: Đạt được mục đích
Mặc dù những động tác này của Hám Thừa Phong nhìn thoáng kia qua thì như đang chào hỏi người dân nhưng chỉ có cô ta biết rằng đây là đang làm cái gì.
| Ngay lúc Hám Thừa Phong không ngừng chào hỏi mọi người thì đột nhiên phát hiện có một cô gái đang bán khoai lang.
| Cô gái này rất xinh đẹp, ăn mặc lịch sự, khiến cho người khác rất có cảm tình.
Đây chính là Cổ Tiêu Thị đã dịch dung.
Cổ Tiêu Thị biết rõ mình và đối phương từng gặp nhau vài lần cho nên bây giờ vẫn phải giả vờ một chút mới được.
Là khách hàng của Tàng Bảo Lâu, Cô Tiêu Thị cũng đã mua khá nhiều dịch dung.
Cũng may lần này có dịch dung giúp đỡ nên cô ta mới có thể thay đổi bề ngoài được.
Nếu không thì với trình độ dịch dung gà mờ của Cổ Tiêu Thị đã bị người khác nhận ra từ lâu rồi.
Sau khi Hám Thừa Phong nhìn thấy được cô gái xinh đẹp này thì cũng rất kinh ngạc, ông ta chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như thế này.
| Lần trước nhìn thấy vẫn là Nặc Nhất của Tàng Bảo Lâu.
| Chẳng qua vì ngại có Trần Bình ở đó nên Hám Thừa Phong không thể hiện sự thích thú của mình ra ngoài, chi tiếp xúc như người bình thường mà thôi. | Nhưng tiếp xúc lâu thì sẽ khiến ông ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cái loại cảm giác thấy được mà không sở được này khiến cho người khác rất đau khổ.
| "Cô gái, vì sao cô lại bán khoai lang ở đây một mình?"
| Hám Thừa Phong đi lên trước rồi ra vẻ tò mò mà cầm lấy hai củ khoai lang lên mà ngắm nghía.
Cổ Tiêu Thị nhìn thấy đối phương đã mắc câu thì nở một nụ cười xán lạn.
| Cô ta cố ý đưa tay lau mồ hôi trên mặt, giả vờ như muốn lau mặt cho sạch nhưng trên thực tế lại bôi vết đen lên.
"Tôi bán cho nhà mình... Thành chủ đại nhân ông muốn mua khoai lang không?"
| Cô Tiêu Thị nháy nháy mắt với vẻ tò mò, nhìn vô cùng xinh đẹp, khiến cho người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Hám Thừa Phong trước giờ rất thích gái xinh mà còn phải ngây thơ trong sáng, ông ta nhìn thấy cả ngày thì sướng rên cả người. Hám Thừa Phong có cảm giác như mình đã rơi vào cạm bẫy tình yêu của đối phương vậy.
| Cổ Tiêu Thi nhìn thấy Hám Thừa Phong như thể thì chỉ muốn cười phá lên, nhưng là một người câu cá chuyên nghiệp nên cô ta có thể khống chế được cảm xúc của mình.
| Thợ săn cao cấp đều xuất hiện dưới dáng vẻ của con mồi, Cổ Tiêu Thi hiểu rất rõ cái gì gọi là giả heo ăn thịt hổ.
| Hám Thừa Phong nhìn thấy Cổ Tiêu Thị như thế thì nói với người bên cạnh.
"Cậu ghi lại địa chỉ nhà và phương thức liên lạc của cô gái này, tới lúc đó chúng ta sẽ tới nhà giúp đỡ cô gái đáng thương này cho cẩn thận."
Hám Thừa Phong nói thì rất đường hoàng nhưng người đi theo ông ta lại hiểu được ý ông ta muốn nói là gì.
Bây giờ nhiều người nhiều miệng đương nhiên là Hám Thừa Phong không thể làm ra những hành động quá đáng gì.
Ngay lúc này đột nhiên Cô Tiêu Thị Quỳ. xuống trước mặt Hám Thừa Phong rồi nói.
"Thành chủ đại nhân tôi cầu xin ông nhận tôi vào làm người hầu của phủ thành chủ đi mà. Trong nhà tôi chỉ còn mình tôi mà thôi, tôi đáng thương quá... hu hu hu!" - Không thể không nói, những gì mà Cổ Tiêu Thi đúng với ý muốn của Hám Thừa Phong.
Ông ta nghe cô ta nói thế thì tỏ vẻ đường hoàng mà đồng ý, đương nhiên là người háo sắc như ông ta sẽ không từ chối yêu cầu này rồi.
"Không có vấn đề gì, đúng lúc phủ thành chủ còn thiếu hầu gái, cô đi theo tôi đi."
| Hám Thừa Phong ra vẻ đạo mạo, cho dù là ai cũng không thể nhìn thấu được bản tính của
ông ta.
Cổ Tiêu Thị cũng biết rằng mình đã đạt được mục đích, hai người đều có mục đích riêng, trong lòng đều có suy nghĩ của riêng mình.
Giờ phút này, dân chúng xung quanh còn