Trong giới tu hành, đột nhiên chết là chuyện rất bình thường. Trần Bình rất nhạy bén đứng bên cạnh, cảm nhận được khí tức chung quanh.
Anh có thể cảm giác được bên ngoài đang điên cuồng tác chiến, dường như có thứ gì đó đang đánh lộn.
Nhưng bây giờ cung điện xương trắng đã chặn lại tầm mắt và linh thức của bọn họ, Trần Bình cũng không có cách nào nhìn xem rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Ở nơi đám người Trần Bình không nhìn thấy, bộ xương yêu thủ cực kỳ to lớn đang chiến đấu với một pho tượng cổ.
Chúng đánh khó mà giải hòa được, dáng vẻ đang muốn tranh đoạt địa bàn. Mà bên cạnh hai sinh vật này, chất một nấm mồ to lớn. Nấm mồ này đang không ngừng dãn ra, nhìn có vẻ như có thứ gì đó đang muốn chui ra ngoài. Ngay vào lúc hai sinh vật đang đại chiến, đột nhiên vang lên một tiếng làm cho ai cũng chần kinh. Lúc này, Trần Bình cũng nhìn được tình huống bên ngoài.
Anh thấy hai thứ kỳ quái đang đánh lộn, vào lúc anh còn chưa kịp phản ứng, nấm mồ cách đó không xa đột nhiên nổ tung, nhìn qua cũng có chút khiếp người.
Sau khi nấm mồ mở ra, một người đàn ông nhìn có chút non nớt chui ra ngoài. Người đàn ông này có gương mặt như trẻ con sáu tuổi, nhìn qua non nớt đến có chút kỳ kỳ quái quái. "Lão đại... cậu thế đứa kia không? Sao có thể có người trưởng thành thành thế kia?".
Sư Chấn Thiên ở bên cạnh không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Bình một cái, anh ta suýt chút nữa tưởng mình bị mù.
"Trong cái tên kia lạnh lùng ghế, nhưng dáng người chẳng khác gì ông lão cả, chuyện này là sao ta?"
Sư Chẩn Thiên nói một câu liền trúng, Trần Bình ở bên cạnh nhíu mày, anh cũng không nói gì thêm, chỉ đang im lặng nhìn xem.
Cái tên mặt trẻ nhưng lại có chút già nua kia sau khi ra khỏi phần mộ, cả người đều tức phát điện. "Rốt cuộc là ai lấy được đá phong ấn, lại có thể mở khóa được cung điện xương trắng!" Gã gào một lần lại một lần, dường như phẫn nộ tới cực hạn. Mà Trần Bình lúc này cũng biết vì sao đối phương lại gào thét.
"Xem ra cái tên này ở đây tu hành đã lâu, hơn phân nửa là dùng một vài thủ đoạn không thể để cho ai biết, giấu mình trong nấm mồ, nhưng sự xuất hiện của chúng ta đã phá hủy việc gã tu hành, cho nên gã mới tức giận như thế".
Trần Bình bình tĩnh nói, trên mặt anh mang theo vẻ tò mò, không hiểu rốt cuộc cái tên kia có thân. phận gì.
Ngay khi gã vừa gầm thét xong, đột nhiên cả người trở nên có chút quỷ dị. Gương mặt trẻ con kia từ từ biến thành gương mặt của một ông già. Nếp nhăn đột nhiên xuất hiện trên mặt gã, cả gương mặt trở nên có chút vặn vẹo.
Lão già đương nhiên cũng cảm nhận được gương mặt mình đã thay đổi, gã lập tức giận dữ vô cùng, không ngừng lớn tiếng gào thét.
"Rốt cuộc là ai!"
"Rốt cuộc là kẻ nào phá hủy kế hoạch mà ta bố trí nhiều năm như vậy, kế hoạch cải lão hoàn đồng của ta kết thúc rồi!"
Một giọt nước mắt lập tức chảy ra từ mắt lão già, xem ra tâm trạng không được ổn định nữa rồi.
Gã hao tốn nhiều năm như vậy, tỉ mỉ bố trí kế hoạch, chính vì đợi đến ngày bản thân có thể cải lão | hoàn đồng.
Nhưng tất cả lại đột nhiên thay đổi.
Gã lại trở về thời kỳ đầu lúc bế quan, dung nhan khôi phục vẻ già nua, thậm chí cả cơ thể cũng không bằng lúc trước. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Cùng lúc đó từ trong nấm mồ có mười cô gái đẹp chui ra. Trần Bình cũng có chút kinh ngạc, không ngờ không gian trong nấm mồ lại lớn như thế. Mười cô gái này nhìn thấy dáng vẻ gầm thét của đối phương, không nhịn được run lẩy bẩy, quỳ rạp hết xuống đất.
| Mặc dù Trần Bình không rõ ràng vì sao đối phương lại thích ở trong nấm mồ như vậy, nhưng anh biết hơn phân nửa chính là địa bàn của lão già kia.
"Ngài đừng nóng giận..." Đúng lúc này, một người phụ nữ có chút lo lắng dựa vào, muốn thuyết phục lão già đứng tức giận. Nhưng lão già đang trong cơn giận dữ, sao có thể để ý tới lời nói của cô ta.
Những người khác thấy cảnh này, hoảng sợ quỳ trên đất không ngừng dập đầu, căn bản cũng không dám lại gần thuyết phục.
"Dám đối đầu với Loạn Xuyên Sa, ông đây nhất định sẽ giết chết mi!"
Trong lòng ông ta cực kỳ phẫn nộ, hận không thể chém người cầm đá phong ấn thành nghìn mảnh ngay lập tức. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Nếu có người của đại lục Cổ Chước ở đây thì chắc chắn sẽ biết lão ta là ai. Đại lục Cổ Chước có một nghề thần bí, gọi là Khắc thần sự.
Lão ta có thể khắc họa đủ loại bùa chú trên cơ thể của người khác, để cho người ta có được công năng đủ loại đủ dáng khác nhau trong thời gian ngắn ngủi.
Khắc thần của bọn họ chỉ có thể khắc trên da thịt của con người. Mặc dù đau đớn vô cùng nhưng hiệu quả thì cực kỳ rõ rệt.
Có Khắc thần làm tốc độ tăng lên, có loại có thể mạnh lên trong thời gian ngắn, nói tóm lại đều ra thứ rất thần kỳ.
Muốn học Khắc thần, khó càng thêm khó. Ở toàn bộ đại lục Cổ Chước, tất cả cũng chỉ có bảy vị Khắc Thần sự. Mấy người này ra ngoài lịch luyện bốn phía, cho nên rất khó tìm được. Mà lão già trước mặt này, là người có thực lực mạnh nhất.
Nhiều năm trước lão ta tìm được phương pháp cải lão hoàn đồng, cho nên liền bày trận bế quan, nghề Khắc thần cứ thế biến mất trong một thời gian dài.
Cho dù đám người trong giang hồ kia tìm kiếm kiểu gì, cũng khó tìm được khắc thần sự nào khác.
Mà từng đống xương trắng này, cũng chính là ngày trước lão ta có được cơ duyên bồi dưỡng mà thành.
Lão ta lợi dụng đặc tính của đá phong ấn, cộng thêm cơ duyên lúc trước mình đạt được giúp đỡ, hấp dẫn những người có chí đến tìm bảo vật.
Hàng năm đến thời gian nhất định, vùng phong ấn mở ra, lão ta cũng sẽ thu được một đống máu thịt của người.
| Những máu thịt này có thể nuôi đạo khắc của lão, để lão ta từ từ xung kích thần đàn, từ đó đạt được tình trạng cải lão hoàn đồng.
Nhưng khuyết điểm duy nhất là không thể để cho người cầm theo đá phong ấn tiến vào nơi này. Có được đá phong ấn thì sẽ có thể mở được mối liên kết giữa tảng đá kia và vùng phong ấn. Đến lúc đó, toàn bộ vùng phong ẩn sẽ bị người có tảng đá kia chiếm làm của riêng. Còn lão ta thì không thể lợi dụng đặc tính của vùng phong ấn làm xằng làm bậy nữa.
Vất vả lắm mới hoàn thành hơn một nửa, đột nhiên lão ta bị cưỡng ép cắt đứt liên hệ với vùng phong ẩn, điều này bảo lão ta chấp nhận thế nào được?
Là Khắc thần sư, lão ta tuyệt đối không cho phép tình huống này xảy ra. Mà những vật chạm trổ vừa mới giao chiến cùng bộ xương yêu thú kia, lúc này nằm yên một bên.
Bộ xương yêu thúc an tĩnh đứng ở bên cạnh, không có bất kỳ động tĩnh nào, dường như đã tiêu hao | hết tất cả khí lực.
Lão già Loan Xuyên Cát này không cảm nhận được sự tồn tại của bất kỳ kẻ nào, thân hình lập tức lóe lên, biến mất khỏi nơi này.