| "Với cả, tôi nhất định phải nói cho chị một tin tức tốt, trong danh sách xếp hàng có hai chiếc nhẫn trữ vật vốn thuộc về thành chủ."
| ttp một lời nói ra toàn bộ, ông ta muốn một lần lại một lần đả kích lòng tin của mẹ Chu.
| Bà già này luôn tự tin lại kiêu ngạo, ông ta muốn lợi dụng điểm này để khiến cho bà ta phải lâm vào tuyệt vọng.
| Lúc đầu biểu cảm của mẹ Chu còn tính là tốt, sau khi nghe xong, nét mặt của bà ta càng trở nên khó coi.
Nhất là lúc nói đến thành chủ, trong mắt mẹ Chu còn lóe lên tia tuyệt vọng.
"Không thể nào, sao thành chủ lại dính vào chuyện này được?" Mẹ Chu có chút bối rối, không biết bây giờ mình nên làm gì.
"Bây giờ tôi phải làm sao mới được đây? Tôi tuyệt đối không thể ép con trai mình đến đường cùng được!"
| Mẹ Chu không ngừng gầm thét, trong lòng
vô cùng sợ hãi, mà ttp uống xong chén trà này cũng quay người rời đi, không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa.
Dù sao mình đã nói cách ra rồi, đến nước này đối phương có tiếp nhận hay không thì không còn là việc của ông ta nữa rồi.
Lúc này Chu Văn Kiệt cũng không về nhà, anh ta tìm một nhà hàng, vui chơi giải trí với đám tay sai của mình.
GO "Các anh em, lần này chúng ta chơi được ván lớn rồi!"
"Bây giờ trận tự bị nhiễu loạn, tạo thật muốn xem đám người này có phẫn nộ đến cực điểm rồi đập cái cửa hàng kia của Trần Bình không." | Chu Văn Kiệt vừa uống rượu vừa cười ha hả nói, anh ta cứ như đã nhìn thấy được hình ảnh cửa hàng của Trần Bình bị người ta đập nát.
| Đám người này một khi không mua được đồ, tất nhiên sẽ cực kỳ phẫn nộ, thậm chí còn có thể xông vào trong tiệm cướp bóc.
| Nghĩ đến đây, sắc mặt anh ta trở nên cực kỳ sán lạn, đắc ý uống xong một ngụm rượu.
Đám người này tìm một phòng bao nhỏ, cực kỳ khoái trí uống rượu, mà lời bàn luận của
những người khác cũng không ảnh hưởng chút nào đến bọn họ.
Ngay khi một đoàn người uống say mướt, đột nhiên của phòng bị người ta đẩy ra.
"Trước đó tôi thấy đám người này đến đây uống rượu, không ngờ đúng là ở bên trong thật."
"Tôi đã bảo sao không tìm được bọn họ | trong nhà, hóa ra là ở nơi này."
"Mau trói nó lại, ông đây thật muốn nhìn xem đám người này rốt cuộc mạnh cỡ nào!".
Tất cả đều căm phẫn lên tiếng, bọn họ chỉ hận không thể trực tiếp giết chết đám người Chu Văn Kiệt đi.
Nhưng bọn họ cũng hiểu rõ, thân phận của | Chu Văn Kiệt không tầm thường, nhiều lắm cũng
chỉ cho đối phương một bài học, chứ giết chết là chuyện không thể nào.
| Thấy cảnh này, Chu Văn Kiệt cũng ung dung đứng dậy, giơ chai rượu lên cực kỳ bất mãn nhìn chằm chằm vào đám người vừa tới.
| "Các người là ai? Tới đây làm gì? Không biết phòng này là của ông đây sao?"
Cả người anh ta đều chóng váng rồi, không biết mình đang nói gì.
Đám người này rõ ràng tới đây gây sự, sao còn quản cái gì, chỉ muốn trói Chu Văn Kiệt lại.
Những người khác cũng lục đục tỉnh rượu, nhưng khi bọn họ muốn làm gì đó thì lại phát hiện mình bị người ta trói lại rồi.
"Sao thế này? Các người nhanh chóng cởi trói cho tôi!"
H="Dám động đến cậu chủ nhà chúng tôi à?".
Những tên vệ sĩ kia không ngừng giãy dụa, trong lòng bọn họ cũng rất nghi ngờ, không hiểu vì sao mình bị bắt.
| Lúc này, Chu Văn Kiệt cũng tỉnh rượu, anh ta | trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt.
"Các người muốn làm gì đây?" | Chu Văn Kiệt điên cuồng giãy dụa, thế nhưng làm thế nào cũng không thoát được dây trói.
Một đoàn người đến gây sự đứng trước mặt, anh ta vốn không có biện pháp phản kháng.
Chu Văn Kiệt nhanh chóng bị đám người ép | buộc đưa đi.
Đám tay sai kia thì bị đánh cho bất tỉnh ném vào trong phòng bao.