đang đứng cạnh nhau, hai mắt lập tức trợn to.
Vốn dĩ Bồ Tiểu Phượng cho rằng, sau khi cơ thể của ông cụ ổn định lại thì nhất định sẽ đến đây tìm bà ta.
Thậm chí Bồ Tiểu Phượng cũng đã nghĩ kỹ, nếu như ông cụ đồng ý, bà ta nhất định sẽ theo ông ta đến một thành phố khác sinh. sống, sẽ không tùy hứng giống như trước kia nữa.
Dù sao người vợ hiện tại của ông cụ cũng là do bà ta hại chết, hơn nữa từ đó trở đi cơ thể bà ta bắt đầu xảy ra vấn đề.
Chỉ có thể hy vọng vào ông cụ, mới có thể vào bên trong thành phố tìm được Linh Chi trắng.
Mà trong thành lại có rất nhiều linh đan dược liệu, thậm chí có thể có luyện đan sự trong truyền thuyết, nói không chừng bọn họ có thể giúp cơ thể bà ta hồi phục lại.
Nếu như bây giờ đi theo ông cụ, không chỉ có thể thực hiện giấc mộng chưa hoàn thành được của bà ta mà thậm chí còn có
thể tiếp tục sống, thế thì sao bà ta lại không làm?
Thế nhưng không ngờ ông cụ không có xuất hiện, mà người đến lại là hai đứa con trai của ông ta.
Bồ Tiểu Phượng chưa từng gặp mặt hai đứa trẻ này, nhưng cũng đã nằm trong sự tính toán của Bồ Tiểu Phượng.
Dù sao cũng không phải là con của mình, vì thế trong mắt Bồ Tiểu Phương hại người này là người ngoài.
Cho nên bất kể như thế nào, Bồ Tiểu Phượng cũng không cho phép người phụ nữ kia mang thai con của người đàn ông mà bà ta yêu mến.
Mà đến bây giờ hai đứa con của người phụ nữ kia không chỉ xuất hiện trước mặt bà ta, mà thậm chí còn đang định gây sự với bà ta.
Bởi vì khi Bồ Tiểu Phượng nhìn khuôn mặt của hai người kia, luôn nhớ tới dáng vẻ của mẹ bọn họ.
Đây không phải là khiêu khích mình thì còn là gì?
"Hai đứa con hoang này." Bồ Tiểu Phượng chửi ầm lên, sau đó miệng liền phun ra một ngụm máu.
"Thật không ngờ mạng của các người lại lớn như vậy, lại có thể tìm được người giải trừ bí thuật trong người! Các người cho rằng mọi chuyện như vậy là đã kết thúc rồi sao... Đã đến thôn trại này, các người chỉ còn con đường chết mà thôi!"
Bồ Tiểu Phượng cười lớn, trông bà ta như người điên.
Nhìn thấy cảnh người phụ nữ này mất khống chế, Trần Bình cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ bất đắc dĩ, anh cũng biết được trên thế giới này có người điên cuồng vì yêu, nhưng mà không ngờ được người phụ nữ này lại quá điên cuồng như vậy.
Trước kia bọn họ chỉ cho rằng Bồ Tiểu Phượng là một người phụ nữ từng trải qua nhiều chuyện đau buồn, những chuyện xảy ra. đã sắp xếp thành một câu chuyện truyền kỳ.
Hơn nữa đúng là Bồ Tiểu Phượng có rất nhiều bí mật không muốn cho người khác biết, cho nên mọi người cũng không cảm thấy Bồ Tiểu Phượng là một con người đáng sợ như vậy.