Cho nên ông ta trực tiếp liền nói ra cái tên đạo quán Thanh Phong.
Mà bây giờ thì Trần Bình nhún vai sau đó sai người gọi Linh Đạo Nhân tới đây, định cho ông ta một bất ngờ.
Khi Linh Đạo Nhân xuất hiện trước mặt Thú Vương thì đối phương cũng đã điên rồi.
Nếu như Linh Đạo Nhân có thể đến đây thì chứng minh đối phương đã không còn cách nào khác, cũng là tới đây để xin giúp đỡ.
"Nhìn cậu có chút quen mắt, là đứa bé năm xưa đúng không nhỉ, cậu đừng nói với tôi..."
Thú Vương mở miệng hỏi mà có chút tuyệt vọng.
Linh Đạo Nhân nghe ông ta nói thế thì không kìm được mà gật đầu, ông ta tỏ vẻ khó xử.
Ông ta và Thú Vương cũng coi là có duyên.
Nhưng khi đó ông ta còn nhỏ, không ngờ
rằng Thú Vương cũng có ấn tượng với mình.
Câu trả lời của Linh Đạo Nhân khiến cho Thú Vương cảm thấy vô cùng. Ông ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trần Bình, bây giờ ông ta cũng chẳng còn tâm trạng để lo lắng chuyện học chuyện luyện đan.
Một khi không xử lý chuyện này cho tốt thì toàn bộ yêu thú đều sẽ diệt vong.
| "Chuyện này tôi cũng không có cách nào, nhưng tôi đã liên hệ với các tông môn lớn, tiếp theo mọi người sẽ bắt tay nhau mà đối phó với những kẻ đó." I
CO Linh Đạo Nhận biết bây giờ đạo quán Thanh Phong không còn được như xưa, may mà có sự giúp đỡ của Trần Bình. Anh cũng đã tập hợp các tông môn lại, có thể phát huy tác dụng trong lúc quan trọng nhất.
Thú Vương có chút gật đầu bất đắc dĩ mà gật đầu.
- Đối với chuyện những người này đoàn kết lại cùng nhau đối phó với vùng đất phong ấn thì Thú Vương cũng không quá tin tưởng.
Con người rất dễ thay đổi, lại ích kỷ. Cho dù bọn họ bắt tay đối phó cùng một
người cũng sẽ ôm các tâm lý và suy nghĩ khác nhau.
Nhất là những tông môn kia, bọn họ đều đang suy nghĩ nên làm thế nào để mình có thể giành được lợi ích tối đa.
Mà yêu thú bọn họ thì suy nghĩ rất đơn giản, bọn họ chỉ muốn bảo vệ nơi ở của bọn họ, chỉ muốn sống sót mà thôi.
| "Chuyện này không đáng tin, tôi có một dự cảm vô cùng mãnh liệt rằng sẽ xảy ra một chuyện lớn!"
| Thú Vương cũng không nói thêm gì mà ngồi | ở đó rồi nhíu mày nhìn về phía xa.
Khi mọi người nghe ông ta nói thế thì vẻ mặt đều có chút nặng nề.
"Tôi có đá phong ấn, mọi người chỉ cần bắt tay nhau trấn áp lực lượng của vùng đất phong ấn thì tôi sẽ triệt để giam bọn họ lại.
Trần Bình cũng đưa ra một quyết định vô cùng vĩ đại.
Người cầm đá phong ấn đi phong ấn phải chịu sự nguy hiểm rất lớn.
Cho nên thường chẳng có ai bằng lòng làm người phong ấn.
| Mà đương nhiên Trần Bình cũng không bằng lòng đưa tảng đá kia vào tay người khác. Anh chỉ tin tưởng chính bản thân mình.
"Đá phong ấn nằm trong tay câu ư?" Thú Vương cảm thấy có chút bất ngờ.
Ông ta phát hiện càng ngày mình càng không nhìn rõ được Trần Bình này.
| Đột nhiên ông ta cảm thấy con trai mình đã quyết định một chuyện rất chính xác.
Mặc dù quyết định này có chút vi phạm ý nguyện của tổ tiên.
Nhưng không thể không nói rằng thằng nhóc thúi kia đã ôm được một cây dù to chà bá lừa.
| Trần Bình đưa một nhẫn trữ vật cho Sư Chấn Thiên để anh ta phân phát những thứ trong đó ra.
| "Chia những đan dược trong đó cho mọi người đi, từ giờ trở đi thì tỷ lệ gặp nguy hiểm sẽ cao hơn nhiều, có thể khôi phục thực lực kịp thời mới là quan trọng nhất."
| Có rất nhiều loại đan dược nhưng đa số đều là chữa lành vết thương và khôi phục nguyên khí. Trong đó còn có đan dược có thể tinh lọc thực