"Muốn ghi danh thì tranh thủ tới đi, có điều phải nói trước cho các người biết, sau khi báo danh thành công là phải tới một chỗ lịch luyện, rất có thể sẽ chết!".
"Chỉ có thành công thông qua lịch luyện mới có cơ hội được nhận làm đồ đẹ, nếu như chết trong đó, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.
Người phụ trách báo danh lớn tiếng nói, anh ta một mực nhấn mạnh điều
này
Mặc dù không rõ sống chết cũng làm cho người ta hoảng sợ, nhưng mà tất cả đều cảm thấy đây làm một loại cơ duyên.
Dù sao, con người sống đến một ngày nào đó cũng sẽ chết, nếu như có thể sống ra một cuộc đời khác, vậy dĩ nhiên là tốt nhất.
"Chẳng lẽ cái tên này còn có con đường lịch luyện gì sao?" | Sư Chấn Thiên cũng cảm thấy tò mò, anh ta nghĩ mãi không rõ cái tên Loan Xuyên Cát này còn có con đường kiểu gì.
"Lão đại, hay là chúng ta cũng tham gia đi?"
Đối với việc lịch luyện, trong lòng Sư Chấn Thiên vẫn cảm thấy rất hứng thú.
| Đáy mắt Trần Bình hiện lên một tia thận trọng, anh cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.
"Anh đi báo danh đi, viết tên của cả hai chúng ta vào, tôi cũng muốn xem lão già đó tính giở trò quỷ gì, chẳng lẽ lại muốn lừa người đi hiến máu?"
Nghĩ đến đây, Trần Bình cảm thấy có chút kinh khủng, có lẽ, tất cả đều là âm mưu của Loạn Xuyên Cát. | Cho dù mấy người Trần Bình có nghi ngờ đối phương, đồng thời quyết định ghi tên, Loan Xuyên Cát còn đang tức giận ngồi trong phủ của mình.
"Các người mau chóng đi tra cho ta, rốt cuộc tình huống này là sao, dám làm hỏng chuyện tốt của ta à?"
"Rõ ràng vùng phong ấn cũng không mở ra, sao đám người đó đi vào được.
Trong quá khứ, trăm năm vùng phong ấn mới mở một lần, mà bây giờ mới qua được nửa thời gian thôi, đại lục Cổ Chước cũng không mở ra vùng phong ấn.
Mặc dù có rất nhiều người hiến mạng cho lão ta, làm cho lão ta cảm thấy rất thoải mái, nhưng kế hoạch của ông ta cuối cùng vẫn bị người ta cường ép phá hủy.
"Tranh thủ thời gian tra cho ta, trong khoảng thời gian ta bế quan đã xảy ra chuyện kỳ quái gì, nhất định phải tra rõ ràng cho ta."
Loan Xuyên Cát bực bội không thôi, gương mặt này của ông ta đã rất già rôi.
Trong khoảng thời gian này, lão ta thông qua một vài bí pháp cưỡng ép bổ sung nguyên khí vào cơ thể, chữa trị cho cơ năm của cơ thể trở về trạng thái trẻ tuổi.
Nhưng mà không đạt được hiệu quả mà ông ta mong muốn.
Nếu không phải bị người ta phá hủy, đoán chừng lúc này lão ta đã có thể cải lão hoàn đồng, một lần nữa tiếp cận được tuổi thọ trăm năm nữa. | "Yên tâm đi sư phụ, con nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng." Một đệ tử ở bên cạnh cung kính vái chào.
Bọn họ thay Loan Xuyên Sa canh chừng phủ đệ, giờ giờ phút phút làm việc cho Loạn Xuyên Sa.
Vì có thể học được nửa điểm kỹ thuật của lão ta, mà bọn họ không chút do dự trở thành con chó theo đuôi lão ta.
| Loạn Xuyên Sa cũng rất biết mua chuộc lòng người, dễ dàng lôi kéo đám đệ tử ngây thơ về tay, bảo chúng đi hướng đông, chúng tuyệt đối không dám đi hướng tây.
Nhìn thấy đệ tử của mình nhanh chóng biến mất, Loạn Xuyên Sa không nhịn được cười lớn.
"Chẳng cần biết mi là ai, một khi để Loạn Xuyên Sa này tìm được, mi sẽ hoàn toàn xong đời"
Tiếng rống giận dữ của anh ta cũng không nhỏ, toàn bộ người trong phủ đều bị dọa đến run rẩy cả người, bọn họ không dám tùy ý đi chọc vào xui xẻo.
Mà bọn thị nữ lúc trước bị cưỡng ép mang đi, bây giờ cũng được Trần Bình dẫn về đại lục Cổ Chước. | Trước đó Trần Bình có hứa hẹn, một khi bọn họ không chạy loạn, thì sẽ dẫn bọn họ về nhà.
Nếu bọn họ đã nghe lời thế, Trần Bình đương nhiên sẽ không nuốt lời, anh lập tức dẫn đám thị nữ này về.
Có điều, anh cho bọn họ mỗi người một viên đạn dược, giúp bọn họ quên đi toàn bộ thứ không nên nhớ.
Đám thị nữ này nhanh chóng ai về nhà nấy, bọn họ bị đưa đi một thời gian dài như vậy, đã sớm nhớ nhà không thôi.
| Mà lúc này đây một thị nữ đang cuống quít về nhà lại bị đồ đệ của Loan Xuyên Sa nhìn thấy.
Anh ta nhớ thị nữ này làm việc cho sự phụ của mình, dựa theo tính cách của sư phụ, sau khi trở về hắn phải giết bọn họ mới đúng.
Nhưng người phụ nữ này lại bình an vô sự, thậm chí còn trở về nhà. | Là đồ đệ trung thành của Loạn Xuyên Cát, trên mặt Tiêu Lâm Thiên lộ ra vẻ nghi hoặc, đồng thời trực tiếp đi theo.
"Tôi không biết mình đi chỗ nào, chỗ đó nhìn qua hình như là... giống nấm mồ, cực kỳ kinh khủng."
| "Tôi cũng không rõ mình về thể nào, chỉ nhớ rõ lúc tôi tỉnh táo lại, người đã xuất hiện ở Hoàng thành."
Thị nữ cực kỳ hoảng sợ nói, cô ta rất muốn nhớ xem rốt cuộc mình về bằng cách nào, nhưng phát hiện mình đã mất đi đoạn ký ức này rồi.
Nghe vậy, Tiếu Lâm Thiên nhíu mày, anh ta cũng không cảm thấy người phụ nữ này thực sự nói thật.
"Chuyện tới nước này còn muốn lừa bịp tôi à?" Tiếu Lâm Thiên lập tức tát thị nữ một cái Thị nữ ngã trên đất, tay bưng mặt, đau đớn nhìn anh ta. "Đại nhân, lời tôi nói là thật mà!"
Mặc dù đối phương khóc sướt mướt, nhìn qua làm cho người ta thấy đau lòng, nhưng mà từ trước tới giờ Tiêu Lâm Thiên không phải kẻ thương hoa tiếc ngọc, anh ta rút rọi ra, trực tiếp quất chết người phụ nữ này.
Mặc dù giết người ở Hoàng thành rất nghiêm trọng, nhưng anh ta là đồ đệ của Loạn Xuyên Sa, đương nhiên có thể may mắn thoát khỏi khó khăn.
Huống chi ở nơi ngõ nhỏ vắng vẻn ày, đoán chừng thi thể thối rữa mới có người phát hiện.
Đến lúc đó cho dù có người muốn truy cứu trách nhiệm thì cũng không tìm được anh ta, không làm gì được anh ta cả.
"Hừ, một ngày kia, kiểu gì mình cũng sẽ biết được bí mật của sư phụ, đến. lúc đó mình nhất định sẽ thay thế vị trí của sự phụ!"