Cái tên này chẳng lẽ chính là tên biến thái trong truyền thuyết à? Trước khi Trần Bình có thời gian suy nghĩ, Khương Tư Phong đã tới đây rồi. Vốn dĩ Kiếm Vạn Tông cách đó không xa, cộng thêm Khương Tư Phong cố ý vội vã đến nhà của Loan Xuyên Sa. "Không ngờ ông làm việc nhanh thế, vậy mà đã bắt được Trần Bình rồi."
Khương Tư Phong có chút rửa mắt mà nhìn Loan Xuyên Sa. Cái tên này mặc dù thực lực chẳng ra sao nhưng hiệu suất làm việc vẫn rất cao. "Đương nhiên, tôi cũng cảm thấy hứng thú với những vật này mà!"
Khương Tư Phong căn bản không để ý tới dáng vẻ khoác lác của đối phương, trực tiếp đi lên trước, lấy miếng vải đen trên đầu Trần Bình xuống.
Trần Bình cũng ung dung tỉnh lại, gương mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Hay lắm, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Khương Tư Phong từ trên cao nhìn xuống nói, dáng vẻ đắc ý vô cùng. Anh ta vẫn có bất mãn ít nhiều với Trần Bình.
Cái tên Trần Bình này thực sự quá đẹp trai, riêng điểm này cũng làm cho anh ta tức điên.
Hơn nữa đối phương còn có năng lực lợi hại như vậy, còn biết vũ khí thườn thành linh khí, lại càng làm anh ta bất mãn hơn.
"Hừ... tôi cũng không muốn gặp anh" Trần Bình không vui nói.
Đúng lúc này, ngọc truyền tin của anh ta vâng lên.
Khương Tư Phong có chút cảnh giác muốn trốn đi, nghe đơn giản nội dung của ngọc truyền tin.
Loạn Xuyên Sa đương nhiên không để ý, lão ta còn đang dương dương tự đắc ở một bên nhìn Trần Bình nữa.
Mà Trần Bình cũng nghe được âm thanh trong ngọc truyền tin của Khương Tư Phong.
"Anh, anh ở đâu? Không thì em tới tìm anh?"
Khương Tư Phong xoắn xuýt một phen, nói vị trí của mình cho đối phương biết.
Kết thúc cuộc trò chuyện, anh ta trực tiếp ra lệnh cho Loan Xuyên Sa thu dọn nơi này một chút.
"Dọn chỗ ở của ông đi, em gái tôi sắp tới rồi. Nghe vậy, Loan Xuyên Sa không có bất mãn gì cả.
Dù sao em gái người ta tới, Loan Xuyên Sa vẫn luôn hoan nghênh người đẹp.
Gần đây lão ta lại nghiên cứu vài biện pháp cải lão hoàn đồng, nếu thành công, lão sẽ có thể theo đuổi người đẹp.
Cho nên lão ta rất quan tâm cô em gái này của Khương Tư Phong.
Khương Tư Phong đương nhiên không để ý tới ánh mắt của đối phương, anh ta chỉ huy Loan Xuyên Sa dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ thì nhanh chóng ra ngoài đón một cô gái.
Dáng dấp cô gái này không tệ, mang theo mạng che mặt mà vẫn có thể nhìn ra gương mặt xinh đẹp bên trong.
Với cả dáng người cũng khiến cho người ta liên tục quay đầu.
Cái tên biến thái Loạn Xuyên Sa này sớm đã yêu thích đối phương.
Thiếu nữ này nhìn Loạn Xuyên Sa thì lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Không có ai thích bị loại ánh mắt biến thái này nhìn chằm chằm vào.
Loan Xuyên Sa là một kẻ không biết xấu hổ, lão luôn luôn khi thắng khi bại.
Dù sao người ta cũng là em gái của Khương Tư Phong, thái độ kiêu ngạo là cũng nên có.
"Anh, kẻ mà anh nói lợi hại chính là tên này sao?"
Thiếu nữ có chút tò mò hỏi.
Nghe vậy, Khương Tư Phong gật đầu.
Cô gái tên Vân Doanh Doanh, là một thánh nữa trong tông môn.
Địa vị của Vân Doanh Doanh tuyệt đối không tầm thường, ngay cả Khương Tư Phong cũng phải dỗ dành, nuông chiều.
Trên thực tế hai người không phải anh em ruột, chỉ là Khương Tư Phong thông qua hình tượng tuyệt vời của mình, được đối phương nhận là anh trai thôi.
Khương Tư Phong tin một ngày mình có thể thu phục được trái tim của thánh nữ.
Lần này anh ta trở lý tông môn thì không nhịn được, nói tin này cho Thánh nữ Vấn Doanh Doanh.
Vân Doanh Doanh đương nhiên cũng cảm thấy hứng thú với việc này, cho nên thỉnh thoảng đều hỏi Khương Tư Phong.
Lần này Khương Tư Phong muốn khoe khoang năng lực của mình, cho nên mới bảo Vân Doanh Doanh tới, anh ta tin không bao lâu nữa mình có thể có được Vân Doanh Doanh.
Trong tông môn, Đại sư huynh có thực lực mạnh lại ở chung với Thánh nữ, đơn giản đúng là một câu chuyện quá đẹp.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta vô cùng kiêu ngạo.
"Người này chính là kẻ nắm giữ bí mật, nếu như anh ta mở miệng, chúng ta sẽ có thu hoạch lớn"
Khương Tư Phong đắc ý chỉ vào Trần Bình, ánh mắt anh ta lóe lên tia sát ý.
"Tôi... đương nhiên tôi có thể đồng ý với cậu, quân tử một lời đã định, nếu cậu bằng lòng nói bí mật ra, tôi nhất định sẽ bảo vệ cho cuộc sống sau này của cậu".
Khương Tư Phong mỉm cười, nhìn thì hiền lành nho nhã, ngay cả Trần Bình cũng suýt bị dáng vẻ này của anh ta lừa.
"Nếu như vậy thì sao anh còn giết người mổ heo ở cổng thành chứ?"
Trần Bình không nhịn được nói.
Lần này anh chính vì muốn đòi công đạo cho thợ mổ heo.