Mặc dù trong lòng Khương Tư Phong có chút bất mãn, nhưng cuối cùng anh ta vẫn chọn đồng ý.
Dù sao chuyện này không tiện để người ta biết.
Nếu như khiêm tốn với Loan Xuyên Sa một chút, nói không chừng cũng có thể lén lút hoàn thành chuyện này. “Đây là ngọc truyền tin của tôi, có chuyện gì ông liên hệ với tôi là được.”
Nói xong, Khương Tư Phong lập tức xoay người rời đi.
Mùi vị nơi này quả thật làm cho anh ta chán ghét.
Mà thanh đao mổ heo mất đi công năng kia cũng bị anh ta vứt lại trong phòng Loan Xuyên Sa. Loại dao mổ heo này bình thường anh ta cũng chẳng nhìn một cái. Nhưng lúc này lại trở thành bảo bối của anh ta, cầm trong tay một thời gian dài như vậy. Vẻ ngoài của đao cũng khó coi, cầm nó đi trên đường cũng thật mất mặt.
Mà sau khi đối phương dời đi, Loan Xuyên Sa cũng có chút cảm khái cầm thanh đao mổ heo lên tay. Lão ta cảm thấy đúng là phí của trời. Bảo bối tốt như vậy lại dùng trên thân của đao mổ heo, đủ thấy Trần Bình ngu dốt cỡ nào. Suy tư nửa ngày xa không nhịn được liên hệ với Lâm Phi Dương. Lúc này Lâm Phi Dương đang bận đấu đá nhau, chơi vui đến quên trời đất.
Bây giờ toàn bộ triều đình đã bị anh ta gây hại, trên cơ bản tất cả mọi người đều mất đi cơ hội nói chuyện trước mặt Hoàng đế.
Cho dù thế nào, ai nói gì cũng vô dụng.
Hoàng đế chỉ nguyện ý nghe theo lời của Lâm Phi Dương.
Loan Xuyên Sa căn bản cũng không phải người trong triều đình, cho nên không biết chuyện này, lão chỉ biết mình có manh mối của bảo bối nên cần người hỗ trợ lên kế hoạch.
Bây giờ Lâm Phi Dương đang ở trong nhà, hưởng thụ các loại đãi ngộ cao.
Tâm tư của anh ta tuyệt đối không đơn giản. Người khác cho là anh ta chỉ muốn làm đại thần được Hoàng đế sủng ái nhất.
Trên thực tế, tâm tư anh ta đã sớm bay đến phương xa.
Anh ta biết rõ, thực lực của tông môn không phải là thứ mình có thể tiếp xúc được.
Người của tông môn khi ra ngoài đều kiêu ngạo vô cùng, luôn chẳng thèm để ý tới mệnh quan triều đình. Với quan trọng nhất bọn họ là người tu hành.
Những người thế tục này hoàn toàn khác biệt với mình, anh ta cần địa vị, cần quyền lực và tài phú.
Đồng thời tu vị của anh ta cũng không giảm sút.
Đây là một chuyện cực kỳ mâu thuẫn.
Có điều Lâm Phi Dương dựa vào bản lĩnh của mình hoàn thành mộng tưởng.
Làm một đại thần không đủ thỏa mãn anh ta.
Muốn thì nhất định phải làm người đứng đầu trên vạn người. Anh ta đã để ý tới vị trí này lâu rồi.
Bây giờ anh ta làm cho lòng người trong triều đình bàng hoàng, nhiều trung thần đã lựa chọn rời đi.
Nếu không kịp thời thoát khỏi quan trường này, nói không chừng một giây sau sẽ bị người ta giết.
Lâm Phi Dương là một kẻ có thể làm ra bất cứ chuyện độc ác gì.
Đám đại thần trung thực trên cơ bản đều bị dùng thủ đoạn thâm độc, mất tích một cách ly kỳ. Lúc này triều đình hỗn loạn vô cùng.
Lâm Phi Dương nhận được tin của Loạn Xuyên Sa thì có chút không kiên nhẫn đi tới trong phủ của đối phương.
Anh ta cũng sớm coi mình như Hoàng đế.
Sao khi Loan Xuyên Sa nhìn thấy Lâm Phi Dương tới thì tranh thủ ra nghênh đón.
Bây giờ lão ta không có tâm tư đi cân nhắc về thái độ của đối phương, trong đầu ông ta chỉ toàn suy nghĩ đến việc làm sao để trả thù Trần Bình.
“Tôi phát hiện ra một chuyện lớn, liên quan đến một kẻ hoàn toàn phá vỡ toàn bộ giới tu hành.
Vì để Lâm Phi Dương coi trọng, Loan Xuyên Sa vừa lên tiếng đã đề cập tới tính nghiêm trọng của vấn đề. Quả nhiên nghe xong, Lâm Phi Dương lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Đối với tin tức nghiêng trời lệch đất này, Lâm Phi Dương cực kỳ để ý.
Có lẽ đây chính là cơ hội để mình lật đổ triều chính,
“Ông có phát hiện kỳ lạ gì nói nghe coi”.
Lâm Phi Dương vội vàng lên tiếng, anh ta đã tưởng tượng được dáng vẻ lật đổ triều chính của mình.
“Nói ra rất dài, Trần Bình có một thứ có thể biến thứ vũ khí bình thường thì một thứ có thể lợi hại hơn cả thần khí!”
Loan Xuyên Sa là người không nói dài dòng, một câu của lão liền nói đại khái mọi chuyện cần thiết.
Nghe vậy, Lâm Phi Dương cảm thấy có chút khó tin.
Anh ta không ngờ trên thế giới còn có thứ đồ này.
"Ông chắc chứ? Phải tận mắt thấy mới được"
Lâm Phi Dương có chút lạnh lùng nói, anh ta cảm thấy điều này quá giả, nếu như quả thực có thứ đồ kia, Trần Bình đã sớm lên như diều gặp gió mới đúng.
Thấy Lâm Phi Dương không nguyện ý tin tưởng mình, Loan Xuyên Sa lập tức cầm thanh đao mổ heo lên.
“Chính là thứ này! Nó chỉ là một con dao mổ heo thông thường mà thôi, nhưng Trần Bình đã biến nó trở thành vũ khí còn lợi hại hơn cả khắc thần đạo của tôi.
"Có điều thứ này bị hạn chế thời gian, bây giờ đã hết thời gian rồi”
Nói xong, lão ta chỉ vào bức tường trước mặt mình, sau khi bức tường này vỡ, lão ta còn chưa kịp tìm người tu sửa.
“Bức tường này là do tôi dùng dao mổ heo nhẹ nhàng vạch một cái, tiện tay phả hư”
Vẻ mặt Loan Xuyên Sa đầy chân thành nhìn đối phương, anh ta sẽ không nói láo về loại chuyện này.
Một khi Lăng Vân Tiêu thành công bắt Trần Bình về, vậy anh ta sẽ khen ngợi ngoài miệng vài câu coi như xong.
Nếu Lăng Vân Tiêu không bắt được thì nói không chừng anh ta còn có thể định tội cho Lăng Vân Tiêu ấy chứ!
Đến lúc đó nếu chọc ra việc lớn gì, anh ta cũng có thể mượn cơ hội trừ khử tên địch nhân đáng ghét này.
Nghĩ đến đây, trên mặt Lâm Phi Dương lộ ra vẻ xán lạn.
Anh ta cũng cảm thấy rất hài lòng.
“Chuyện cứ quyết định vậy đi, tôi sẽ tìm người bắt Trần Bình tới, đến lúc đó ném vào nhà ông là được.”